Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 202



Trì Ngữ Mặc bị lão thái thái chọc tới mức không đỡ nổi, lập tức giải thích với cô gái “lão phu nhân đang nói đùa với cô, tôi là bảo mẫu nhà này.”

“Ừ.” Úc Tang Lan hoài nghi, không hiểu nhìn về phía Lôi Đình Lệ.

Đôi mắt đẹp long lanh của cô, giống như sóng ánh sáng trong mùa thu, trong suốt lấp lánh, vẻ đẹp động lòng người.

“Là bảo mẫu ở đây.” Lôi Đình Lệ đơn giản nói, giọng nói nặng nề, rất lạnh, cũng rất vô tình.

Lão thái thái thấy lời nói dối của mình bị vạch trần, cũng không đỏ mặt, trợn mắt nhìn mọi người, “các ngươi thật không có hài hước chút nào, ta chỉ là nói đại thôi, nghiêm quá làm gì, ăn cơm ăn cơm, thật là người chán chết, Tiểu Mặc, rửa tay trước rồi ăn cơm.”

“Dạ.” Trì Ngữ Mặc cảm thấy rất lúng túng khi đối mặt với Lôi Đình Lệ và cô gái đó, đặt hành lý cạnh ghế sô pha, đi theo lão thái thái vào phòng bếp.

“Lần này cháu ra ngoài có thu hoạch gì không?” Lão thái thái hỏi.

Trì Ngữ Mặc gật đầu, “cháu thành công chốt được một vụ kiện, có mấy chục ngàn tiền thưởng.”

“Đừng nghĩ đến việc trả tiền sớm, ta không cho phép.” Lão thái thái trực tiếp bá đạo chặn lời mà Trì Ngữ Mặc muốn nói phía dưới.

Trì Ngữ Mặc ngẩn người, cười, “cháu ở chỗ bà ở tốt, ăn tốt, bà muốn đuổi cháu đi, cháu cũng không muốn đi đâu, bà nội, bà giúp cháu bưng thức ăn đi.”

“Coi như cháu biết nói chuyện, cô gái kia là bạn gái của Lôi Lôi, tên là Úc Tang Lan, cháu cảm thấy cô ta thế nào?” Lão thái thái khó mà phòng bị hỏi.

“Rất xinh, cháu cảm thấy, quan trọng là Lôi tổng thích, đúng không bà nội?” Trì Ngữ Mặc bưng hai bát đồ ăn ra ngoài.

Lão thái thái thương tiếc nhìn Trì Ngữ Mặc.

Cháu dâu mà bà muốn là người dịu dàng hiền lành như Trì Ngữ Mặc, xem ra, không có số mệnh này rồi.

Trì Ngữ Mặc sau khi bưng đồ ăn lên lại trở về phòng bếp tiếp tục bưng.

Úc Tang Lan phòng bị nhìn Trì Ngữ Mặc, thăm dò hỏi Lôi Đình Lệ: “Bảo mẫu nhà anh cũng khá xinh đẹp đấy, nhưng, nhà cô ấy hẳn là rất có giàu, dù sao thì chi tiêu của khách sạn Lôi Nặc rất cao, tiền lương của cô ấy bao nhiêu?”

Lôi Đình Lệ nhìn cũng không nhìn Trì Ngữ Mặc lãnh đạm nói: “Không rõ, cô ta lúc trước hình như từng cứu bà anh.”

“Thì ra là ân nhân cứu mạng của bà à, hèn chi, thấy 2 người họ rất thân thiết.” Úc Tang Lan mỉm cười, ôm cánh tay Lôi Đình Lệ, tựa vào vai anh, “buổi tối chúng ta đi xem phim gì.”

“Đến rạp chiếu phim rồi tính.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.

“Ừm.”

Trì Ngữ Mặc đã bưng hết toàn bộ đồ ăn lên, lão thái thái đứng sau lưng cô, liếc nhìn Lôi Đình Lệ và Úc Tang Lan, nói với Trì Ngữ Mặc: “Đi gọi hai người đang thể hiện tình cảm kia tới ăn cơm đi, ăn xong bảo bọn họ xéo đi.”

“Ơ...” Trì Ngữ Mặc khó xử cười, nhìn về phía Lôi Đình Lệ và Úc Tang Lan.

Cho dù đã thuyết phục mình, Lôi Đình Lệ vốn không thích cô, sớm chia tay với cô là chuyện tốt, nhìn thấy bọn họ ôm nhau, trong lòng cô vẫn cảm thấy là lạ, giương lên khóe miệng tự giễu, bình tĩnh lại, hô: “Lôi tiên sinh, Úc tiểu thư, ăn cơm thôi.”

Úc Tang Lan nhìn về phía Trì Ngữ Mặc đang mỉm cười, đứng lên, hoạt bát kéo lấy Lôi Đình Lệ.

Trì Ngữ Mặc thấy hai người họ đi về hướng cô, lui về sau, muốn vào phòng bếp.

Lão thái thái giữ chặt tay Trì Ngữ Mặc, giọng ra lệnh nói: “Cùng ăn đi.”

“Tôi đi xới cơm cho mọi người.” Trì Ngữ Mặc cười hì hì nói.

“Đi đi, đi đi, cả ngày vui tươi hớn hở, cũng không biết cháu đang nghĩ gì.” Lão thái thái buông tay ra, ngồi xuống vị trí hướng phía nam, nhìn Lôi Đình Lệ hỏi: “Hai cháu quen biết bao lâu rồi?”

