Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 235: Tiến vào Đầm Nguyệt Sương



Chiều tối,

Mặt trời khuất dần sau dãy sơn mạch, những tia nắng cuối cùng còn sót lại trên mặt đất cố gắng le lói thêm phút nào hay phút ấy, chống chọi trước màn đêm đang kéo đến.

Đám thợ săn và tu sĩ cấp thấp cũng lục đục rời khỏi sâm lâm, kéo đến các trạm dừng chân, hoặc là quán trọ để nghỉ ngơi, ngày mai lại tiếp tục hành trình kiếm sống.

Trước quán trọ ở Đầm Nguyệt Sương, một tên tu sĩ thả xác Sơn Ngưu xuống nền đất, phát ra âm thanh nặng nề, bụi đất bay mù mịt, con Sơn Ngưu này nặng cũng phải gần một tấn.

Lực lượng tên kia cũng thật là lớn, quả không hổ là sơn dã tu sĩ, có man lực trời sinh.

Chủ quán trọ đến xem xét một hồi, hắn nhíu mày một cái, cố ý ép giá:

- Mười viên trung phẩm chân khí thạch!

Tên tu sĩ kia tức giận nói:

- Ngươi ... con này rõ ràng lớn hơn con hôm qua, tại sao lại bằng giá con hôm qua?

Chủ quán trọ hừ lạnh, hắn nói:

- Thịt ngươi đâm nát bấy như vậy, có thể dùng được bao nhiêu, chỗ ngon nhất ngươi cũng đâm nát, ta làm ăn không phải làm từ thiện, thuận mua thì vừa bán, được thì bán, không thì thôi!

Nói rồi hắn còn giả vờ quay đi, một điệu bộ rất bài bản.

Tên tu sĩ to lớn liền cứng họng, hắn nói:

- Mười hai viên!

- Mười viên!

Tên sơn dã tu sĩ bực bội nói:

- Mười một viên! Đây là giá cuối nếu không ta mang sang chỗ khác.

- Thành giao!

Tên tu sĩ nhận lấy chân khí thạch mà trong lòng có chút bực tức, vất vả cả buổi chiều, cũng chỉ kiếm được có mười một viên trung phẩm chân khí thạch.

Đến bao giờ hắn mới gom đủ tài nguyên để đột phá Kết Đan kỳ đây.

Đệ tử mấy thế lực lớn đứng ở ngoài quan sát, có người thương hại hắn, có người thì lại cảm thấy buồn cười, cũng có người chỉ thấy tối nay lại có thịt Sơn Ngưu để nhắm rượu.

Vũ Phàm ở trên cao, quan sát hết thảy động tĩnh ban nãy, qua cách nói chuyện và thần sắc của y, Vũ Phàm thấy tên tu sĩ này là người ngay thẳng, cũng có một chút thiên phú man lực, ban cho hắn một hồi cơ duyên, sau này cũng có thể sẽ có chỗ cần dùng đến.

Vũ Phàm nói với Trương Hoàng Khôi:

-Ngươi mang túi trữ vật này đưa cho hắn, bảo hắn bây giờ tập trung tu luyện, sau này khi cần ta sẽ cho gọi hắn.

- Vâng công tử!

Trương Hoàng Khôi phi thân xuống lầu, mới đảo có mấy bước chân đã đuổi kịp tên sơn dã tu sĩ kia, đưa cho hắn túi gấm rồi dặn dò:

- Khương công tử thấy ngươi không tệ, ban cho một ít cơ duyên, cầm lấy chỗ này mà tu luyện, sau này có việc cần, công tử sẽ cho gọi ngươi!

Tên tu sĩ gãi gãi đầu hắn nói:

- Người ngươi nói là Khương công tử của Nhậm gia phải không?

Trương Hoàng Khôi gật đầu:

- Đúng vậy, đây là phù truyền tin, giữ lấy, khi cần công tử sẽ truyền tin cho ngươi!

Tên tu sĩ vội chắp tay nói:

- Đa tạ vị đạo huynh, đa tạ Khương Công Tử, tại hại Lữ Tam Ngưu thề tận trung với Khương công tử!

- Được rồi, ngươi đi đi!

Lữ Tam Ngưu mở túi trữ vật ra xem, hắn liền hít một ngụm khí lạnh, sau đó lập tức nhìn về phía quán trọ, cúi đầu một cái thật sâu cảm tạ Vũ Phàm.

Bên trong không chỉ có chân khí thạch, mà còn có một vài công pháp Nhân giai Thượng Phẩm cùng với mấy bình đan dược nhị giai.

Ân tình này đối với hắn quả thực rất lớn.

Vũ Phàm thấy đối phương biết trước sau như vậy, trong lòng cũng vui vẻ, hắn mỉm cười rồi xoay người đi vào bên trong.

Thiên Tuyết Mai nhíu mày, nàng càng ngày càng cảm thấy, tên họ Khương này, mười phần hết sáu phần thích nam nhân, mà hơn nữa phải là những tên cao to lực lượng như đám thủ hạ của hắn vậy.

Nghĩ vậy, nàng khẽ rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp.

Vũ Phàm cũng chỉ là tùy ý một chút thôi, không ngờ lại có người nghĩ nhiều như vậy.

Trời tối dần,

Bóng đêm bao phủ cả một dãy sơn mạch, chỉ còn lại ánh trăng soi rọi mặt đất mà thôi.

