Lăng Giản chỉ cảm thấy lớn từng tuổi này cũng chưa từng bi thảm như vậy.
Trước kia, nàng chỉ có thể ở trên TV, trên Internet thấy được các tin tức, báo cáo có liên quan đến Phù Dung tỷ tỷ.
Mà hiện tại, nàng cư nhiên bị "Phù Dung tỷ tỷ hoa lệ phiên bản nâng cấp" trong truyền thuyết mạnh bạo lôi kéo về nhà của nàng bái đường thành thân.
Đương nhiên, đây cũng không tính là cực kì bi thảm, cực kì bi thảm chính là, dân chúng trên đường cái chỉ lo xem náo nhiệt, hoàn toàn không có ý tứ muốn can ngăn.
Đương nhiên, đây cũng không tính là bi thảm nhất, bi thảm nhất chính là, Lam Thanh Hàn cùng Bích Hinh hai người cứ như vậy giương mắt nhìn nàng bị "Phù Dung tỷ tỷ hoa lệ phiên bản nâng cấp" mang đi, hơn nữa đến bây giờ cũng không có ý tứ đuổi theo.
Xem náo nhiệt có thú vị như vậy sao? Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ có hiểu hay không oa! Thờ ơ lạnh nhạt cũng thôi đi, có cần giương mắt bàng quang ra nhìn hay không? Phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe có hiểu hay không oa!! Lăng Giản bị bàn tay phì nị của Phù Dung tỷ tỷ túm, trốn, trốn không được ; đánh, đánh không lại.
Nhìn nhìn dân chúng đang bu xem chung quanh, Lăng Giản có loại cảm giác như đang ở đoàn xiếc thú.
Dựa vào người không bằng dựa vào chính mình, ta là ai? Ta là vô địch ngự tỷ của thế giới hiện đại a.
Lăng Giản bị "Phù Dung tỷ tỷ hoa lệ phiên bản nâng cấp" túm đến thật sự chịu không nổi, lúc đi ngang qua một quầy hàng bán quạt giấy đột nhiên rống lớn một câu:
"Đủ rồi! Ngươi dừng lại cho ta!!"
Quả nhiên, đột nhiên gầm rú này có hiệu quả.
Phù dung tỷ tỷ lập tức buông lỏng tay Lăng Giản, dùng thanh âm cực kỳ dịu ngoan hỏi:
"Công tử, vì sao dừng lại? Chẳng lẽ công tử không muốn cùng người ta sớm đi bái đường thành thân sao?"
"Phù Dung tỷ tỷ, thỉnh ngài trước tiên bình tĩnh bình tĩnh, ta có lời muốn nói."
Lăng Giản nhẹ hất một chút tóc, thuận tay cầm lấy một cây chiết phiến trên quầy, "ba" một cái lập tức mở ra, rất có phong độ phe phẩy cây quạt nói với Phù Dung tỷ tỷ:
"Phù Dung tỷ tỷ, thỉnh ngài hãy nghiêm túc nghe ta nói! Phù Dung ngươi lớn lên khuynh quốc lại khuynh thành, dáng người vượt qua mỹ nhân Dương Ngọc Hoàn, tính cách ngươi thể thiếp tỉ mỉ không ai sánh bằng.
Đáng tiếc công tử ta cám bã không thể liên lụy ngươi, nếu không nhất định đem Phù Dung tỷ cưới về.
Công tử ta dung mạo không sâu sắc lại nhiều bệnh, trong nhà vô sản vừa nghèo vừa khó.
Hiện giờ Phù Dung ngươi cùng ta đi bái đường, công tử ta chỉ sợ mệnh tiện phụ Phù Dung, tiền ít bản lĩnh ít thì như thế nào nuôi ngươi? May mắn biết thành Bắc có một người nhà phú quý, tự xưng là Phù Dung tỷ phu, chồng tương lai của Phù Dung tỷ, diện mạo tuấn tú lịch sự lại chu đáo, bấy lâu lao khổ đi tìm ngươi để cưới về nhà.
