Bảy ngày qua, trên đường trở về tuy bọn họ có gặp phải ma thú tập kích nhưng đối với Nhậm gia đệ tử thì chuyện này không có gì gọi là khó khăn cả, bọn họ đều thuận lợi trở về điểm truyền tống ban đầu của Nhân tộc.
Lúc này, thương thế của Vũ Phàm đã hồi phục đến bảy tám thành, chân hắn cũng đã đi lại bình thường, duy chỉ có cánh tay là tiến triển rất chậm, cũng vì vậy mà Thanh Liên ủ rũ không thôi.
Ngược lại với nàng, Vũ Phàm rất đỗi thoải mái, đối với hắn chuyện này không có gì quá to tát, huyết mạch của Bất Tử Thần Tộc có thể đồng hóa được dị thể, cái hắn cần bây giờ là một cánh tay thay thế vừa vặn mà thôi.
Còn Thanh Liên đến bây giờ vẫn cho rằng hắn có lẽ sẽ trở thành một "Khương Chính Hạo - nhất thủ đại hiệp" duy ngã độc tôn, cho nên mới ủ rũ như vậy.
- Ca ca ... muội nghĩ rồi, sau này ca nhất định sẽ là Kiếm Vương độc thủ duy nhất trong lịch sử tu chân giới chúng ta a, nên vì vậy muội nghĩ ca nên lấy hiệu danh là Độc Thủ Nhất Kiếm a!
Cốp!
Thanh Liên ôm cái đầu nhỏ, khuôn mặt nhăn nhó, nàng ấm ức nhìn Vũ Phàm một cái, muốn nói, "muội thật sự rất lo cho ca mà!".
Ngược lại, Vũ Phàm và mấy người đệ tử Nhậm gia ở xung quanh suýt nữa cười phì cả nước bọt, cái danh hiệu này không phải nói trắng là "Kiếm Vương một tay cầm một kiếm" à, chẳng lẽ hắn có thể cầm thêm một thanh kiếm khác sao!!!
Thật là tức chết mà!
Vũ Phàm lấy tay xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của Thanh Liên, hắn cười cười nhìn nàng, mặc dù nàng đã nhận được truyền thừa của Bàn Cổ Diệm Quân, nhưng nàng vẫn là một tiểu cô nương.
Dương Nguyệt Nga phi hành ở cùng Dương gia đội ngũ kế bên Nhậm gia, trong lòng nàng cảm thấy có chút kỳ lạ mỗi khi nhìn Vũ Phàm.
Chiến tích của hắn ở thung lũng Chúc Long ngày đó để lại trong lòng một thiếu nữ mới lớn như nàng một rung động thật sâu, nhất là khi nàng và hắn từng trải qua mấy chuyện xấu hổ kia.
"Nhìn hắn ... cũng không đến nỗi tệ a ..."
Trong Vũ Phàm hắn thật là tịch mịch, nhưng lại cuốn hút dị thường, làm cho Nguyệt Nga có chút si ngốc.
Còn đối với Dương Tiễn mà nói, cảm giác hiếu chiến muốn hạ nhục đối phương hoàn toàn đã biến mất sau khi tận mắt chứng kiến thực lực chân chính của đối phương, thay vào đó là một quyết tâm hừng hực, một ý chí muốn vượt qua Vũ Phàm, hắn muốn một ngày không xa trong tương lai có thể đánh bại Vũ Phàm một cách oanh oanh liệt liệt vang danh thiên hạ.
Còn hiện tại, hắn vẫn tự biết lượng sức mình, bởi vì nếu đổi lại là hắn đánh với Tam Ma Thần Thương của Nhữ gia ma tộc, hắn không dám nói là mình có thể cầm hòa, chứ đừng nói gì đến việc đả bại bọn họ như Vũ Phàm đã làm.
Dương Tiễn siết chặt nắm đấm nhìn thân ảnh của Vũ Phàm ở bên kia, lòng nặng tựa thái sơn.
"Phụ thân, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, nhi tử đã hiểu!"
Khí tức của Dương Tiễn có chút thay đổi, nhưng rất nhỏ, cũng chẳng ai hay, cũng không ai để ý.
Vũ Phàm đăm chiêu nhìn quang cảnh xung quanh, từ khi bước chân ra khỏi Thanh Sơn, hắn càng lúc càng thấy thế giới này thật rộng lớn, lớn hơn cả những tưởng tượng của hắn từ cố sự của các bậc tiền nhân.
Hắn đưa bàn tay năm ngón lên ngắm nghía, liệu hắn có thể chưởng khống vận mệnh bản thân trong tay hay không?
Bàn tay hắn từ từ che lấp tầm nhìn phía trước, hắn nắm năm ngón tay lại thành quyền.
"Một đường này đã định, vận mệnh của ta do ta chưởng khống!"
