Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 236: Vây giết độc giao (1)



Phút chốc cả một khu vực sâm lâm ở trước đầm Nguyệt Sương trở thành một cái bình địa.

Cây cối đổ ngổn ngang, bị vũ kỹ chấn nát thành từng khúc gỗ vụn.

Không còn cây cối che chắn, một mùi tanh nồng xộc thẳng từ bên dưới đầm nước về phía đám người tu sĩ.

Con Mãng Giao cảm nhận được sự hiện diện của đám tu sĩ đang vây ở bên ngoài, nó ở dưới đáy đầm Nguyệt Sương, phun ra một cột độc vụ cao ngút trời.

Ùng!

Độc trụ nhanh chóng tản ra xung quanh, bao phủ một vùng rộng lớn hơn năm trăm trượng.

Tuy nó yếu ớt, nhưng bây giờ cũng đã tiến hóa thành Độc Mãng Giao Long Nguyên Anh kỳ.

Độc vụ của nó không hề đơn giản, có thể độc chết Kết Đan kỳ cao thủ nếu không cẩn thận.

Một số đệ tử đứng gần đầm nước phản ứng chậm chạp, bị độc vụ dây vào cơ thể, ăn mòn da thịt không ngừng, kêu lên từng tiếng thảm.

Thiên Tuyết Mai ở phía bên này thần sắc hưng phấn tế lên một cái ngọc châu màu đỏ, pháp bảo này của nàng sinh sinh hút độc vụ ở xung quanh vào bên trong, từng đường phù văn trên ngọc châu sáng dần lên theo thời gian, bên trong chậm rãi ngưng tụ ra từng giọt chất lỏng mà nàng có thể hấp thu.

Vũ Phàm đứng đầu đội ngũ, bàn tay của Giao Long Tý xòe ra thành chưởng, hắn đẩy nhẹ về phía trước, một cái lân giáp chân khí hoàn nhanh chóng huyễn hóa thành hình, độc vụ đụng vào lân giáp liền sinh sinh hóa thành sương trắng đục, chìm xuống mặt đất bên dưới.

Thần thông hộ giáp của Giao Long Tý, Giao Long Quang Tráo, phối hợp với chân khí mang theo độc tính của Vũ Phàm liền sinh ra hiệu ứng phá giải độc vụ mạnh mẽ.

Không ít người nhìn dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn Vũ Phàm, bọn họ còn cho rằng thần thông này của Giao Long Tý có thể giúp hắn phá giải độc vụ.

"Lợi hại a!"

Ba người Tư Phương Chính đứng sau lưng Vũ Phàm không ngừng bội phục hắn.

OÀNH!

Một cái nanh to bằng cánh tay trẻ em đột ngột đâm xuyên từ mặt đất đâm lên chọc thủng người một tên đệ tử Sơn Thủy Tông.

Mãi đến khi tên kia mềm oặt ngã ra mặt đất mới có người la lớn:

- Cẩn thận!

Lúc này đám tu sĩ mới hoảng hốt lùi lại một mảng lớn.

Nói thì chậm nhưng thực tế lại diễn ra rất nhanh, chỉ trong vài nhịp thở mà thôi.

Con Độc Mãng Giao Long này thật là âm hiểm, một mực trốn dưới đầm nước cố thủ, từ từ đột kích tu sĩ đến vây công nó.

Nó cũng biết chỉ cần nó cố thủ qua đêm trăng này, mấy tên tu sĩ ở đây buộc phải rút lui vì sương độc ở quanh đây sẽ lần nữa hội tụ.

Đệ tử các thế lực lớn, hầu như chỉ đánh qua loa ở phía bên ngoài, lợi dụng đám đệ tử của thế lực nhỏ làm pháo hôi mở đường, thăm dò chiêu thức của con Độc Mãng Giao Long bên dưới đầm nước kia.

Đệ tử các thế lực nhỏ không phải không biết chuyện này, nhưng bốn chữ Chiếm Đoạt Khí Vận quả thực là hấp dẫn chí mạng đối với bọn họ.

Ai đến đây mà không mang theo nỗi niềm cầu phú quý trong sinh tử, hy vọng đoạt được khí vận, mạnh mẽ chuyển mình.

Cho nên bọn họ mới liều mạng như vậy, biết đâu có thể may mắn giết được Độc Mãng Giao Long trước khi đám đệ tử thế lực lớn nhúng tay vào.

Hơn nữa, cũng không có ít người, là theo lệnh chủ tử của hắn mà lao lên bán mạng cầu vinh, hy vọng lập công.

Vũ Phàm đột nhiên lao vút lên trên cao, hắn lăng không mà đứng, giọng nói vang vọng khắp không trung.

- Chư vị đạo hữu, chúng ta oanh tạc Lôi Phù xuống đầm nước, nó chắc chắn phải trồi lên.

Mọi người đều sớm đã nhận ra điểm mấu chốt, con Độc Mãng Giao Long này muốn mượn nước ở trong đầm Nguyệt Sương giảm bớt uy lực của chiêu thức để phòng ngự.

Nhưng đối với Lôi Hệ công kích lại là một câu chuyện khác.

- Hảo a!