Công tử ta chỉ thầm mong Phù Dung ngươi hạnh phúc, tuy rằng ta thương tâm muốn chết.
Tiếc rằng Phù Dung tỷ phu thật rất si tình, công tử ta cam nguyện buông tay cho ngươi đi, cùng Phù Dung tỷ phu vĩnh kết đồng tâm."
Không dễ dàng nghẹn ra được một đoạn không có câu nào thật, Lăng Giản làm bộ ảm đạm xoa xoa khóe mắt khô khốc, thuận tiện bôi lên vài giọt nước miếng.
Bộ dáng kia, dù là ai nhìn vào cũng đều cảm thấy nàng thật sự là một mầm móng si tình khó có được.
"Công tử..."
Phù Dung tỷ tỷ hoa lệ phiên bản nâng cấp hốc mắt rưng rưng lệ nóng, một đôi tay to bự đều tự khoát lên hai vai Lăng Giản, nghẹn ngào nói:
"Người ta thật sự không ngờ công tử ngươi đúng là chung tình với người ta như vậy.
Nhưng mà...nhưng mà người ta cũng thật sự sợ liên lụy công tử ngươi...Cho nên, người ta quyết định nghe lời công tử nói, đi tìm vị Phù Dung tỷ phu ở thành Bắc kia...Công tử ngươi yên tâm, người ta tất nhiên sẽ không quên ngươi, người ta cùng Phù Dung tỷ phu thành thân xong, chắc chắn sẽ giúp công tử ngươi giải quyết tai ương trong nhà."
"Ân!"
Lăng Giản quắt miệng gật đầu thật mạnh, nói:
"Ta tin tưởng Phù Dung tỷ tỷ ngươi, ta tất cả đều tin tưởng! Đi thôi, mau mau đi thôi, Phù Dung tỷ phu đang đợi ngươi, hắn đã vì ngươi chuẩn bị tốt hỷ phục đỏ thẫm.
Đi thôi! Vì hạnh phúc của ngươi!Chạy như điên mà đi đi!"
Lăng Giản giơ lên cánh tay, quắt miệng run rẩy, một bộ dáng vô cùng luyến tiếc.
"Công tử...Tuy rằng người ta luyến tiếc ngươi...Nhưng là, nhưng là..."
Phù Dung tỷ tỷ nước mắt lập tức trào ra hốc mắt, nức nở nói với Lăng Giản:
"Công tử, người ta sẽ nhớ kỹ ngươi!"
Nói xong, run run thân mình mập mạp "chạy như điên" mà đi.
Mặt đất một trận run rẩy qua đi, Lăng Giản nhẹ nhàng thở ra thật dài, trả lại cây quạt cho người bán hàng, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm:
"Hoàn hảo, Phù Dung tỷ tỷ vĩnh viễn là người của Phù Dung tỷ phu.
Nếu không...Ta làm sao mà kham nổi a!!!"
Đều do hai kẻ không lương tâm kia!!! Lăng Giản vừa đi vừa oán thầm, làm cái gì a? Một cái Mặt Than thấy chết mà không cứu thì cũng thôi đi, như thế nào Bích Hinh cô nương cũng đột nhiên đi theo thay đổi, ai...Lại nói tiếp, vẫn là Ngữ Thần nha đầu tốt nhất, vĩnh viễn đều là đáng yêu như vậy...Cô bé đáng yêu a, luôn khiến người ta yêu mến.
Đang lúc Lăng Giản gợi lên khóe miệng nghĩ về Ngữ Thần nha đầu đáng yêu của nàng, Lam Thanh Hàn cùng Bích Hinh hai người từ trên trời giáng xuống xuất hiện ở trước mặt Lăng Giản.
"Lăng công tử bái đường tốc độ thật đúng là mau đây!" Bích Hinh giành mở miệng trước nói:
"Nếu như thân này đã thành rồi, chúng ta liền nhanh nhanh lên xe ngựa tiếp tục lên đường đi.
Còn nữa, thời tiết hôm nay thật đúng là nóng đây!"
