- Tên khốn Vương Vĩnh đó vậy mà không chết quách đi!- Dương Quốc Lộ chửi ầm lên, rồi đi đi lại lại, ra chiều rất lo. Mà lão lo thật, Minh mà bị sao, lão lần này chắc khó sống.
Lương Văn Vâm đưa tin về, Kiệt và Minh liền bàn gấp, Minh quyết định Kiệt ở lại gặp gỡ Amira và phu nhân Amusi để bàn việc, cậu ta thạo việc này hơn, đồng thời Kiệt cũng tiện thể báo cho họ việc Vitariji định áp chế hai anh em. Thứ hai, Minh lên gặp là để đánh lạc hướng đám người Vitariji, để chúng không thăm dò được về Kiệt, không biết Kiệt mới là đại nhân vật.
Để không ai biết, Minh lấy cớ đi thăm cha vợ Dương Quốc Lộ, ban đầu chỉ nói chuyện này với hai cô vợ để họ hiểu, nhưng Dương Ánh Hồng nhất quyết đòi đi theo, không phải vì nhớ người cũ, mà để lên tác động tới cha cô giúp Minh một tay. Khi Hồng nói với cha lý do Minh lên đây, Dương Quốc Lộ suýt ngã ngửa, ông không ngờ bên làng Hồng Bàng lại dám chơi với quân phản loạn, giờ còn hẹn gặp ngoại thù. Bất cứ tội nào trong những tội ấy mà lộ ra thì chẳng những Minh, làng Hồng Bàng mà tới bản thân ông còn bị liên lụy. Khi trước Vương Vĩnh làm phản, còn có thể lấy công chuộc tôi, giờ thì làm sao.
Dương Ánh Hồng một mặt an ủi cha, nói rõ Vitariji chỉ muốn hợp tác, họ mời Minh tới nơi có thời gian địa điểm hợp lý cho hai bên như vậy, đâu có ép uổng gì. Còn phần Minh là người đại trí đại dũng, không có việc gì không thể vượt qua, lần này cũng nhất định thế. Hơn nữa, còn có Kiệt, một gia đình nông dân nghèo khó chỉ mười mấy năm lên làm quan viên, Thái Học Sinh, có tư binh, Kiệt tất còn có thể làm được nhiều hơn thế.
Nghe con gái nói, Dương Quốc Lộ mới xuôi, không oán Minh, mà quay qua oán Vương Vĩnh. Hắn ta khi trước hàng giặc, giúp giặc nên ông ta suýt bị liên lụy, giờ lại phá rối ông con rể mới, đúng là oan hồn không tiêu tán mà. Nghe kể lại, làng Hồng Bàng lẫn Hiên Giáo giấu kỹ lắm rồi, thế mà tên Vương Vĩnh này có mặt, nhớ mặt Vâm, thế là lộ chuyện. Cũng vì thế Dương Quốc Lộ mới chửi Vương Vĩnh nên chết đi vậy.
- Cha vợ!- Hoàng Anh Minh đi tới, mang theo bình trà ngon vừa tự tay pha, mời Dương Quốc Lộ dùng. Cha vợ con rể nhấp nháp chút trà, Dương Quốc Lộ vốn không ham trà, thích rượu hơn, uống vào cứ nhạt mồm nhạt miệng, nên lập tức đi thẳng vào chuyện chính
- Mi lần cần ta giúp gì không?
- Con lần này cần qua đất Pơtao Angin gặp mặt người ta, mong cha vợ có thể giúp mấy người bảo vệ là được đồng thời giúp con che giấu hành tung, không để ai biết. Nhất là tên Đan Quốc Hùng.
- Chuyện ấy không lo, mấy hôm nữa có hội đâm trâu ở phía tây của Nam Bàn, ta sẽ bảo để phó tướng thay ta đi, hai vợ chồng đi chơi ở đó luôn.
- Cảm ơn cha vợ.
Minh lúc này thấy Dương Quốc Lộ nét mặt như có điều muốn nói lại thôi, liền hỏi xem ông cần nói gì, cũng nói rằng chỉ cần cậu biết, nhất định sẽ nói. Như chỉ chờ có vậy, Dương Quốc Lộ hỏi ngay:
- Minh này, ta không hiểu nổi, sao bọn mi lại dính vào đám Hiên Giáo kia vậy? Gia đình bọn mi quan hệ tốt với quan lại, cha mi còn là một quan viên, em trai mi thì thân thiết với cả tướng quân Trương Hách,....
