Hồng Bài Thái Giám

Chương 34: Hồi Cung





Một tiếng "Cẩn thận phía sau" của Lăng Giản quả nhiên có tác dụng, Lam Thanh Hàn nghe thấy lập tức kiễng mũi chân, nghiêng người tránh thoát công kích phía sau, tiếp tục cùng đám người kia loạn đả.

Lăng Giản thuỷ chung giống như khán giả đứng ở bên ngoài trà quán, ngẫu nhiên phát hiện có người muốn đánh lén sau lưng sẽ lập tức báo cho nàng biết cẩn thận phía sau.

Lam Thanh Hàn võ công tuy rằng cao, nhưng những nam nhân này cũng không phải hạng tiểu tốt, đánh qua vài hiệp, Lam Thanh Hàn mới đánh ngã được hai nam nhân.

Lăng Giản ở bên ngoài nhìn đến sốt ruột, cũng không quản bản thân mình tay trói gà không chặt, nhặt lên tảng đá trên mặt đất nhắm thẳng vào đầu của một tên nam nhân mà đập.

"Ai nha!"
Một tên nam nhân bị đập trúng cái ót, lấy tay che cái ót nhe răng trợn mắt trừng Lăng Giản, quát:
"Xen vào việc của người khác! Đây là tự ngươi muốn chết, đừng trách ta không nghe mệnh lệnh của chủ nhân!" Nói xong, quơ lên thanh đao bổ thẳng về phía Lăng Giản.

"Mẹ ơi! Đại ca, ta không phải cố ý! Chỉ là ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn!!!"
Lăng Giản một bên phe phẩy hai tay nghiêng ngả lui về một phía, thấy nam nhân cầm đao muốn bổ về phía mình, vội vàng vọt vào bên trong trà quán, chạy vòng quanh mấy cái bàn ngã bừa bãi trên mặt đất.

"Ngươi cho rằng ngươi chạy trốn được?"
Nam nhân tung người nhảy đến trước mặt Lăng Giản, cười lạnh giơ lên thanh đao.

Mấy nam nhân khác vẫn đang vây công Lam Thanh Hàn, phát hiện mình đã không còn đường thối lui, cái trán Lăng Giản chảy ra một chút mồ hôi lạnh, ở trong lòng hô ngàn vạn lần câu "ta sai lầm rồi ta sai lầm rồi", ta nên đứng yên ở rừng cây bên kia canh chừng cho Bích Hinh cô nương, ta nên đứng ở bên ngoài trà quán thành thật xem náo nhiệt...Ta sai lầm rồi, ta thật sự sai lầm rồi, Như Lai Phật Tổ, Tề Thiên Đại Thánh, chân thần Allah, van cầu các ngươi cứu cứu ta đi!!!!
"Ha ha ha, chịu chết đi!" Nam nhân cười to vài tiếng, quơ lên đao bổ về phía Lăng Giản.

"Lăng Giản!!!"
Quá mức khẩn trương, Lam Thanh Hàn một cước đá văng nam nhân đang cầm kiếm đâm về phía mình,đạp lên ghế dựa bên cạnh, mượn lực nhảy đến trước mặt Lăng Giản, ôm lấy nàng cấp tốc xoay người về bên phải.

"A..."
Đầu tiên là thanh âm da thịt bị vũ khí sắc nhọn cắt trúng, tiếp theo đó là Lam Thanh Hàn cau mày hít sâu một ngụm khí lạnh.

Ngay cả mình đã dùng tốc độ nhanh như vậy, vẫn không tránh được nam nhân kia đâm trúng mình, chính là...hoàn hảo không có thương tổn đến Lăng Giản.

"Mặt than, ngươi...?!"
Lăng Giản hiển nhiên vẫn còn trong trạng thái nhắm mắt chịu chết, cho đến khi phát hiện trên cánh tay phải của Lam Thanh Hàn xuất hiện một đạo vết thương chảy ra máu tươi, lúc này mới lấy lại phản ứng.