Bích Hinh nâng tay tự quạt gió cho mình, ngẩng đầu lên đi về phía xe ngựa đã đứng sẵn ở bên ngoài khách điếm.
"Uy! Ta không thành thân! Ngươi đừng nói bừa!!!"
Lăng Giản hướng nàng hô to, vội vàng đuổi theo Bích Hinh đi ở phía trước, hoàn toàn không đếm xỉa đến Lam Thanh Hàn.
Chết tiệt Mặt Than, cũng không hỗ trợ! Lần này xem như nhìn thấu nàng! Quyết định! Không bao giờ...!để ý tới nàng nữa!!!
"Tất nhiên là biết ngươi không thành thân, có bản lĩnh nói dối đôi khi cũng là có lợi."
Nhìn theo bóng dáng Lăng Giản rời đi, Lam Thanh Hàn thản nhiên nói.
Thật ra bộ dáng người này khi bịa chuyện so với bộ dáng ngày thường cùng nàng giận dỗi còn đẹp hơn nhiều.
Xe ngựa tiếp tục xóc nảy đi về hướng Tấn An thành, màn đêm buông xuống, trong rừng cây truyền đến vài tiếng tru lên.
Ngồi ở chỗ treo rèm vải bên trong xe ngựa, Lăng Giản có loại cảm giác hắc bạch điên đảo, nàng hoàn toàn không biết đêm tối tại sao tới nhanh như vậy.
Nhưng là, lần này nàng học khôn, cho dù mí mắt đã muốn sụp xuống, nàng cũng không có giống ban ngày gối lên đùi Bích Hinh đi vào giấc ngủ, mà là lựa chọn nằm ở bên cạnh bàn gỗ, cuộn tròn thân thể bắt đầu mộng đẹp tự do của nàng.
Trước kia đã nói qua Lăng Giản là thần ngủ, chỉ cần cho nàng một chỗ thoải mái, nàng có thể bất tỉnh nhân sự ngủ suốt ba ngày ba đêm.
Cho nên, ngày hôm sau khi sắc trời đã sáng choang, mặt trời lên cao, Lăng Giản vẫn giống như một đứa nhỏ dựa vào bàn gỗ cuộn tròn thân mình vù vù ngủ say.
Thiếu thanh âm cùng tiếng nói mớ của Lăng Giản, Lam Thanh Hàn cùng Bích Hinh đều tự ngồi ở chỗ của mình nhắm mắt dưỡng thần, không ai nói chuyện, bên trong xe ngựa trở nên cực kỳ im lặng, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa và thanh âm bánh xe tiếp xúc với thổ địa.
"Lăng công tử, nên dậy thôi."
Xe ngựa ở thời điểm thích hợp ngừng lại, Lam Thanh Hàn đã xuống xe rồi.
Bích Hinh ngồi chồm hổm nhẹ nhàng lay lay Lăng Giản, một hồi lâu nàng mới mơ mơ màng màng ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở nói với Bích Hinh:
"Đến kinh đô rồi?"
"Không phải, nơi đây cách kinh đô còn hơn nửa ngày.
Đây là vùng hoang vu dã ngoại, chỉ có nơi này có quán trà, Bích Hinh là muốn kêu Lăng công tử xuống xe ăn chút trà bánh."
"Đúng đúng, ta thật sự có chút đói bụng đây."
Lăng Giản sờ sờ bụng, chậm rãi đứng dậy ngồi lên ghế, phát hiện Lam Thanh Hàn cũng không có ở bên trong xe, liền hỏi Bích Hinh:
"Mặt Than đâu?"
"Mặt Than? Lăng công tử là nói nương tử ngươi sao?"
"Ân, nàng đâu?"
"Nàng đang ở trong quán trà chờ chúng ta đây."
Bích Hinh vén lên rèm vải, liếc mắt ra ngoài cửa sổ, sau khi nhìn thấy mấy người nam nhân ăn mặc kì dị đang ngồi trong trà quán, khoé môi gợi lên một nụ cười nửa lạnh.
