Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 201



Buổi chiều, Trì Ngữ Mặc về tới công ty, bởi vì chuyện kinh hồn của thang máy hồi trưa, nên vẫn còn thẫn thờ, như có chuyện suy nghĩ, đi về vị trí của mình.

Lý Diễm kỳ lạ nhìn cô một chút, bật cười một tiếng, dương dương tự đắc ngồi dũa móng tay.

Tổ trưởng đi tới, “Mọi người đã nghĩ xong sẽ chung nhóm với ai chưa? Hay là ngẫu nhiên?”

“Em muốn cùng nhóm với Lý Diễm.” Đa Lạp nói, đứng bên cạnh Lý Diễm.

“Em cũng muốn cùng nhóm với Lý Diễm.” Đồng nghiệp khác nói.

Trì Ngữ Mặc nhắn QQ với Trương Vân Tuệ, “Sư phụ, mình cùng nhóm với ai đây?”

“Đại đa số mọi người đi theo Lý Diễm nên tổ trưởng sẽ cho bốc thăm, bốc trúng ai thì mình theo người đó thôi, không quan trọng, dù gì nhận được tiền lương tháng sau chúng ta liền xin nghỉ rồi. Bạn của chị mở một sở sự vụ ở đây, tiền lương của em sẽ bằng tiền lương khi em làm chính thức ở đây, ngoài ra chị sẽ tìm thêm mấy công ty nhận em làm luật sư đại diện, mỗi công ty sẽ trả lương cho em 5 vạn 1 năm.” Trương Vân Tuệ báo tin.

Wow, một công ty 5 vạn, mà sư phụ nói sẽ tìm cho cô mấy công ty, 4 công ty liền có 20 vạn rồi.

Một năm 20 vạn, thêm tiền lương chính thức, vậy một năm đã có 30 vạn, vậy cô không cần lo lắng gì nữa, mỗi tháng nhận 1 vụ cũng đủ sống rồi.

“Em biết rồi sư phụ.” Trì Ngữ Mặc vui vẻ trả lời.

“Trước khi từ chức đừng để lộ chuyện chúng ta có ý định rời đi.” Trương Vân Tuệ nhắc nhở.

Trì Ngữ Mặc biết sư phụ cẩn thận, cẩn thận lái thì thuyền mới đi xa được, đây là tính tốt.

“Sư phụ yên tâm, em sẽ không lộ ra một chữ.” Trì Ngữ Mặc bảo đảm nói.

Ngẩng đầu, cô nhìn thấy rất nhiều người đang đứng xung quanh Lý Diễm.

Tổ trưởng đếm 1 hồi, “Được rồi, phân chia không đều nên chúng ta sẽ bốc thăm, lát nữa mọi người tập trung ở phòng họp.”

Trì Ngữ Mặc thiệt muốn cho sư phụ 10 điểm, đoán quá chuẩn.

Đám người bọn họ đến phòng họp, có người thì than thở, người thì chạy lại bên Lý Diễm, “Em muốn được cùng nhóm với chị Lý quá.”

Trì Ngữ Mặc nghĩ thầm, Thường Lưu Nguyệt cũng là một người thù dai, nếu bị chia cùng nhóm với cô ta, cô sẽ khổ dài dài.

Rút thăm cũng xem như công bằng, tổ trưởng viết tên của Lý Diễm với Thường Lưu Nguyệt lên bảng, rút trúng tên ai thì theo người đó.

Đại sự như rút thăm lần này, Thường Lưu Nguyệt cũng phải qua xem.

Trì Ngữ Mặc là người cuối cùng, trong hộp chỉ còn lại một tờ thăm, lấy ra, Thường Lưu Nguyệt.

“Biết nhóm trưởng của mình là ai rồi phải không? Các phó tổ trưởng theo tôi đi họp, tôi sẽ phân công công việc của tuần này.” Tổ trưởng nói.

Phó tổ trưởng Thường Lưu Nguyệt đưa mắt nhìn về phía Trì Ngữ Mặc, nhếch miệng.

Cô không hiểu, loại nhân vật loli nhỏ bé như Trì Ngữ Mặc lấy tư cách gì đấu với cô?

Trì Ngữ Mặc đi về phía trước, nhắn QQ cho Trương Vân Huệ, “Sư phụ, chị rút được ai vậy?”

“Lý Diễm, tối nay không gặp nhau được, chị có hẹn với mấy người bạn rồi, học thuộc hình phạt, luật dân sự, hiến pháp, pháp luật thương mại, còn có công pháp quốc tế của nước chị đi.” Trương Vân Huệ dặn dò.

Trì Ngữ Mặc biết Trương Vân Huệ đang dạy bảo cô, cô cũng muốn học hỏi nhiều hơn, “Dạ dạ dạ, em biết rồi.”

Sau một tiếng, các phó tổ trưởng từ phòng họp đi ra, Thường Lưu Nguyệt nhìn lướt qua đám người, “Trì Ngữ Mặc, vào phòng tôi một chút.”

Trì Ngữ Mặc không hiểu chuyện gì, liền đi theo Thường Lưu Nguyệt.

Thường Lưu Nguyệt có một phòng làm việc nhỏ, ngay bên cạnh phòng của tổ trưởng.

