Theo như địa đồ mà Nhậm gia và Dương gia có được thì nơi sinh hoạt của hậu duệ Chúc Long nằm ở phía Tây Nam của Quỷ Bí Chi Trủng, cũng là nơi gần với cổng dịch chuyển của Ma Tộc muốn đến được chỗ này phải đi qua một cái sa mạc, ước chừng mất khoảng năm ngày phi hành nữa thì mới có thể đến nơi.
Phải di chuyển một đoạn đường dài như vậy, Vũ Phàm cũng có chút lo lắng, vì khả năng tao ngộ địch nhân sẽ càng cao, nhất là bọn họ phải xâm nhập vào lãnh địa của Ma Tộc.
Đến bây giờ Vũ Phàm vẫn có nghi vấn về chuyện này liệu rằng đây có phải là cái bẫy mà người ta cố tình bày ra hay không, nhưng thông tin về Chúc Long hậu duệ rất chân thực, lai lịch về sự xuất hiện của nó cũng rất rõ ràng, dấu tích cũng được ghi chép đầy đủ, khó tránh khỏi trưởng lão các thế lực lớn lại tin tưởng như vậy, ngay cả Vũ Phàm cũng nghĩ đây hết tám đến chín phần là sự thật.
Nhưng kẻ đứng sau chuyện này muốn âm mưu chuyện gì lại là một nghi vấn lớn chưa có lời giải đáp.
Bởi Vũ Phàm cho rằng nếu hắn đã biết chính xác và tường tận như vậy, tại sao hắn lại không tự mình độc chiếm Chúc Long, hà cớ gì lại cung cấp thông tin này cho các đại thế lực ở Thiên Huyền Đại Lục.
Nhất định chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.
Bọn họ di chuyển liên tục mãi đến khi trời bắt đầu tối dần, bọn họ mới đến được vùng rìa của sâm lâm và sa mạc, cây cối ở đây thưa thớt chỉ còn lác đác mấy bụi cây nhỏ lô nhô xen lẫn cây lá kim mà thôi.
- Chúng ta nên dừng lại nghỉ ngơi, sớm mai lại tiếp tục!
Dương Tiễn nói lớn thông tri cho cả đoàn người cùng biết, ban đêm ở trong Quỷ Bí Chi Trủng không đơn giản, đám người Dương gia và Nhậm gia cũng không dám hành xử lỗ mãng.
Hơn nữa, bọn họ cũng đã di chuyển liên tục một ngày trời, cũng phải dừng lại điều chỉnh trạng thái một chút.
Vũ Phàm lặng lẽ tách đoàn đi do thám xung quanh, thấy vậy Dương Tiễn hằn học nói:
- Hừ, đúng là một tên tự tung tự tác.
Nói rồi hắn quay sang phân phó đám thủ hạ.
- Ngươi, ngươi và ngươi, tản ra xung quanh do thám một lượt, thiết lập cảnh giới ở phụ cận.
- Vâng thưa thiếu chủ!
Tác phong của Dương Tiễn không tệ, hơn nữa, loại chuyện lịch luyện dã ngoại này, hắn đã được huấn luyện kỹ lưỡng không ít lần, đương nhiên nắm rõ việc cần làm, điều động nhân thủ cũng rất bài bản.
Điểm này tất nhiên hắn sẽ ưu việt hơn Vũ Phàm, nhất là trong việc chỉ huy đoàn đội tác chiến, dẫu sao thì hắn cũng là con nhà nòi a, dưới trướng có rất nhiều thủ hạ để sai sử, không giống như Vũ Phàm chỉ được học qua điều lệnh đội ngũ cơ bản qua loa ở tông môn.
Nhậm gia dưới sự dẫn dắt của Nhậm Thường Sơn cũng bắt đầu bố trí đại trận và chỗ nghỉ ngơi, một số kẻ xu nịnh cố ý nói với nhau:
- Ngươi nhìn xem, Thường Sơn biểu huynh của chúng ta so với Khương Hạo đại sư huynh còn đáng tin hơn gấp bội a!
- Ta nghe nói đại sư huynh xuất thân ở vùng Thanh Sơn xa xôi, cho nên mấy chuyện đoàn đội tác chiến dã ngoại có lẽ cũng không có hiểu rõ bao nhiêu nha.
- Đúng, đúng, nhưng mà không hiểu sao Kiếm Vương đại nhân lại dặn chúng ta phải nghe theo sự chỉ dẫn của đại sư huynh cơ chứ.
- Xùy, ta chỉ nghe theo biểu huynh thôi, rõ ràng ta không thể nào tin tưởng người như đại sư huynh được.
- Hầy nhưng chiến lực của đại sư huynh rất mạnh!
- Chiến lực mạnh thì chỉ nên làm thiên lôi thôi, còn chỉ huy vẫn nên để cho nhị sư huynh a ... ha ha ...
- Ha ha ...
Cả đám phá lên cười, tên Thường Sơn nghe vậy trong lòng cũng cảm thấy đắc ý, nhưng bên ngoài hắn vẫn nói.
- Mấy vị sư đệ, không nên nói như vậy, Kiếm Vương đại nhân phân phó như thế hẳn là muốn cho đại sư huynh cơ hội học hỏi. Nhưng mọi người an tâm ta sẽ tạm thời ra mặt hỗ trợ điều phối đoàn đội thay cho đại sư huynh.
