Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 234: Xích Linh (2)



Xích Linh hít vào một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, bây giờ tính mạng của nàng hoàn toàn này trong tay Vũ Phàm, tùy thời hắn chém giết, nàng không thể để cảm xúc lấn át lí trí được, phải hết sức thận trọng với Vũ Phàm.

Thiên Độc Tằm cổ trùng trong cơ thể nàng đang không ngừng hỗ trợ nàng phá giải độc trầm đang phong bế chân khí khắp kỳ kinh bát mạch.

Bây giờ, nàng chỉ cần kéo dài thời gian là được, một khi vận chuyển được chân khí nàng sẽ cho bạo lôi phù và hỏa phù, thu hút sự chú ý của mọi người qua đây, thuận tiện tìm cái nồi đen úp lên đầu hắn.

Vũ Phàm đứng dậy, chân điểm nhẹ lên sàn gỗ, cả người lướt tới phía trước, áp sát nàng với khoảng cách gần trong gang tấc, hắn thuận tay điểm lên bụng nàng mấy cái, phong bế Chân Nguyên Giải.

Muốn dùng cổ trùng để qua mặt hắn, sợ là nàng đã khi dễ hắn rồi.

Một chiêu này của nàng nếu Vũ Phàm còn không nhận ra, thì hắn không phải họ Vũ nữa rồi.

Xích Linh lúc này mặt đỏ ửng bởi vì bị hắn tiếp xúc da thịt ở gần chỗ nhạy cảm, trong lòng cực kỳ sợ hãi nhìn thiếu niên trước mặt nàng, hắn thậm chí còn biết cách phong bế Chân Nguyên Giải, bây giờ nàng thật sự đã không còn đường lui nữa rồi.

Khóe mắt của nàng ngấn lệ, lo lắng tột độ, nàng sợ rằng Vũ Phàm sẽ cưỡng gian nàng, giày vò nàng cho hả dạ rồi sau đó giết nàng, hủy thi diệt tích, mà cho dù hắn không hủy thi diệt tích, sợ là Kim gia cũng không có ai dám đứng ra đòi lại công đạo cho nàng.

- Ta sẽ bỏ qua chuyện Xích Linh cô nương đây dùng cổ trùng do thám ta với một điều kiện ...

Vũ Phàm bỏ lửng câu nói rồi thâm ý nhìn nàng.

Xích Linh vội vàng nói, nước mắt sớm đã lăn dài trên má:

- Khương công tử chỉ cần là chuyện Xích Linh có thể làm, tiểu nữ nguyện nghe theo ý công tử!

Nàng biết giờ không phải là lúc nàng có thể cò kè mặc cả với hắn, trước phải giữ được tính mạng, sau mới có thể nghĩ đến chuyện khác.

Vũ Phàm lùi lại ba bước, hắn trầm giọng nói:

- Bọ Hắc Thỉ! Ta muốn trao đổi ngang giá với cô nương để có được nó!

Nghe thấy hắn nói vậy, Xích Linh mừng rỡ nói:

- Khương công tử, nếu ngài ưa thích Bọ Hắc Thỉ như vậy, tiểu nữ có thể tặng người!

Vũ Phàm cười nhạt, hắn nói:

- Vậy thì không cần, cô nương cứ ra một cái giá, nếu hợp lý ta sẽ đáp ứng!

Xích Linh nghĩ một chút rồi nói:

- Công tử, tiểu nữ nguyện trao đổi bằng một gốc tam phẩm linh thảo!

Cái giá này tương đối thấp hơn so với hắn dự kiến, nên hắn vui vẻ đồng ý với đề nghị của nàng.

Vũ Phàm khẽ phất tay, một gốc tứ phẩm linh thảo liền xuất hiện, hắn nói:

- Thành giao!

Xích Linh ngớ người, thực sự là trao đổi ngang giá ư, hắn không phải là đang bỡn cợt nàng chứ.

Xích Linh đưa hai tay đón lấy tứ phẩm linh thảo xong, liền nói:

- Công tử, người phải giải phong bế Chân Nguyên Giải cho tiểu nữ thì mới có thể triệu hồi Bọ Hắc Thỉ ra ngoài.

Vũ Phàm lần nữa đặt tay lên bụng nàng, điểm vào mấy chỗ, có chỗ nằm sát ở phía dưới, làm nàng đỏ cả mặt.

Ngay khi Chân Nguyên Giải được phong bế, nàng liền triệu hồi một con Bọ Hắc Thỉ ra ngoài.

Loại Bọ Hắc Thỉ này, toàn bộ đều là lưỡng tính và có khả năng tự sinh sản, cứ cách sáu tháng sẽ sinh sản một lần, sau hai lần sinh sản sẽ chết, tương ứng với hai đốm màu lam ở trên lưng.

Con bọ trên tay của Xích Linh là con vừa được sinh ra cách đây không lâu, vẫn còn chưa sinh sản lần nào, nên hai đốm ở trên thân nó vẫn chưa chuyển sang màu lam.

Nàng cẩn thận nhìn phản ứng của Vũ Phàm, ánh mắt có chút rụt rè, nàng đã lấy con mới sinh ra như vậy, chắc hắn sẽ hài lòng với biểu hiện của nàng.