“Chúng cháu quen biết nhiều năm rồi ạ, lúc trước học đại học đã quen biết, Đình Lệ là học trưởng của cháu, cháu nhỏ hơn anh ấy 3 khóa, là đàn em.” Úc Tang Lan cười giải thích nói.

“Ta hỏi cháu sao?” Lão thái thái không khách khí mắng trả lại.

“bà già này, thái độ tốt chút.” Lôi lão gia tử nhắc nhở.

“Tôi chính là thái độ này, ông dữ với tôi làm gì, thái độ của ông còn tệ hơn tôi.” Lão thái thái giận tới đứng lên, đi về phòng của mình.

Đi đến một nửa, lại quay trở về, ngồi xuống ghế.

“Cơm tối mà ta vất vả làm ra còn chưa có ăn nữa, còn nữa, một lát ta có chuyện quan trọng cần tuyên bố.” Lão thái thái tùy hứng nói.

Lôi lão gia tử gắp một miếng thịt gà, lột da, yên lặng bỏ vào trong chén của lão thái thái.

Trì Ngữ Mặc thấy động tác nhỏ của Lôi lão gia tử, nở nụ cười.

Đợi cô già rồi, chồng của cô cũng có thể lặng lẽ mà thể hiện tình yêu, cô nhất định sẽ hạnh phúc chết.

Cô đã xới cơm xong cho mọi người.

“Tiểu Mặc, ngồi đi.” Lão thái thái nói.

“Dạ.” Trì Ngữ Mặc ngồi xuống bên cạnh lão thái thái.

“Ta nghĩ tới nghĩ lui, hình như thiếu thứ gì, ta khổ sở suy nghĩ hết mấy ngày, cuối cùng cũng đã hiểu, ta thiếu một đứa con gái.” Lão thái thái trang trọng nói.

Có thể nói ra lời nói buồn cười thế này, cũng chỉ có lão thái thái.

Trì Ngữ Mặc không cảm thấy kinh ngạc, tiếp tục nghe lão thái thái nói.

“Tuổi tác ta lớn thế này, muốn sinh một đứa con gái, quá nguy hiểm, nói không chừng lại sinh ra một đứa con trai, vậy là hố rồi, cho nên, ta nghĩ qua nghĩ lại, ta suy đi nghĩ lại, cuối cùng, ra một quyết định, ta muốn nhận Trì Ngữ Mặc làm con gái nuôi của ta.” Lão thái thái nói.

Lôi đình lệ: “...”

Trì Ngữ Mặc: “...”

Lão đầu tử: “...”

Trì Ngữ Mặc không tự chủ được nhìn sang Lôi Đình Lệ.

Nếu cô trở thành con gái của lão thái thái, Lôi Đình Lệ sẽ phải gọi cô là cô cô.

Lão thái thái chiêu này quá chuẩn, cô rất muốn đồng ý ngay lập tức.

“Tuổi của cô ta còn nhỏ hơn cháu, làm con gái của bà không thích hợp.” Lôi Đình Lệ là người đầu tiên phản đối.

“Ta hỏi ý kiến của cháu sao, ta chỉ là báo cho cháu biết.” Lão thái thái không cho phản đối mà nói.

Lôi Đình Lệ nhíu chặt lông mày, màu mắt thâm trầm mấy phần, “đừng làm càn.”

“Làm càn thì đã sao, ta còn cần cháu quản sao.” Lão thái thái khư khư cố chấp.

Lôi Đình Lệ khuyên không được lão thái thái, cảnh cáo liếc về phía Trì Ngữ Mặc.

Trì Ngữ Mặc cố ý né tránh ánh mắt của Lôi Đình Lệ, cúi đầu, nghịch cơm.

“Cứ quyết định vậy đi.” Lão thái thái bá đạo.

Lôi lão gia tử cũng không có phản đối.

Bà gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong chén của Trì Ngữ Mặc, “con gái, ăn nhiều một chút, con gầy quá, trong tay mẹ có rất nhiều thanh niên giỏi giang đẹp trai, lần sau giới thiệu cho con quen.”

Trì Ngữ Mặc toét miệng cười, “cảm ơn... mẹ.”

Lão thái thái càng nhìn Trì Ngữ Mặc càng hài lòng, thiếu một cháu dâu, thêm một cô con gái cũng tốt.

Trì Ngữ Mặc gắp một cục sườn, Lôi Đình Lệ gắp lấy cục sườn mà cô muốn gắp kia.

Cô nhìn Lôi Đình Lệ, không thể trêu vào, tặng cho anh.

Cô gắp trứng gà xào cà chua.

Anh lại đi gắp miếng trứng gà xào cà chua đó của cô.

Lão thái thái không thể nhìn tiếp nữa, dùng đũa đánh tay Lôi Đình Lệ, “cháu lại ăn hiếp người ta làm gì.”

Lôi Đình Lệ nhíu chặt lông mày, thâm thúy khóa Trì Ngữ Mặc vào mắt.

Úc Tang Lan không hiểu nhìn Lôi Đình Lệ, lại nhìn Trì Ngữ Mặc, lờ mờ cảm thấy ra giữa bọn họ có cái gì, không giống như quan hệ giữa chủ nhân và nữ hầu.

Trì Ngữ Mặc buồn bực, nhanh chóng bới cơm, cung kính nói: “Lão gia, phu nhân, Lôi tiên sinh, Úc tiểu thư, tôi đã ăn xong, mọi người từ từ ăn.”

Cô đứng dậy, xách hành lý trở về phòng của cô, lấy đồ trang sức từ trong hành lý ra.

Lôi Đình Lệ lách vào trong phòng cô, giữ cửa khóa...