Sau cuộc phản kích của quân Hiên Giáo, hai xứ Pơtao Lia và Pơtao Anui cực kỳ phẫn nộ, nhiều người đều kêu gọi phản kích, nhất là những tù trưởng, tộc trưởng chạy về được. Tuy vậy cũng có nhiều người ngăn cản. Quả thực bên họ sai trước, c các tù trưởng, tộc trưởng đã dẫn quân vượt biên, ý đồ nhân lúc người ta không phòng bị để cướp của giết người bắt nô lệ.
- Thực ra chúng ta cũng chả phải tuân thủ đạo nghĩ gì, giả như người và của về tay ta, kẻ địch có nói gì ta cũng không trả, thậm chí cùng hưng binh đánh chúng một trận. Nhưng giờ là chúng ta thua rồi, nói gì cũng không được nữa!- Một vị tù trường nói móc những kẻ kêu gào báo thù
- Lão già, có phải ông nhận quà cáp từ bọn khốn đó mà nói tốt cho họ không hả?
- Ta nhận quà thì sao, bọn mi cũng vì nhận quà của quân Hoài Nhân mà đòi chiến đấu đó thôi!
Những cuộc cãi nhau như thế, diễn ra ở hai xứ Pơtao Lia và Pơtao Anui. Quân Hiên Giáo đánh trận giỏi, truy kích hung ác, nhiều người cũng lo nếu đánh có thể bị thiệt hại, nên lo lắng. Mà rồi bên Hiên Giáo đã cử người qua gặp gỡ, giải thích rõ lý do truy sát, giết người, nói luôn đây là lần đầu, là các tù trưởng kia tự tiện hành động và họ ngăn chặn từ đầu, tổn thất của dân chúng còn ít, quân lính có thể được kiềm chế, chỉ giết kẻ có tội, nếu như còn đánh nữa, vậy là thù địch, khi đó không tiếc bất cứ giá nào mà chiến tới cùng. Lời uy hiếp này không phải nhẹ, rất có thể là tấn công thường dân, phá hủy tài sản, hoa màu, các tù trưởng gần biên giới không muốn chịu thiệt hại, lập tức tỏ ý tránh chiến.
Bên hai xứ Pơtao có tranh luận, bên Hiên Giáo cũng vậy. Amira điều động quân đội thực hiện kế hoạch mà cao tầng không biết, hôm nay là vì cái chung, nhưng ai dám đảm bảo cô ta không có ngày làm vì cái riêng.