Vũ Phàm để tay sát tay nàng, tay chạm tay, con Bọ Hắc Thỉ con này như bị mời gọi tự động bò sang bên tay của hắn, rồi chui vào bên trong một cách quỷ dị.

Tay chạm tay làm Xích Linh có chút ngại, tai nàng đỏ rực, đợi Bọ Hắc Thỉ đã đi qua tay hắn, nàng liền rút tay lại, một bộ e thẹn lùi ra xa.

- Được rồi, cô nương có thể đi!

Xích Linh ngạc nhiên nhìn hắn, rồi quay lại nhìn xung quanh, huyễn trận đã giải, cánh cửa cũng đã sát sau lưng nàng, duy chỉ có độc trong người nàng là vẫn như cũ một mực phong bế chân khí của nàng.

Nàng cẩn thận bước lùi lại, sợ rằng một khi nàng quay đầu, hắn sẽ làm ra chuyện ám muội, Vũ Phàm cười cười, hắn nói:

- Nếu ta muốn giết cô nương, hà tất phải rườm rà như này.

Hắn phất tay cửa phòng liền mở, hắn chắp tay xoay người, tiến đến bàn tròn ở giữa phòng ngồi xuống, lúc này Xích Linh mới dám mạnh mẽ tự tin bước nhanh ra ngoài.

Sư huynh của nàng nhìn thấy này từ phòng Vũ Phàm đi ra, ánh mắt có chút ghen, siết chặt nắm đấm.

"Khốn kiếp! Đám công tử Trung Thổ chó chết ỷ thế hiếp người!"

Xích Linh trong lòng có quỷ, tuy hắn nói không muốn giết nàng, nhưng một trận vừa nãy, đủ để nói lên rằng, nếu hắn muốn giết nàng tùy thời hắn giết mà thôi.

Đây cũng là ý Vũ Phàm muốn cảnh cáo nàng, hy vọng nàng hiểu chuyện mà hành sự.

Về đến phòng, Xích Linh liền cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng vịn tay lên bàn cố gắng đi đến cái giường ở phía trước, rồi gục xuống.

Nghe có tiếng động ở phòng Xích Linh, Vũ Phàm liền hiểu, độc đã ngấm vào người nàng, một canh giờ nữa, khi nàng tỉnh lại, sẽ không còn ghi nhớ bất cứ chuyện gì xảy ra trước đó hai canh giờ.

Hắn đặt chén trà trên tay xuống, rồi bắt đầu luyện hóa Bọ Hắc Thỉ.

Bọ Hắc Thỉ là một loại cổ trùng cấp thấp, chỉ miễn cưỡng được xem là Địa Giai Sơ Phẩm cổ trùng, cho nên quá trình luyện hóa không mất của hắn quá nhiều thời gian.

Ước chừng một canh giờ là Vũ Phàm đã hoàn toàn luyện hóa được nó và đưa vào Chân Nguyên Giải của hắn.

Hắn tạm thời sẽ không vội điều động Bọ Hắc Thỉ để do thám, hắn cần lưu nó lại để nhân giống thành một bầy để sử dụng cho sau này.

Bảo Bảo Oa truyền đến ba động nhỏ, Thiên Độc Thiềm Thừ cuối cùng cũng hấp thu xong quả Hàn Độc Thụ vạn năm, sức mạnh tăng lên rõ rệt, ẩn ẩn muốn đột phá Kim Đan kỳ.

"Không tệ!"

Vậy là Vũ Phàm hắn lại có thêm một sát chiêu phòng thân, đợi khi đám Âm Sát Ưng Miêu phát triển thành một bầy hơn trăm con, phối hợp với Hắc Hồn Phiên, Thiên Độc Thiềm Thừ vây công địch nhân tuyệt đối là sát trận có vào mà không có ra của riêng hắn.

Xích Linh ở trong phòng từ từ mở mắt, thần hồn này suy nhược cực điểm, đầu đau như búa bổ, nàng lẩm bẩm:

- Sao ta lại nằm ở đây?

Nàng hoảng hốt sờ soạng khắp cả người, thấy xiêm y còn nguyên vẹn và sạch sẽ mới thở ra một hơi, nàng còn tưởng rằng mình người bị hạ mê dược giở trò đồi bại.

Vì nàng có nhớ mang máng là hình như nàng có đi qua gặp Khương công tử thì phải, nhưng sau đó liền không nhớ gì cả.

Nàng mím môi cố gắng tĩnh tọa điều tức chân khí và hồi phục thần hồn lực trong cơ thể, chuyện xảy ra ở trong căn phòng đó, nàng sẽ từ từ tìm hiểu sau.

...

Bên trong Đầm Nguyệt Sương,

Con Mãng Giao thở ra từng hơi thở cường đại, nó đã hoàn tất việc hấp thụ nội đan của Giao Long, sẵn sàng độ kiếp chuyển mình, sau ngày hôm nay, nó sẽ trở thành một con Giao Long mạnh mẽ.

Nó thụt thò cái lưỡi dài, phát ra âm thanh rợn người.

Xùy ... xùy ...

truyện hay không ?? Đọc đi rồi sẽ biết :)