Hôm nay trăng rất sáng, gần như là tròn vành vạnh, sương độc cũng đã rút đi rất nhiều, bây giờ chỉ còn lờ mờ ngang đầu gối mà thôi.

Khí tức của Mãng Giao ở trong đầm Nguyệt Sương càng lúc càng nồng đậm, tiếng rít càng lúc càng nhiều, nó đang trong quá trình lột xác.

Đầm Nguyệt Sương sôi ùng ục từng hồi vì năng lượng mà nó tỏa ra, lâu lâu vài bọt nước vỡ tung, phả ra khí độc mà đen đặc tanh hôi.

Cả đầm nước trong xanh nay đã chuyển thành màu đỏ đen loang lỗ.

Từng mảng da rắn nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Đám tu sĩ ngồi trong quán trọ, nhưng tâm ý đặt ở trong đầm Nguyệt Sương, một khi sương độc rút đi hoàn toàn, bọn họ sẽ lập tức hành động.

Cũng có nhiều người nóng lòng, sớm đã ra bìa rừng để quan sát, muốn tiên thủ hạ vi cường.

Lục Sở Mộ rời đi đã được một ngày rưỡi, cuối cùng cũng đã quay trở lại, hắn toàn thân hắc y, tiềm hành ở ngoài cửa sổ phòng Vũ Phàm.

"Vào đi!"

Lục Sở Một cúi người chắp hai tay nói với Vũ Phàm:

- Toàn bộ đã chuẩn bị xong xuôi!

Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn nói:

- Lục đệ, ngươi làm tốt lắm! Ngươi cứ tiềm hành đi theo ta là được!

Vũ Phàm đứng dậy đẩy cửa đi ra bên ngoài, ba người Tư Phương Chính, Trương Hoàng Khôi, La Tiểu Phong cũng đã đợi hắn ở dưới lầu.

Thấy Vũ Phàm, ba người bọn họ lập tức đứng dậy, cung kính nói:

- Công tử!

Vũ Phàm khẽ gật đầu, Tư Phương Chính liền thay bọn họ nói tình hình cho Vũ Phàm nghe:

- Công tử, sương độc đã rút đi gần hết, khí tức của Mãng Giao đang đại thịnh đột nhiên kịch liệt suy yếu, hẳn là nó vừa lột xác xong.

Vũ Phàm nói:

- Không vội!

Cá lớn còn chưa cắn câu, hắn cũng không việc gì phải vội.

Ba người bọn họ lập tức hô một tiếng:

- Vâng thưa công tử!

Rồi bọn họ ngồi xuống xung quanh Vũ Phàm.

Tống Thư Liễu ở một bên âm thầm quan sát Vũ Phàm nãy giờ, hắn từng nghĩ người cứu hắn ngày trước là Thanh Liên và Vũ Phàm, nhưng y không có chứng cứ xác thực nên cũng không biết phải mở lời như thế nào.

Giữa đêm,

Trăng lên đỉnh đầu, soi sáng cả sâm lâm tăm tối, trời hôm nay quang đãng vô cùng.

Sương độc trong đầm Nguyệt Sương đã hoàn toàn biến mất, không còn sót lại một chút dấu vết gì.

Khí tức của Mãng Giao yếu đến cực điểm.

Hiu một tiếng rồi lại một tiếng, đệ tử các đại thế lực ồ ạt tiến về đầm Nguyệt Sương.

Cành cây ngọn cỏ lay động không ngừng dưới sức gió của phi kiếm kêu lên từng tiếng xào xạc.

Tống Thư Liễu rốt cuộc cũng đã đứng dậy, hắn nhìn về phía Vũ Phàm nhẹ gật đầu một cái, rồi dẫn đội ngũ Hoa Sơn rời đi.

Vũ Phàm cũng mỉm cười đáp lễ y, hắn cũng không muốn nói trực tiếp cho Tống Thư Liễu biết người cứu hắn hôm đó là hắn, hơn nữa, có nói cũng không để làm gì.

Cứ để như vậy, sẽ khiến đối phương ghi nhớ chuyện này lâu hơn.

Phút chốc, trong quán trọ chỉ còn lại đám người Vũ Phàm và Thiên Tuyết Mai.

Nàng ở lại là vì hiếu kỳ muốn xem xem tên họ Khương này rốt cuộc bán thuốc gì trong hồ lô.

Nhưng mà nhìn hắn càng thong thả nàng càng gấp gáp, rốt cuộc không nhịn được mà đứng dậy đi trước, mặt nàng có chút khó chịu.

Vũ Phàm uống nốt chung trà trên tay, rồi hắn nói:

- Chúng ta cũng đi thôi!

Hắn dùng Thần Long Bộ Pháp mà di chuyển, thân ảnh như du long vờn mây, lao đi vùn vụt, ba người Trương Hoàng Khôi tế lên phi kiếm cấp tốc đuổi theo.

Sở dĩ hắn đi sau, chính là để đám người đi trước mở lối.

Bên trong sâm lâm vang lên từng hồi vũ kỹ bạo nổ, đám người tiên phong đang đốn hạ lũ Thực Thụ Yêu ở quanh Đầm Nguyệt Sương.

Bây giờ Vũ Phàm hắn cứ một đường thoải mái mà đi về phía trước.









truyện hay không ?? Đọc đi rồi sẽ biết :)