"Vậy chúng ta cũng đi xuống đi, ta thật sự đói bụng rồi, cũng không biết trong trà quán có cái gì để ăn."
Lăng Giản than thở, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ leo xuống xe ngựa, đi tới vị trí Lam Thanh Hàn đang ngồi trong trà quán, thản nhiên liếc nàng một cái rồi ngồi vào đối diện, không hề có ý tứ muốn mở miệng nói chuyện, thậm chí một câu "Buổi sáng tốt lành" cũng bị Lăng Giản hung hăng nhét vào trong bụng, không cho nó chạy ra khỏi miệng.
Trầm mặc một lát, Bích Hinh cũng từ trên xe ngựa theo xuống dưới, mới vừa ngồi xuống, tiểu nhị đắp khăn trắng trên vai liền đi tới bên người Bích Hinh, cung kính hỏi: "Khách quan, xin hỏi các ngươi muốn gọi món gì?"
" Cho chút nước trà, vài cái bánh bao." Bích hinh nói.
"Hảo a, các vị khách quan chờ một lát, lập tức có ngay."
Tiểu nhị hướng Bích Hinh cung kính cúi người một cái, xoay người đi vào bên trong.
Bên trong trà quán cũng không quá ồn, trừ bỏ bàn của Lăng Giản tương đối yên tĩnh, bên các bàn khác là những nam nhân mặc y phục đủ loại màu sắc ngồi đưa lưng về phía các nàng.
Bọn họ nói chuyện cũng không lớn tiếng, cơ hồ có thể gọi là khe khẽ nói nhỏ, trong số này có mấy nam nhân mặc quần áo màu đen thỉnh thoảng liếc ánh mắt về phía Bích Hinh ngồi ở bên cạnh Lăng Giản.
"Ai nha..."
Bích Hinh đột nhiên kêu lên, mặt lộ vẻ ngượng ngùng nói với Lăng Giản:"Lăng công tử, có thể bồi Bích Hinh rời đi một lát hay không?"
"Rời đi? Nơi này vùng hoang vu dã ngoại, trừ bỏ quán trà này cái gì cũng không có, ta cùng ngươi đi đâu a? Với lại ta cũng đói bụng đây..." Lăng Giản nói.
"Lăng công tử...!Bích Hinh tất nhiên là...Ai nha, Bích Hinh muốn đến nơi nào không có người để đi tiểu..."
Bích Hinh ngượng ngùng nói:
"Lại sợ có người đi qua, cho nên mới muốn nhờ Lăng công tử ngươi cùng Bích Hinh với nhau."
"..."
Lăng Giản cực độ im lặng, ta bây giờ là thân phận nam tử có được hay không?! Tiểu thư, ngươi có cần phóng khoáng như vậy hay không a?!
"Lăng công tử...Ngươi theo Bích Hinh đi đi, Bích Hinh...Bích Hinh..." Bích Hinh thẹn thùng cúi đầu, không hề nói tiếp.
"Ngươi có thể để cho Mặt...Để cho nương tử ta đi với ngươi đi.
Các ngươi đều là nữ tử, tiện hơn ta nhiều a!"
"Nhưng mà Bích Hinh còn có rất nhiều điều muốn nói với Lăng công tử, nếu là bây giờ không nói, Bích Hinh sợ là không bao giờ có dũng khí nói ra miệng nữa."
"Không phải, có chuyện gì chúng ta có thể chờ ăn xong rồi nói sau không? Nếu ngươi sốt ruột đi tiểu thì để cho nàng cùng ngươi đi đi."
Lăng Giản không kiên nhẫn nói, làm cái gì vậy a? Rõ ràng có sẵn người có thể cùng đi, sao cứ muốn tìm ta!
"Lăng công tử, xem như Bích Hinh van ngươi!"
Bích Hinh đứng dậy giữ chặt Lăng Giản, mặt không chút thay đổi coi Lam Thanh Hàn là người tàng hình, cứng rắn lôi kéo Lăng Giản chuẩn bị đi ra khỏi quán trà.