- Cha vợ, nhà con giàu mạnh được như hôm nay, là vì có người em trai của con, Hoàng Anh Kiệt. Kiệt nó là đứa có tài, con xin nói thẳng, Kiệt nó còn đủ sức để làm giàu lên hàng ngàn lần nữa. Nhưng giàu như vậy, cũng như đứa trẻ con ôm cục vàng chạy giữa đường, ai cũng tính giật, và nhất định sẽ lao tới giật. Quan viên Đại Hoa tới Nam Giao này, càng ngày càng tham lam, hút máu tủy người dân làm giàu cho bản thân, có thể bỏ qua món lợi này sao? Kiệt và con đều không muốn đợi tới lúc người ta kề dao vào cổ mới tính, ngày mai thi hôm nay đọc sách, ngày mai đại chiến hôm nay mới bắt đầu học võ.
- Dù thế, dưỡng chút tư binh là đủ rồi, sao cứ phải liên lạc với những kẻ nguy hiểm thế này?- Dương Quốc Lộ cũng không phải kẻ không biết gì, chính bản thân gia tộc lão, hay là các thổ quan thì đều có tư binh cả, nhưng liên lạc với thế lực bị liệt vào hàng phản nghịch thì lại là chuyện khác.
- Cha vợ, con nói rồi, có Kiệt, gia đình con sẽ còn phát triển, gấp ngàn lần chỉ là khởi điểm thôi. Gia tài trị giá như vậy, người nhắm vào nó tuyệt không phải dùngmột ít tư binh có thể bảo vệ được.
- Đây cũng chỉ là suy đoán.
- Cha vợ đừng quên gia đình con cách đây mười mấy năm thế nào, làm nông, nghèo kiết xác, giờ thì sao chứ? Đó là minh chứng rõ ràng về tài của Kiệt.
Dương Quốc Lộ nghe vậy, á khẩu không nói được, đây là sự thật thắng hùng biện rồi. Ngẫm lại, nếu Kiệt có thể làm nhà mình giàu mạnh lên hàng ngàn lần, Minh là anh trai Kiệt, Dương Quốc Lộ dù gì cũng là bố vợ, có thể hưởng ké. Xưa nay liều ăn nhiều, Dương Quốc Lộ quyết định liều một phen, ủng hộ Minh. Nhờ sự sắp xếp của Dương Quốc Lộ, Minh và Hồng nhanh chóng đi được tới đất Pơtao Angin. Dẫu thế, bên Vitariji cũng phải đợi mấy ngày, nếu không có Dương Quốc Lộ, có lẽ còn phải chờ đợi lâu hơn.
- Cậu Minh, tới đúng hẹn lắm!- Sri Bai cười khà khá, đi ra tiếp đón, Vương Vĩnh cũng đi ngay sau Sri Bai, mắt Vương Vĩnh đảo liên tục, như đang chờ đợi điều gì. Minh biết là chờ xem Hồng có xuất hiện hay không. Và Hồng có mặt thật, cô xin đi theo để nói lời cuối. hai người đã có mấy năm tình nghĩa vợ chồng, dù sao cũng nên thẳng thắn một chút, coi như chấm dứt, tránh về sau Vương Vĩnh trong lòng khúc mắc lại ở bên Vitariji làm khó Minh.
Minh thì ban đầu không đồng ý, với cậu tuy Hồng dùng phương pháp không đúng đắn để rằng buộc, nhưng lâu ngày sinh tình, Minh coi Hồng là vợ mình, để vợ phải đi gặp chồng cũ để nói chuyện, giúp bản thân tránh họa thì vừa mất mặt đàn ông, lại vừa là khiến Hồng không thoải mái. Minh nói rằng cậu có thể tự lo, song cuối cùng Hồng kiên quyết nên Minh cho cô đi cùng.
Ba người nhìn nhau, Hồng hơi thẹn, cúi mặt một chút, rồi lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu lên ngay sau đó, cô ta không hối hận những thứ đã chọn làm rồi. Minh nắm tay Hồng,, cười rồi kéo cô cùng đi theo mình. Vương Vĩnh nhìn một cái, mặt đanh lại, nhưng không nói gì, chỉ có thể đi theo Sri Bai vào nơi bàn việc.
- Cậu Minh, hơn năm rồi mới gặp lại, xin cạn một chén.- Sri Bai cho người rót rượu
- Xin đa tạ!- Minh không lo lắng uống cạn, người ta đã mới bản thân tới đây, tất không cần hạ độc thủ.
- Cậu Minh, nghe đồn dạo này cậu lại đi làm người thầy giáo, không được cầm quân, thật là lãng phí quá đi. Với chiến tích cậu Minh làm ra, ở Vitariji, cho dùng là người ngoại tộc, cũng phải được phong thưởng lớn, cho cầm đại quân.
