Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 195: Chiếc lá



Màn đêm nhanh chóng bao phủ lấy Quỷ Bí Chi Trủng, cảnh vật lập tức bị nhấn chìm trong bóng tối vô tận.

Cù cù ... cù ... cù cù ...

Bên ngoài chỉ còn tiếng cú chốc chốc lại kêu từng đợt, chúng cũng không phải là loại cú bình thường, tu sĩ gọi chúng là Âm Sát Ưng Miêu.

Loài Âm Sát Ưng Miêu này thường di chuyển theo bầy trăm con trở lên, loài ưng miêu này có lông vũ vô cùng cứng rắn và sắc bén, khi phối hợp quần công vô cùng khó chịu, nhưng may là chúng chỉ tấn công những kẻ chủ động trêu chọc chúng mà thôi.

Đã từng có Kết Đan sơ kỳ tu sĩ liều mạng trêu chọc bọn chúng, kết quả là toàn thân hắn phủ đầy lông vũ, không khác gì một con nhím.

Một con Âm Sát Ưng Miêu có thể phóng xuất liên tục một ngàn lông vũ trong vòng năm phút, tương ứng với 3 giây 10 cái lông vũ, tốc độ này phải nói là vô cùng nhanh, phối hợp với bầy của chúng quần công kẻ địch, tạo thành một sát trận nổi danh Ưng Miêu Vạn Vũ Sát Trận.

Dưới tình huống bị một trăm con Âm Sát Ưng Miêu vây công, tu sĩ phải đối mặt với hàng vạn lông vũ cùng lúc công kích từ mọi phía, chặt chẽ không có kẽ hở, lực đạo công kích cũng không hề yếu, mỗi đạo lông vũ tương đương với một tiễn toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ kỳ đỉnh phong.

Một tiễn này đối với Kết Đan sơ kỳ thì không có gì đáng ngại, nhưng một ngàn tiễn cùng lúc oanh kích lại là chuyện khác, mà một vạn tiễn càng là đẳng cấp khác biệt hoàn toàn, chính vì vậy mà tu sĩ Kết Đan trung kỳ bình thường cũng không nguyện ý trêu chọc đám Âm Sát Ưng Miêu này.

Trời khuya thanh vắng, không một tiếng động, chỉ còn tiếng gió thổi hù hù bên ngoài.

Vũ Phàm đứng trên đỉnh của lều trại, dùng đôi mắt lập lờ kim quang nhìn xuyên qua màn đêm tăm tối, quan sát bầy Âm Sát Ưng Miêu.

Vũ Phàm đăm chiêu nghĩ ngợi, nếu như hắn có thể nuôi dưỡng một bầy Âm Sát Ưng Miêu bên trong Bảo Bảo Oa, sau này lại phối hợp với Hắc Hồn Phiên tuyệt đối có thể bày ra một cái sát trận cường đại để vây giết địch nhân, hoặc trong trường hợp cấp bách cũng có thể dùng chúng để cản thế công của kẻ địch mà tẩu thoát.

- Chậc ... !

Vũ Phàm thở dài thành tiếng, bầy Âm Sát Ưng Miêu ở đây hơn hai trăm con, với số lượng này hắn tuyệt đối không dám manh động khinh suất, chỉ đành dằn xuống ý định trong lòng.

Bỗng dưng Nguyệt Nga phi thân đến bên cạnh hắn, tóc nàng nhẹ phiêu phù trong gió, mùi hương thoang thoảng quanh thân.

Nàng nhỏ giọng hỏi Vũ Phàm:

- Khương công tử, tiểu muội có chuyện này mạo muội thỉnh cầu công tử cho ta một câu trả lời thành thật!

Vũ Phàm nhẹ gật đầu, hắn biết nàng sẽ hỏi gì.

- Khương công tử và tên sơn tặc ngày đó có phải là cùng một người hay không?

Vũ Phàm dùng chân khí cuốn lấy một chiếc lá mục ở trên mặt đất, hắn hỏi nàng:

- Dương cô nương, chiếc lá này màu gì?

- Là màu nâu sẫm!

Nàng rất nhanh đáp lời hắn, chỉ thấy hắn nở một nụ cười nhàn nhạt, hắn nói:

- Ta lại thấy nó màu vàng nhạt!

Nói rồi hắn lật chiếc lá lại đưa cho nàng xem, quả nhiên chiếc lá này có hai màu, mặt lá trên úp xuống mặt đất nên bị hơi ẩm của đất làm mục rửa có màu nâu sẫm, còn mặt lá dưới lại phơi dưới ánh nắng mặt trời nên có màu vàng nhạt.

- Công tử chuyện này thì có liên quan gì đến câu hỏi của ta?

Vũ Phàm nho nhã đáp lời nàng:

- Tuy nó hai màu nhưng lại là cùng một chiếc lá, góc nhìn khác nhau quan điểm liền khác nhau!

Dương Nguyệt Nga nghe được lời này của hắn liền rơi vào trầm mặc trong giây lát, bất giác gương mặt nàng trở nên hồng hào, đôi tai đã sớm đỏ mọng, trong ánh mắt của nàng có hận ý, cũng có tò mò, nàng chắp tay nói với hắn.