Tống Thư Liễu là người đầu tiên đáp ứng, sau đó các thế lực khác cũng ồ ạt hưởng ứng theo.

Mấy trăm đạo Lôi Phù đồng loạt bạo nổ, oanh tạc xuống mặt hồ bên dưới, tiếng sấm vang khắp dãy sơn mạch.

Thanh thế lớn vô cùng!

Ước chừng khoảng ba phút đồng hồ trôi qua, con Độc Mãng Giao Long đã không thể chịu thêm được nữa, nó buộc phải lao ra khỏi mặt hồ, tìm đường khác để tẩu thoát, nếu không, nó thật sự có thể bị Lôi Phù oanh tạc đến chết.

Grào ...

Một con Giao Long lân giáp màu xanh rêu lao ầm ầm lên khỏi mặt nước, thân nó dài gần trăm trượng, làm mọi người kinh ngạc không thôi.

- Lớn như vậy!

Có không ít tu sĩ ngạc nhiên thốt lên thành tiếng.

Từ trên người nó, hàng ngàn cái gai độc phóng ra bốn phương tám hướng, lực đạo ngang ngửa với một tiễn toàn lực của Kết Đan trung kỳ.

Bầu trời tràn ngập mưa gai.

Phập ... phập ... phập ...

- Cứu ta ...

- Sư huynh, cứu muội ... a ...

Không ít tu sĩ, phản ứng chậm chạp, bị trúng chiêu, ngã xuống bỏ mạng.

Công kích của Giao Long Nguyên Anh kỳ không phải đơn giản, bọn họ cũng đã quá khinh suất rồi.

Vũ Phàm vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, hắn chỉ lách nhẹ người vài cái, hoàn toàn né tránh loạt công kích của con Độc Mãng Giao Long.

Hết thảy mọi thứ trong Chu Võng Thúc Phược, đều nằm trong cảm tri của Vũ Phàm, cho nên việc né tránh năm bảy cái độc gai này mà nói, đối với Vũ Phàm hắn thật sự là dễ như lật bàn tay.

Vũ Phàm vận chuyển chân khí phối với tinh thần lực, điều khiển độc gai ở dưới mặt đất làm thành phi châm cho chính hắn sử dụng, phát động công kích về phía con Độc Mãng Giao Long ở phía trước.

Xiu ... Xiu ... Xiu ...

Gai độc của nó ngưng tụ ra, độ cứng cáp ít nhất cũng phải ngang với lân giáp của chính nó, tương đương với một cái vũ khí hoàn hảo để Vũ Phàm phản kích.

Nhị Thân Vương ở trên một ngọn núi quan sát, hòng muốn bọ ngựa bắt ve, thấy một màn này cũng phải khen ngợi Vũ Phàm một câu.

- Hô, tên đó quả nhiên là danh xứng như thực!

Y như Vũ Phàm dự đoán, độ cứng cáp của gai độc kết hợp với chân khí của hắn bao bọc ở bên ngoài, dễ dàng gây ra tổn thương cho nó.

Ở chung quanh không ít người bắt đầu học theo, nhưng họ sớm nhận ra, lực đạo mà họ làm ra căn bản không bằng Vũ Phàm, chỉ có thể gây ra một vài vết xước trên lân giáp của con Độc Mãng Giao Long kia, chứ không đánh nó nứt vỡ được như Vũ Phàm.

"Hắn thật thông minh a!"

Thiên Tuyết Mai cứ như thể bị Vũ Phàm thu hút, nàng bất tri bất giác càng lúc càng để ý động tĩnh của hắn nhiều hơn mà không hề hay biết.

Ba người Tư Phương Chính vẫn đứng ở bên cạnh thủ hộ cho Vũ Phàm, sẵn sàng đợi lệnh của hắn.

Con Độc Mãng Giao Long cố gắng bay qua sườn núi bên kia, lẩn vào khe hẹp giữa các sườn núi mà trốn.

Tống Thư Liễu hô lớn:

- Đừng để nó trốn vào vách núi!

Một khi nó trốn được vào bên trong, bọn họ sẽ rất khó để gây ra thương tổn cho nó.

Đám tu sĩ ở xung quanh lập tức điên cuồng lao lên chặn đầu nó lại, chiến đấu diễn ra càng lúc càng ác liệt.

Vũ Phàm lúc này cũng đã gọi ra Mộc Kiếm, hắn nói:

- Chúng ta cũng lên thôi!

- Vâng thưa công tử!

Vũ Phàm điểm nhẹ chân vào không khí, thân hình lao vọt về phía trước như sao băng.

Mộc Kiếm sáng một màu nâu đỏ, toát lên khí tức sắc bén.

Sát Long Kiếm Kỹ, Đoạn Vỹ!

Oành!

Cái đuôi của con Độc Mãng Giao Long bị đánh bạt về một phía, làm con độc giao chao đảo mất thăng bằng.

Tống Thư Liễu ở đằng trước đâm tới một kiếm.

Triền Nhạc Kiếm!

Bành!

Con độc giao quặn quài trên không trung, nó rít lên một tiếng rợn người chống trả.








truyện hay không ?? Đọc đi rồi sẽ biết :)