Trong lòng không biết là loại tư vị như thế nào, công chúa cao cao tại thượng, thế nhưng vì cứu nàng mà bị thương? Là nằm mơ sao? Hay là...!
"Đi mau!"
Thanh âm của Lam Thanh Hàn đã cho Lăng Giản đáp án, hiện tại các nàng không phải đang nằm mơ, chuyện phát sinh trước mắt hết thảy đều là thật.

Lam Thanh Hàn liếc mắt nhìn vết thương đang đổ máu trên cánh tay phải, lôi kéo Lăng Giản chạy ra khỏi trà quán, vừa rồi nếu Lăng Giản không ở đây, thật ra nàng có thể xử lý chu toàn bọn người này, hiện giờ Lăng Giản ở đây, trừ bỏ chạy trốn không còn biện pháp khác.

"Đứng lại! Đừng chạy!"
Mấy nam nhân đuổi theo Lăng Giản cùng Lam Thanh Hàn ra bên ngoài trà quán, tung người nhảy lên bao vây Lăng Giản cùng Lam Thanh Hàn.

"Khuyên các ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, bằng không đừng trách bọn ta không giữ cho các ngươi toàn thây."
Một nam nhân cầm đầu chuyển động cổ tay, xoay tròn trường kiếm trong tay, trong ánh mắt nhìn vào Lam Thanh Hàn tràn đầy dâm tiện.

"Ông nội ngươi, nhìn cái gì vậy? Nàng là nương tử ta!!!"
Lăng Giản cực kỳ chán ghét ánh mắt hắn, vươn tay bắt lấy cổ tay Lam Thanh Hàn, che ở trước mặt nàng, ngước đầu lên nói:
"Dựa vào cái bộ dáng này của ngươi, ngay cả tư cách xách giày cho Phù Dung tỷ tỷ cũng không có, còn dám nhìn nương tử của ta? Tự ngươi cũng phải xem lại bản thân mình có bao nhiêu cân lượng!!!"
"Lăng Giản..."
Lam Thanh Hàn ở phía sau Lăng Giản ôn nhu nhẹ gọi tên của nàng, có chút lời muốn nói lại nghẹn ở cổ họng không thể nói ra miệng.

"Yên tâm đi, có ta ở đây này, nếu bọn chúng dám làm gì ngươi thì trước hết phải giẫm qua người ta!"
Lăng Giản nhướn mày nhìn nam nhân phía đối diện, không có võ công thì như thế nào? Tay trói gà không chặt thì như thế nào? Lăng Giản ta là xuyên không tới đây, coi như là người tái sinh đi, nói không chừng bị đối phương giết chết còn có thể quay trở về hiện đại đây.

"Ngươi là tự mình muốn chết!"
Nam nhân dùng đầu lưỡi liếm liếm lưỡi dao, tiếp tục nói:
"Hôm nay phải trước tiên lấy mạng chó của ngươi! Sau đó mới đem nàng...Ha ha ha ha..."
Nam nhân cười đến cực kỳ dâm tà, dù sao người trước mặt sớm muộn gì cũng phải chết, không bằng trước khi chết để cho mấy anh em bọn họ thoải mái một phen.

"Ta phi!!"
Lăng Giản dán chặt lấy Lam Thanh Hàn phía sau, nhổ nước bọt xuống đất, nói:
"Miệng chó phun không ra ngà voi chính là ngươi, lớn lên thật vô giáo dục, phỏng chừng nghĩ ra được cái gì cũng chỉ toàn là những thứ dơ bẩn vô dụng.

Còn nói ta mạng chó?Ta nói cho ngươi, tánh mạng chó ta đây là ngươi lấy không nổi, không tin ngươi liền thử xem?!"
"Lăng Giản..."
Lam Thanh Hàn lại nhẹ giọng gọi một tiếng, Lăng Giản không sợ chết khiêu khích thích khách như vậy, Lam Thanh Hàn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, vết thương trên cánh tay vẫn còn chảy máu, sắc mặt Lam Thanh Hàn có chút tái nhợt, nàng dùng cánh tay còn lại ôm lấy thắt lưng Lăng Giản, tựa đầu vào sau lưng Lăng Giản, nói:
"Lăng Giản...Lần này nếu có thể thoát khỏi khốn cảnh...Ta sẽ..."
"Không có sao, ta hiện tại cũng mau táo bón."
Lăng Giản hơi hơi quay đầu nói với Lam Thanh Hàn phía sau.