- Đa tạ Khương công tử giải đáp khúc mắc trong lòng tiểu muội, muội ... xin phép cáo lui!

Vũ Phàm nhẹ gật đầu, hắn nói vọng theo:

- Tất cả chỉ là hiểu lầm!

Nhưng hắn không có nhìn theo hướng nàng rời đi, vẫn một mực nhìn đám Âm Sát Ưng Miêu ở phía xa.

Nguyệt Nga nghe vậy cũng không có lên tiếng đáp lời hắn, nàng điểm nhẹ chân vào hư không rồi tung mình về phía lều trại của nàng.

Nhưng lời nói và hành động vừa nãy của Vũ Phàm quả thực làm nàng rất suy nghĩ, "góc nhìn khác nhau, quan điểm khác nhau ... ài, hy vọng thật sự như hắn nói, tất cả chỉ là hiểu lầm ...", nói như vậy nhưng nàng không thể không cảm thấy xấu hổ, thân thể của nàng toàn bộ bị hắn nhìn qua một lần, không những vậy, hắn còn từng bế nàng trên tay.

"Tên xấu xa ..."

Dương Tiễn tất nhiên đã chú ý đến động tĩnh bên này của hai người bọn họ, hắn siết chặt nắm đấm nhìn về phía Vũ Phàm.

"Cái tên khốn kiếp này ..."

Nguyệt Nga tiến vào bên trong lều, Dương Tiễn hỏi nàng:

- Là hắn đúng không?

Nhưng câu trả lời của Nguyệt Nga làm hắn nhanh chóng thất vọng.

- Ca ca, không phải, chỉ là hiểu lầm.

- Nói dối, muội đang nói dối ta!

Nguyệt Nga lắc đầu, nàng không muốn đôi co với hắn liền tiến về chỗ của mình, kéo màn che lại bắt đầu tĩnh tọa ngồi thiền.

Dương Tiễn giận đỏ mặt, hắn nói:

- Muội ... thật tức chết ta mà ...

Cả đêm nàng cứ trầm tư suy nghĩ không cách nào tĩnh tâm, nàng thở dài một hơi, ánh mắt nhìn xa xăm.

Sớm hôm sau, Nguyệt Nga thần sắc có chút mệt mỏi bước ra ngoài lều, ánh mắt trầm tư nhìn thân ảnh của Vũ Phàm ở nơi xa, hắn vẫn như thường ngày, lạnh lùng ít nói, vẫn một bộ không quan tâm đến nàng, đột nhiên nàng cảm thấy có chút khó chịu.

Nguyệt Nga thẳng hướng của Vũ Phàm mà đi tới.

- Khương công tử, hẳn là đêm qua công tử ngủ rất ngon giấc a?

Vũ Phàm khẽ gật đầu.

- Ừm, tuy không ngủ nhưng tinh thần cũng rất thoải mái!

Nghe hắn trả lời như vậy, Nguyệt Nga càng thêm bực mình, nàng hằn học nói:

- Hừ, đồ vô lương tâm!

Nói rồi nàng đùng đùng bỏ đi, làm Thanh Liên có chút ngờ nghệch nhìn hai người bọn họ.

- Ca, hình như Nguyệt Nga tỷ tỷ đang rất là giận ca ca ...

- Ta biết!

Nói rồi hắn xoa xoa cái đầu nhỏ của Thanh Liên rồi nói tiếp:

- Bất quá không cần quá lo lắng cho nàng, chúng ta chuẩn bị lên đường thôi!

Nguyệt Nga chưa đi xa cho nên nghe thấy những lời này của Vũ Phàm, nàng dậm chân một cái làm khói bụi bay mù mịt, nào còn dáng vẻ yểu điệu thục nữ nữa đâu.

Vũ Phàm thoáng nhìn nàng, trong ánh mắt có chút tiếu ý.

Hắn gọi ra phi kiếm, tự mình phi hành về phía tây, đội ngũ Nhậm gia ở phía sau lũ lượt nối đuôi hắn.

Dương Tiễn thấy vậy quyết không chịu thua, tế lên phi kiếm nhanh chóng dẫn đội vượt qua Vũ Phàm.

...

- Cái gì bốn người Hỏa Diệm Sư yêu tộc toàn bộ bị diệt sát ? Ngươi nói thật chứ ?

- Vâng! Hơn nữa, hình như còn là do một người ra tay.

Mặc gia đệ tử toàn bộ hít vào một ngụm khí lạnh, một người có thể diệt sát bốn tên Hỏa Diệm Sư yêu tộc đây là tồn tại khủng bố cỡ nào.

- Hắn là kiếm, trận song tu.

Tên mật thám bổ sung thông tin.

...

Ở phía bên này Hoa Sơn cổ phái cũng đã nhận được thông tin tương tự, Diêu Mộng Dao phỏng đoán mười phần hết sáu phần là Khương Chính Hạo có liên quan đến chuyện này.

"Hy vọng gặp lại ngươi ở đó."

Ánh mắt của nàng hừng hực chiến ý, dẫn đầu đội ngũ nhanh chóng xâm nhập sa mạc.




































truyện hay không ?? Đọc đi rồi sẽ biết :)