Cô đem một phần văn kiện ném lên bàn, kiêu ngạo nói với Trì Ngữ Mặc, “Miệng cô lanh như vậy, cho cô cơ hội đi đàm phán, căn hộ này không chịu dọn đi, cô tới thuyết phục họ, làm xong sẽ nhận 3 vạn thù lao.”

Trì Ngữ Mặc như đang phân vân suy nghĩ, lật tờ thứ nhất của văn kiện ra xem, “Là thành phố Thanh Đài a?”

“Sao vậy? Có vấn đề? Luật sư của công ty chúng ta không cần đi công tác hay sao?” Thường Lưu Nguyệt dựa vào ghế, hất cằm, nhìn Trì Ngữ Mặc.

Đi công tác còn đỡ hơn phải đối diện với Thường Lưu Nguyệt.

“Tôi biết rồi.” Trì Ngữ Mặc nói.

“Mặt khác, tôi đã nói với bên nhân sự,cô làm xong vụ này mới chuyển cô lên làm chính thức, dù gì trước đây cũng đâu phải do năng lực của cô mà có được, đúng không?”Thường Lưu Nguyệt châm chọc.

Trì Ngữ Mặc rũ mắt xuống, nhìn Thường Lưu Nguyệt.

Mới đến đã làm khó cô rồi.

Cũng may cô đã có ý định rời đi, nếu không chắc tức chết.

“Được.” Trì Ngữ Mặc trả lời không chút dao động.

“Ra ngoài gọi Hạ Cường vào đây.” Thường Lưu Nguyệt ra lệnh.

Trì Ngữ Mặc gật đầu, ra ngoài, thở mạnh một tiếng, về vị trí của mình, mở tài liệu ra xem.

Trương Vân Huệ đứng bên cạnh, nhìn lướt qua tài liệu của cô, “Có phải em với phó tổ trưởng mới đến trước đây có xích mích gì không?”

“Trước đây có gặp qua, đúng là không hợp nhau, cô ta ghen ghét với em em cũng đâu làm gì được.” Trì Ngữ Mặc bất đắc dĩ nói.

“Tờ đơn này là 3 tháng trước, trước đây do nhóm B phụ trách, nhóm B cho người đi đàm phán, bị đánh tới vỡ đầu, sống trong căn hộ là 1 phụ nữ với một người con bị bệnh tâm thần.” Trương Vân Huệ nói.

Trì Ngữ Mặc biết trước rồi, không thể nào Thường Lưu Nguyệt lại giao cho cô một vụ kiện ngon lành được.

“Ngày mai em phải đi rồi, một mình sư phụ ở công ty không sao chứ?” Trì Ngữ Mặc quan tâm hỏi thăm.

“Em nhân cơ hội đi công tác lần này để ra ngoài chút cũng tốt, tờ đơn này làm không xong cũng không sao.” Trương Vân Huệ nói.

“Dạ.”

Sau khi tan làm.

Cô về nhà, vốn nghĩ mượn cớ đi công tác để không đến nhà bà nội, đồ trang sức chờ dịp sau có cơ hội trả lại, mong là lúc đó cô với Lôi Đình Lệ gặp lại cũng không còn lúng túng nữa.

Mới nghĩ như vậy, bà nội đã gọi điện tới.

Thật đúng là... Nghĩ đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện.

Trì Ngữ Mặc nghe điện thoại.

“Cháu đi công tác về chưa?” Bà nội hỏi.

“Dạ dạ, cháu về rồi bà nội.”

“Về rồi sao không tới gặp ta, muốn chơi xấu hả?” Lão thái thái đề cao âm lượng, làm Trì Ngữ Mặc cũng thấy chột dạ.

Cô giải thích nói: “Không phải, tại ngày mai cháu còn phải đi công tác ở thành phố Thanh Đài nữa.”

“Chuyện ngày mai để ngày mai làm, bây giờ không phải cháu đang ở thành phố A hay sao? Qua đây nhanh lên.” Lão thái thái ra lệnh, nói xong liền cúp máy, không cho cô cơ hội từ chối.

Trì Ngữ Mặc bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Cô cảm thấy...mọi phương diện của Lôi Đình Lệ đúng là giống với bà nội.

Cũng tốt, cô đoán chừng hôm nay Lôi Đình Lệ cũng sẽ không về nhà bà nội, cô đem đồ trang sức để trong phòng của anh, để khỏi xấu hổ.

Cô kéo theo hành lý và cầm đồ trang sức, đi vào nhà bà nội, từ xa đã thấy xe của Lôi Đình Lệ.

Chuyện đời thường là vậy, sợ nhất cái gì sẽ gặp cái đó.

Cô kiên quyết kéo theo hành lý tiến vào.

Ngoại trừ Lôi Đình Lệ, còn có cô gái mặc váy đỏ lần trước.

Cô ta nhìn thấy Trì Ngữ Mặc cũng hơi bất ngờ, chỉ vào Trì Ngữ Mặc, “Cô không phải cô gái lần trước trong thang máy sao?”

“À, phải, xin chào.” Trì Ngữ Mặc khách sáo gật đầu.

Lão thái thái đi đến bên cạnh Trì Ngữ Mặc, dõng dạc đường hoàng tuyên bố, “Giới thiệu với cô, đây là con dâu của ta do Lôi Lôi nuôi từ bé, Trì Ngữ Mặc.”

Trì Ngữ Mặc: “...”

Lôi Đình Lệ: “...”