Nói thật, hiện tại nói nàng không sợ hãi là giả, hăng máu qua đi là lại thấy bi thảm.

Lăng Giản một mực buồn bực, vì cái gì nàng luôn bi thảm như vậy? Bất quá lần này tốt lắm, bi thảm đến cuối rồi, nhưng là cái loại đến cuối như vậy làm cho nàng khiếp đảm, làm cho nàng tim run a!!! Nàng hiện tại rất muốn cùng những người đó la hét:
"Đại hiệp tha mạng, ta chỉ là muốn giả bộ đánh đấm vậy thôi".

Chính là, đều đã thành như vậy, dù có giả bộ như thế nào, người ta cũng không thể để cho nàng tiếp tục đánh đấm như vậy đi!
"Ngươi dám mắng ta là chó?!!!" Nam nhân đi đầu suy nghĩ nửa ngày mới tiêu hoá đại khái những lời Lăng Giản nói, lập tức cầm đao chỉ vào nàng rống:
"Hôm nay ta cho ngươi chết không có chỗ chôn!!!" Dứt lời, bước lên một bước muốn kết liễu tánh mạng Lăng Giản.
"Lão Đại!!!"
Nam nhân đã giơ kiếm lên giữa không trung, vừa muốn động thủ đã bị nam nhân bên cạnh ngăn lại, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói:
"Ngươi nghe..."
Tiếng huýt sáo mơ hồ từ xa xa truyền đến, không đều nhưng phập phồng có nhịp, lúc nhanh lúc chậm, nghe vào trong tai Lăng Giản cùng Lam Thanh Hàn là một nhạc khúc không hề có giai điệu, nghe vào trong tai các nam nhân này lại có một ý nghĩa nhất định.

Mấy nam nhân đưa mắt nhìn nhau một lúc, nam nhân cầm đầu mới mở miệng căm giận nói:
"Hừ! Coi như các ngươi may mắn! Chúng ta trở về!"
Nam nhân khoát tay, mang theo mấy nam nhân còn lại nhanh chóng rời khỏi Lam Thanh Hàn cùng Lăng Giản, chạy về hướng rừng cây.

"Ai nha, Bích Hinh cô nương còn ở trong rừng cây đây!"
Nhìn bóng dáng các nam nhân rời đi, lúc này Lăng Giản mới nhớ tới vừa rồi lúc mình chạy về cũng không có nói cho Bích Hinh biết, mà đã trực tiếp bỏ lại nàng ở trong rừng cây, nếu như đám nam nhân kia ở trong rừng cây gặp được Bích Hinh, vậy thì làm sao đây?!!!
"Nàng không có việc gì."
Thấy Lăng Giản muốn chạy vào rừng cây tìm Bích Hinh, Lam Thanh Hàn một phát ôm lấy cánh tay Lăng Giản, thản nhiên liếc về phía rừng cây nói:
"Yên tâm đi, chúng ta trở vào bên trong xe ngựa chờ nàng, nàng rất nhanh sẽ trở về."
"Ngươi xác định?"
"Tất nhiên xác định, về xe ngựa đi."
Gương mặt Lam Thanh Hàn càng phát ra tái nhợt, nàng dùng tay trái đè lại miệng vết thương, khổ nỗi máu vẫn không ngừng chảy ra, nếu còn tiếp tục như vậy...Vừa rồi cư nhiên quên điểm huyệt cầm máu, thật sự là không nên.

"Vậy về xe ngựa đi, ta..."
Lăng Giản nhìn vết thương trên cánh tay phải Lam Thanh Hàn, nói: "Ta giúp ngươi băng bó vết thương."