"Ai ai ai! Còn chưa có ăn cái gì đây!!!"
Lăng Giản không hài lòng giãy dụa, hoàn toàn không phát hiện ngọc bội bên hông mình đã rơi xuống đất.
Ngày hôm qua bị "Phù Dung tỷ tỷ hoa lệ phiên bản nâng cấp" thô bạo lôi ra khỏi khách điếm còn chưa tính, hôm nay tại sao lại còn bị người khác cứng rắn kéo ra ngoài.
"Lăng công tử, ngươi phải theo Bích Hinh đi!"
Bích Hinh lạnh lùng nói, thủy chung không buông ra cổ tay Lăng Giản, đi nhanh về phía rừng cây.
"Làm cái gì a?!"
Lăng Giản than thở, bởi vì cổ tay bị Bích Hinh lôi kéo, cũng chỉ có thể đi theo phía sau nàng cùng nhau đi vào rừng cây.
Mắt thấy trà quán xa xa đã trở nên mơ hồ, Lăng Giản đưa lưng về phía Bích Hinh nói:
"Bích Hinh cô nương, ngươi đi tiểu đi, ta ở bên này canh chừng cho."
"Được rồi được rồi, Lăng công tử đứng yên ở chỗ này không được cử động, Bích Hinh lập tức sẽ trở lại."
"Ân, ngươi đi đi, ta sẽ không nhìn lén."
Lăng Giản nói xong, thật sự giữ đúng tư thế đứng nghiêm đứng vững mắt nhìn thẳng về phía trước.
"Vậy Bích Hinh đi đây."
Tiếng bước chân dần xa, lúc Bích Hinh xác định Lăng Giản sẽ không tùy tiện đi tới, lập tức biến mất ở sau lưng của nàng.
"Nhàm chán quá a!"
Lăng Giản đứng ở nơi đó đợi đã lâu cũng không thấy Bích Hinh trở về, không khỏi trở nên nhàm chán, nàng ngẩng đầu lên huýt sáo một chút, tay vô tình sờ lên đai lưng.
"Ui?"
Tay Lăng Giản sờ soạng trên đai lưng nửa ngày cũng không sờ thấy ngọc bội Lam Ngữ Thần đưa cho nàng, cúi đầu nhìn mới phát hiện ngọc bội sớm đã không còn ở bên hông.
"Lăng ca ca, ngọc bội này ngươi nhất định phải mỗi ngày đeo ở trên người, nếu là ngày nào đó ta phát hiện ngươi không đeo nó trên người, ngươi nhất định phải chết!"
Lời Lam Ngữ Thần nói đột nhiên vang lên ở bên tai Lăng Giản.
Nghĩ lại khi nãy giãy dụa chắc là rơi ở quán trà rồi, Lăng Giản vội vàng chạy nhanh về quán trà ở xa xa.
Đó là quà Ngữ Thần nha đầu tặng cho nàng, chỉ mong nó còn ở quán trà, không bị người nào nhặt được.
Quán trà vốn đang mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, Lăng Giản một bên tăng nhanh tốc độ, một bên kỳ quái nghe thấy âm thanh leng keng của đao kiếm va chạm ở bên trong quán trà.
Đây là có chuyện gì? Lăng Giản thả chậm cước bộ đi đến chỗ cách quán trà năm thước, bên trong quán bàn ghế đã bị hất ngã bừa bãi trên sàn, các nam nhân vừa rồi ngồi ở bàn khác hiện giờ đang che mặt cùng Lam Thanh Hàn đánh nhau.
Một đám nam nhân vây công một mình Lam Thanh Hàn? Đây thật sự có chút quá kỳ cục đi! Mắt thấy một nam nhân ở phía sau Lam Thanh Hàn thừa dịp loạn cầm đao đâm về phía Lam Thanh Hàn, Lăng Giản lập tức sốt ruột hướng Lam Thanh Hàn hô to một tiếng:
"Cẩn thận phía sau!!!".