- Minh là dân Bách Việt, Nam Giao giờ là thuộc về Đại Hoa, công lao thế nào phải do các quan viên tính!- Minh bình thản đáp lại. Lời này cũng trực tiếp nói với Sri Bai về mâu thuẫn của Minh với chính quyền Nam Giao Đô Ty luôn, quan lại Đại Hoa trị dân Bách Việt, chỗ tốt lấy hết, chỗ xấu đẩy cho dân Bách Việt, hai bên rồi sẽ có lúc bùng nổ mâu thuẫn. Giờ quan lại Nam Giao Đô Ty nhắm tới các nước Chiêm Thành, vậy là Minh cùng Sri Bai là đang chung kẻ địch.
Sri Bai chỉ cười, muốn khiến người ta tin mà chỉ vài lời như vậy sao được. Đúng là Minh và dân Bách Việt có phần bị đối xử bất công, nhưng Đại Hoa trị Bách Việt bằng cách dùng dân Bách Việt trị dân Bách Việt, những kẻ có tài sẽ bị mua chuộc, ban lộc ban tước để chúng gắn chặt lợi ích vào Đại Hoa, trung thành với Đại Hoa. Ai bieét liệu lúc nào quân Đại Hoa sẽ làm thế với Minh.
- Cậu Minh cứ khiêm tốn quá mức, tôi tin rằng quan lại Đại Hoa chỉ cần không phải kẻ mù lòa, nhất định sẽ trọng dụng cậu mà thôi. Tới lúc đó, không biết là nước tôi có khi còn phải nhờ cậu nói đỡ mấy lời không chừng.
- Chỉ sợ điều này khó mà xảy ra, Minh xuất thân hèn mọn, may mắn nhà làm ăn buôn bán giàu có, nhưng trên thương trường mà, bánh có ít, người có nhiều, mình tranh được nhiều tất có kẻ tranh được ít, hiềm khích tự nhiên xuất hiện. Có kẻ lưng có chỗ dựa vững chắc, từng suýt lấy mạng nhỏ của tôi đấy.
Minh thuật lại mâu thuẫn với Bang Bất Lương, rồi kể tới Phú Tăng An, lại nói vụ Bang Bất Lương chèn ép việc làm ăn mỏ, ép Kiệt giao ra công nghệ,... Vụ này Kiệt giao dịch kín với Bang Bất Lương, không ai biết, nhưng ngoài mặt thì đúng là Bang Bất Lương khởi xướng, ép Kiệt phải giao công nghệ. Cho nên, nhìn qua, Minh và người nhà đang bị chèn ép. Sri Bai nghe xong cũng bán tín bán nghi, hắn sẽ cho người tìm hiểu. Dù thật hay giả, lúc này chưa biết được và sẽ suy tính sau. Hiện tại, cứ phải té nước theo mưa cái đã.
- Đúng là lũ khốn kiếp!- Sri Bai tỏ ra bất bình vô cùng, diễn như thật, Minh cũng hùa theo, cùng nhau kể ra sự áp bức mà Đại Hoa gây ra với bên mình, với Minh, đó là việc người dân bị áp sưu thuế, thương nhân luôn bị dòm ngó túi tiền, kẻ sĩ bị chèn ép đủ kiểu,... còn với Sri Bai thì là việc thường bị đe dọa xâm lược, cướp phá của quân đội để giành lấy quân công. Nói hết sự áp bức hai bên phải nhận, Sri Bai liền nói qua Hiên Giáo:
- Đồng minh chung của ta, Hiên Giáo cũng khổ không kém, vốn dĩ là chủ của Hoài Nhân, cuối cùng bị ép tới phải lùi vào một góc nhỏ, giờ bị kẹp chặt hai bên, một là quân Hoài Nhân đánh phá, một là hai xứ Pơtao ghen ghét. Thật đáng thương.
- Đúng vậy. Amira còn là người vợ chưa cưới của thằng em tôi nữa chứ! Nó tới khóc quá trời luôn, làm thằng em tôi phải cử người qua hỗ trợ.
- Lại thêm một điểm chung nữa, đó là Vitariji chúng tôi cũng đang muốn hỗ trợ Hiên Giáo vậy. Có điều chúng tôi đang bận nhiều việc, khả năng chi viện có hạn không thể giúp Hiên Giáo nhiều như các cậu.
- Có câu một nắm khi đói bằng một gói khi no, các vị có lòng giúp Hiên Giáo khi họ khó khăn nhất là lòng tốt lắm rồi!
- Ầy, nói thì nói vậy, chúng tôi không thể không áy náy khi chả giúp gì được nhiều, may sao hôm nay lên gặp Siu Kleen thì lại nghĩ ra cách!
Sri Bai nói ý nhị như vậy, Minh biết vấn đề đã tới, ngưng thần chờ xem đối phương đòi hỏi cái gì.