"Thực xin lỗi, nếu không phải ta khi không lại lấy tảng đá đập người ta, ngươi cũng sẽ không vì cứu ta mà bị thương."
Trên xe ngựa, Lăng Giản kéo xuống mảnh vải trên áo bào của mình, cẩn thận giúp Lam Thanh Hàn băng bó miệng vết thương.

Áo bào trắng này lúc xuất cung còn hảo hảo, hiện tại không biết đã bị Lăng Giản xé bao nhiêu lần.

Nhắc đến mới nói, quần áo cổ đại này thật là tốt, vừa có thể làm quần áo mặc, còn có thể dùng làm băng gạc.

"Không cần phải nói xin lỗi."
Lam Thanh Hàn nhẹ giọng nói, trên mặt tái nhợt không có huyết sắc, nàng mệt mỏi tựa vào người Lăng Giản, nói:
"Cho ta nghỉ ngơi một lát, chỉ một chốc lát."
"Ân, hảo hảo ngủ."
Lăng Giản nhích lại sát nàng, để cho nàng nằm thoải mái trong ngực mình.

Nhìn gương mặt mệt mỏi của nàng, trong lòng Lăng Giản có loại cảm giác khe khẽ đau.

Công chúa từng cao cao tại thượng trước mặt này, tuy rằng thường xuyên chỉnh mình, lại không thích nói chuyện, nhưng mà tâm địa vẫn là tốt lắm không phải sao? Nếu không, làm sao có thể vì cứu mình mà bị thương đây!Hồi tưởng lại lúc ấy nàng ôm lấy mình xoay một vòng, Lăng Giản có loại ảo giác giống như cùng công chúa Bạch Tuyết khiêu vũ ở vũ hội a.

"Thì vốn cũng là công chúa đó thôi."
Lăng Giản lẩm bẩm, cho nên như vậy cũng không tính là ảo giác.

Lăng Giản đang xuất thần nhìn Lam Thanh Hàn ngủ, Bích Hinh đúng như lời Lam Thanh Hàn nói, bình an vô sự về tới trên xe ngựa.

Thấy Lăng Giản đang ngẩn người, Bích Hinh không nói lời nào ngồi vào đối diện nàng, sắc mặt càng ngày càng lạnh, đến cuối cùng trực tiếp tựa vào phía sau nhắm mắt dưỡng thần.

Xa phu từ dưới gầm xe chui ra, thấy ba người đều đã yên vị trên xe ngựa, lập tức khởi động xe ngựa rời khỏi trà quán.

Hắn sống từng này tuổi, đây là lần đầu tiên thấy trường hợp gay cấn như vậy, đương nhiên, trường hợp như vậy hắn cũng không muốn phát sinh thêm lần thứ hai.

Tựa hồ là cảm giác được xe ngựa hơi lung lay, Lăng Giản từ trong trạng thái thất thần tỉnh lại, mới vừa ngẩng đầu đã thấy Bích Hinh đang nhắm mắt lại ngồi đối diện mình.

"Bích Hinh cô nương, ngươi không sao chứ?" Lăng Giản nhỏ giọng nói, tận lực không đánh thức người trong ngực.

"Lăng công tử, vì sao bỏ lại một mình Bích Hinh chạy về đây?"
Bích Hinh nhắm hai mắt thấp giọng hỏi.

"Ta phát hiện bị rớt đồ nên chạy về tìm, kết quả nhìn thấy nương tử của ta bị một đám nam nhân vây công..."
Nói đến một nửa, Lăng Giản lúc này mới nhớ tới ngọc bội hẳn là còn ở lại trong quán trà, muốn trở về tìm ngọc bội lại sợ kinh động người trong ngực.

Xong rồi, nếu Ngữ Thần nha đầu biết ta làm mất ngọc bội, khẳng định sẽ không tha cho ta.

Lăng Giản sầu mi khổ kiếm nghĩ, giống như đã nhìn thấy hình ảnh Lam Ngữ Thần chu cái miệng nhỏ nhắn tức giận dùng roi quật nàng.