Gió thổi phiêu diêu làm tóc Vũ Phàm bay bay trong gió, ống tay áo của hắn cũng phập phồng theo, đời người vô thường.
Ở một góc nhỏ trong Quỷ Bí Chi Trủng, Hứa Chu Tử thở hồng hộc nói:
- Sư huynh, sư huynh ta thiệt là mệt sắp chết rồi!
- Ài, cái tên mập mạp này, ngươi còn không nhanh lên là thông đạo sẽ đóng lại đấy, ngươi có muốn ở trong này làm bạn với đám ma thú kia không?
- Ấy, ấy, đợi đệ với sư huynh ...
Không biết bằng cách nào, dưới mí mắt của đám đại năng, Khương Thần lại có thể mang Hứa Chu Tử mập mạp lẻn vào đây, thành công lấy được không ít chỗ tốt, mà quan trọng là tên mập mạp kia vậy mà lại có được truyền thừa.
"Chậc, đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ!"
Khương Thần hắn cũng ghen tỵ với tên tiểu tử khù khờ kia, hắn ngoài ăn với ngủ, vậy mà cứ một đường hanh thông, mà y cũng không biết tại sao, tự dưng lại sinh ra hảo cảm với tên mập mạp này, xem hắn như là đệ tử của mình vậy.
"Ài, vận mệnh, ..., duyên số, ... ha ha ..."
Chính y cũng từng nói với Vũ Phàm, hết thảy vận mệnh của bản thân là do chính mình lựa chọn, không phải là do thiên đạo sắp xếp vậy mà giờ chính y cũng cảm thấy hết thảy những chuyện này, cũng là một phần vận mệnh của thiên đạo dành cho y.
...
Truyền tống trận lóe sáng từng đợt, thân ảnh của đám đệ tử các thế lực lần lượt xuất hiện ở bên ngoài sâm lâm phụ cận Ẩn Nặc Thành.
Vũ Phàm đi ra từ trong Quỷ Bí Chi Trủng có chút bồi hồi, nhớ lại ngày trước, hắn là tên đệ tử ngoại môn thấp hèn của Đạo Tiên Sơn môn được cử vào trong bí cảnh để làm pháo hôi dò đường cho người ta, bây giờ chính mình lại là hạch tâm đệ tử được chọn để vào tiếp nhận truyền thừa bên trong bí cảnh.
Hoàn cảnh có chút giống nhau, nhưng thân phận và địa vị khác biệt một trời một vực.
Hắn thở dài một hơi, không biết sư phụ hắn sẽ hỏi câu gì đầu tiên đây, liệu có giống ngày trước.
Nhậm Thiên Hành phi thân đến trước mặt Vũ Phàm, nhìn thấy bộ dạng của hắn, đôi mắt lão có chút thương cảm, lão đặt tay lên vai của hắn, giọng ấm áp nói:
- Chính Hạo, con cực khổ rồi, ... trở về là tốt rồi!
Vũ Phàm có chút chết lặng, một cỗ ấm áp dâng trào trong lòng hắn, hắn muốn đáp lời lão sư, nhưng cổ họng cứ bị nghẹn lại, không nói thành lời, vốn cứ nghĩ giống như ngày trước, câu hỏi đầu tiên của hắn được nhận khi ra khỏi bí cảnh đó là "Ngươi thu hoạch được những gì? Toàn bộ giao nộp lên cho tông môn!", còn bây giờ, câu nói đầu tiên hắn được nghe, lại là một câu quan tâm trìu mến như vậy, đây là đặc ân khi có một vị sư phụ sao.
Gió thổi thoảng qua, làm đạo bào hắn nhẹ bay trong gió mùa đông, ngoài trời lành lạnh, lòng người ấm áp.
"Đệ tử ... đệ tử đã nhận được truyền thừa!"
Vũ Phàm lén truyền âm cho lão.
- Hảo, hảo ... ha ha ... lão thiên không phụ lòng người có tâm, hảo a ...
Nhậm Thiên Hành cười lớn một tràng, lão cực kỳ vui mừng, Nhậm gia của lão đã đến ngày quật khởi!
Mấy vị cường giả ở chung quanh có chút kỳ quái nhìn Kiếm Vương Nhậm Thiên Hành, chẳng lẽ đệ tử của hắn một mạch giết ba tên ma tộc, làm lão vui mừng đến như vậy sao?
Duy chỉ có Dương gia là đoán được hàm ý trong những lời này của Nhậm Thiên Hành, đối với Dương gia gia chủ, cuộc hôn nhân giữa Dương gia và Nhậm gia bắt buộc phải được thực hiện, bất kể giá nào cũng phải liên hôn.
Dương gia gia chủ vỗ vai Dương Tiễn, động viên hắn:
- Đừng quá bi sầu, nam nhi chí tại bốn phương, vẫn còn nhiều cơ duyên cần ngươi đến nắm lấy!