Hắn nói như vậy, ngụ ý rõ ràng, chỗ này do ta chỉ huy.
Thường Sơn hắn quả thật muốn nhân cơ hội này lập công, gây ấn tượng với gia lão trong tộc, tranh thủ kiếm thêm chỗ tốt, rộng đường phát triển sau này cho hắn.
Cho nên hắn đang cố gắng hành động cẩn thận và chuẩn mực nhất có thể, hy vọng ghi điểm trong lòng các vị biểu đệ và biểu muội ở đây.
Trong lịch sử phát triển của tu chân giới, cũng không ít lần người đứng đầu thế lực lớn không phải là người mạnh nhất mà lại là người được mọi người ủng hộ nhiều nhất.
Nhậm Thường Sơn hắn so về thiên phú kiếm đạo tuyệt không quá chênh lệch với Vũ Phàm, so về mặt thế lực chống đỡ thì lại tuyệt đối hơn Vũ Phàm, hắn bây giờ chỉ cần cố gắng tranh thủ thêm lòng tin và sự ủng hộ của mọi người nữa mà thôi.
Nếu không thể kế vị, ít nhất hắn cũng có thể nắm chắc con đường trở thành trưởng lão của Nhậm gia.
- Biểu đệ, biểu đệ mang theo ba người mau mau dựng trại nghỉ ngơi ở đây!
- Vâng thưa biểu huynh!
Dòng chính của Nhậm gia thường sẽ xưng hô theo vai vế trong dòng tộc, còn người đến từ các chi hệ hoặc là đệ tử của các trưởng bối trong tộc của Nhậm gia sẽ xưng hô theo vai vế tông môn, cho nên mới có cách xưng hô khác nhau là như vậy, thật ra đây là một trong dấu hiệu phân biệt xuất thân trong Nhậm gia, đương nhiên đệ tử nhập gia sẽ bị coi thường hơn là con cháu của Nhậm gia và Vũ Phàm cũng không ngoại lệ.
Bởi vì vậy mà đám con cháu dòng chính dám ngang nhiên đàm tiếu hắn giữa thanh thiên bạch nhật là như vậy, những người khác có bất bình cũng không dám lên tiếng thay cho Vũ Phàm. Có thể bọn họ không thể đụng vào đệ tử chân truyền của Kiếm Vương đại nhân, nhưng đối với thể loại thấp kém như bọn họ, nhẹ thì bị sai đi làm nhiệm vụ khó khăn, nặng thì bị chúng tính kế hãm hại, cho nên bọn họ đành lựa chọn im lặng.
Vũ Phàm do thám một dặm xung quanh không phát hiện ra điều gì bất thường hắn mới quay trở lại điểm tập hợp, chuyện phân phó nhân thủ ở đây đã có Nhậm Thường Sơn lo thay hắn, hắn cũng lười quản, thêm nữa, chí của hắn không nằm ở Nhậm gia, nên hắn cũng lười dây vào tranh đấu quyền lực nội bộ của bọn họ, cho nên mới làm ra hành động như này.
Hắn chỉ muốn an tĩnh tu luyện vấn đỉnh đại đạo và bảo vệ người thân của hắn mà thôi.
Còn chuyện xây dựng thế lực của riêng bản thân hắn, hắn cũng đã có nghĩ tới, nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc thích hợp, một Kết Đan kỳ nhỏ nhoi như hắn, vẫn còn quá nhỏ bé ở nơi Trung Thổ rồng cuộn hổ ngồi này.
Trên đường trở về, hắn cũng thuận tay bố trí một số thứ hòng lưu lại đường lui cho hắn và Thanh Liên khi cần.
Nhậm Thường Sơn thấy thân ảnh Vũ Phàm trở về lập tức tiến lên nói:
- Khương sư huynh, ở đây đã bố trí xong, huynh tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức cho đợt tranh đoạt tiếp theo!
- Đa tạ Thường Sơn sư đệ đã nhọc công thay ta!
- Không có gì, sư huynh, mời!
Hắn đáp lời Vũ Phàm, rồi ra hiệu cho Vũ Phàm tiến vào trong một cái lều trại nghỉ ngơi.
Thanh Liên cũng nhanh chân theo Vũ Phàm vào bên trong, lúc này Thường Sơn vô cùng đắc ý, Khương Chính Hạo thì sao, cũng do một tay lão tử thu xếp mà thôi.
Nói rồi hắn bày ra bộ dáng đạo mạo phân phó xuống bên dưới:
- Các người tự chia nhóm với nhau, ba người làm một nhóm, luân phiên gác trại!
- Vâng thưa sư huynh!
- Vâng thưa biểu huynh!
Đoạn hắn đi về phía Dương Tiễn giao lưu một chút.
- Được, cứ thỏa thuận như vậy!
- Trăm sự nhờ Dương công tử!
Dương Tiễn phe phẩy cái quạt lụa trong tay nhìn bóng lưng của Nhậm Thường Sơn ở phía trước, trên mặt có chút đắc ý.
"Khương Chính Hạo à Khương Chính Hạo, ngươi vẫn còn non lắm, haha ..."
truyện não to , khá hay logic đồng nhân tiêu biểu của Phàm Nhân Tu Tiên