"Nàng bị thương?"
Bích Hinh kinh ngạc nhìn cánh tay phải của Lam Thanh Hàn quấn vải trắng, lấy tay che lại cái miệng nhỏ nhắn đang há hốc, một bộ dáng hoàn toàn không biết gì.

"Vì cứu ta." Lăng Giản thấp giọng nói.

"Quả nhiên là nương tử tốt của Lăng công tử đây."
Bích Hinh cười khẽ, tiếp tục nói:
"Lăng công tử, cũng mệt mỏi đi? Không bằng nghỉ ngơi một lát, đoán chừng chạng vạng là có thể đến Tấn An thành."
"Ân, cũng tốt."
Lăng Giản gật gật đầu, hoàn toàn không nhìn thấy trong mắt Bích Hinh hiện lên một tia chua xót, nhắm mắt lại nghe tiếng vó ngựa có quy luật đụng vào mặt đất.

Thành Tấn An là kinh đô của Lam Triều, cũng là đô thành lớn nhất của Lam Triều, những thương khách mặc đủ loại quần áo, vai đeo hành lý qua lại trên phố xá náo nhiệt.

Tiếng rao hàng liên tiếp bay vào tai người đi đường, các quầy hàng ven đường bày biện các loại hàng hoá đa dạng, những người bán hàng nhiệt tình mời chào khách nhân, không ngừng đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa của mình.

Ngẫu nhiên truyền đến thanh âm chiêng trống xao vang, tiếp theo là đại đội binh mã kiêu ngạo xuyên qua trung tâm đô thành, đó là binh mã của Lam Triều uy vũ Võ Đại tướng quân.

Những năm gần đây Võ Đại tướng quân chiến công nhiều đếm không xuể, ỷ vào nữ nhi Liễu Phi của mình mang thai long chủng, lại càng thêm không kiêng nể gì, dung túng thuộc hạ mình ở kinh đô muốn làm gì thì làm.

Đương nhiên, quan viên dân chúng thấp bé đều e ngại hắn, đành phải mở một con mắt nhắm một con mắt, toàn bộ coi như không biết, không nhìn thấy.

Khi ánh chiều tà phủ xuống, xe ngựa đã chậm rãi đi vào Tấn An thành, nghe bên ngoài xe ngựa náo nhiệt tiếng rao hàng, tiếng đón khách, còn có tiếng dân chúng nói chuyện rôm rả, Lăng Giản không khỏi cảm thán, kinh đô đúng là kinh đô, cùng những thành thị bình thường chênh lệch thật lớn.


"Bích Hinh cô nương, đây là Tấn An thành đúng không?"
Nghe thanh âm huyên náo bên ngoài xe ngựa, Lăng Giản giật giật thân mình nói.

"Đúng vậy."
"Vậy Bích Hinh cô nương, ngươi muốn đến nơi nào của Tấn An thành đây?" Lăng Giản dừng một chút, nói: "Chúng ta về sau còn có cơ hội gặp mặt không? Nói chuyện với ngươi rất vui a!"
"Lăng công tử muốn tái kiến Bích Hinh sao?" Bích Hinh mỉm cười, hoàn toàn đã không còn lãnh đạm như vừa rồi: "Lăng công tử, vấn đề lần trước Bích Hinh hỏi ngươi, Bích Hinh muốn biết, hiện tại ngươi thích vị bằng hữu kia nhiều hơn, hay là thích Bích Hinh nhiều hơn một chút đây?"
"Hẳn là đều thích đi! Ngươi không tệ, nàng cũng tốt lắm, mặc dù có lúc rất lạnh lùng." Lăng Giản quắt quắt miệng, nói: "Nếu nàng không luôn lấy kiếm làm ta sợ thì tốt rồi." Nhớ tới cảm giác lúc Tô Nguyễn Hân đem lãnh kiếm chỉa vào bụng mình, Lăng Giản thật sự có chút nghĩ mà sợ.

"Khanh khách, nàng nhất định sẽ không lấy kiếm hù dọa ngươi nữa đâu."
"Ngươi làm sao mà biết được a?" Lăng Giản buồn bực hỏi.

"Ta đoán nha! Khanh khách."
"Đúng rồi, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu.

Bích Hinh cô nương muốn xuống xe ở nơi nào đây?" Lăng Giản hỏi.

"Thật ra Bích Hinh cũng không vội, đợi đưa Lăng công tử về xong, Bích Hinh sẽ đi tới nơi muốn đến."
Bích Hinh ôn nhu nói:
"Nơi Bích Hinh muốn đi cũng không thể nói, thỉnh Lăng công tử thứ lỗi."
"Không có việc gì không có việc gì..."
Lăng Giản cười cười với nàng, sau đó khẽ lay tỉnh Lam Thanh Hàn, ân cần hỏi:
"Chúng ta đến Tấn An thành rồi, Bích Hinh cô nương nói muốn đưa chúng ta đến nơi của chúng ta trước, nhưng mà chúng ta phải xuống xe ở nơi nào đây?"
"Phủ Võ Đại tướng quân." Lam Thanh Hàn nói.

"Phủ Võ Đại tướng quân? Nhưng mà không phải chúng ta phải về..."
Lăng Giản liếc mắt nhìn Bích Hinh một cái, không nói thêm gì nữa.

"Ngay tại phủ Võ Đại tướng quân xuống xe ngựa." Lam Thanh Hàn kiên trì.

"Nếu là phủ Võ Đại tướng quân thì đã tới rồi." Bích Hinh nói.

"Tới rồi?"
Lăng Giản xốc rèm vải lên nhìn ra ngoài, quả nhiên, một tòa phủ đệ bề thế xuất hiện trước mắt Lăng Giản, cổng sơn màu đỏ thẫm, bảng hiệu "Đại Tướng Quân Phủ" gắn trên đỉnh, hai tượng sư tử bằng đá giống như thần bảo hộ chia làm bên trái phải đặt ở hai bên cổng, vừa thấy đã biết là phủ đệ của người quyền quý.

"Nếu tới rồi, vậy chúng ta xuống xe, đa tạ Bích Hinh cô nương."
Lam Thanh Hàn lạnh lùng nói, cố ý nhấn mạnh hai chữ "đa tạ".

"Không cần khách khí, Bích Hinh sẽ đưa đến đây thôi."
"Vậy Bích Hinh, chúng ta đi xuống nha."
Lăng Giản hướng nàng vẫy tay, giúp đỡ Lam Thanh Hàn xuống xe ngựa.

"Lăng công tử, ngày khác chúng ta tái kiến." Bích Hinh hướng ra phía ngoài phất tay, sau đó phân phó người phu xe cho xe rời đi.

Trên đường cái người đến người đi rất náo nhiệt, Lam Thanh Hàn thản nhiên liếc nhìn sang bên cạnh hai con sư tử đá, nơi đó có một con ngựa lớn màu trắng, trên trán có một cái bớt màu đen, cười lạnh một tiếng nói:
"Lễ Thân Vương thật sự rất nhàn hạ thoải mái, lại còn có thể trồng hoa đem đến nơi này nữa."
"Cái gì Lễ Thân Vương? Ngươi nói cái gì vậy a?"
Lăng Giản thấy nàng nhìn một con ngựa lầm bầm lầu bầu, Lăng Giản còn tưởng rằng nàng phát sốt ma nhập rồi.

"Đi thôi, chúng ta hồi cung, nếu trễ giờ thì đến ngày mai mới về được."
"Vậy ngươi vì sao phải xuống xe ở đây a? Trực tiếp đến hoàng cung rồi xuống không phải là tiện hơn sao?" Lăng Giản khó hiểu hỏi.

"Bổn cung làm việc đều có lý lẽ của bổn cung, huống hồ phủ Võ Đại tướng quân cách hoàng cung cũng rất gần."
Lam Thanh Hàn ho nhẹ vài tiếng, việc cần làm hiện tại là nhanh chóng hồi cung xử lý vết thương, những chuyện còn lại chờ vết thương lành lại rồi từ từ giải quyết đi..