Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 240: Bọ ngựa bắt ve sầu (2)



Ngũ Thập Thất đang áp đảo đám người đến từ nhất lưu tông môn, thì một giọng bán nam bán nữ vang lên trong đầu hắn.

"Ngũ Thập Thất, ngươi hãy ám sát tên họ Khương kia, ta sẽ hỗ trợ."

"Vâng thưa trưởng lão!"

Ngũ Thập Thất, sát thủ số 57 của Ám Hồn Điện, hắn không có tên, đành lấy số hiệu mà làm tên.

Tuy vậy, chiến lực của y thuộc hàng đỉnh tiêm trong thế hệ sát thủ này của Ám Hồn Điện, được xem là hạt giống tiềm năng để tổ chức này trọng điểm bồi dưỡng.

Từ lúc hắn kết thúc khóa huấn luyện sát thủ đến nay, phàm là mục tiêu ám sát dưới Kết Đan trung kỳ, toàn bộ bị hắn hạ sát, Kết Đan trung kỳ cũng chỉ thất bại một lần trong chín lần làm nhiệm vụ.

Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ ám sát này của hắn vô có thể xem là tiền khoáng hậu.

Cho nên hắn rất được trọng dụng và tin tưởng bởi trưởng lão hội của Ám Hồn Điện.

Ngũ Thập Thất từ từ lui lại về sau, lẫn vào trong đám hắc y nhân lộn xộn, hắn bắt đầu thu liễm khí tức, tiềm hành đến gần chỗ của Vũ Phàm.

Chỉ trong chốc lát hắn đã hoàn toàn rút khỏi chiến trường hỗn loạn ở trên không trung, ẩn mình ở trong sâm lâm phụ cận.

Đối với biểu hiện này của hắn, Thập Tứ trưởng lão rất hài lòng, ánh mắt có phần tán thưởng nhìn về phía hắn.

Ngũ Thập Thất lăm lăm chủy thủ trên tên, hắn đang đợi, đợi một cơ hội hoàn hảo để đánh lén Vũ Phàm.

Ở phía bên này, hai tên hắc y nhân bị Vũ Phàm và hai người La Tiểu Phong vây chặt, tình hình vô cùng khó khăn, một tên đã kiệt sức sau mấy phút chiến đấu, sớm hay muộn hai bọn họ cũng sẽ bỏ mạng ở đây.

"Ngươi tự sát đi, tạo cơ hội cho Ngũ Thập Thất!"

Đột nhiên tên bị trọng thương cười một cái chua chát, hắn đằng nào cũng sẽ phải chết vậy thì đành phải theo lời trưởng lão tạo cơ hội cho đội trưởng Ngũ Thập Thất của hắn.

Hơn nữa, trưởng lão đã có lệnh, hắn không thể không tuân theo.

Hắn tung ra hơn chục cái Hỏa Liên Châu, Hỏa Phù và Lôi Phù, nhìn Vũ Phàm đang lao đến một cách dữ tợn.

- Khặc, khặc, đến đây ăn lão tử!

ĐOÀNG! ĐÙNG! ... ĐÙNG! ĐOÀNG!

Lôi Phù, Hỏa Phù, Hỏa Liên Châu đồng loạt bạo nổ trong phút chốc, hỏa diệm và lôi điện nhấn chìm năm người bọn họ vào bên trong.

Toàn trường bị tiếng nổ này làm cho giật mình, dồn ánh mắt về phía bên đó.

Vụ nổ này phạm vi hơn trăm trượng, hỏa diệm sáng cả một vùng trời tăm tối.

Vũ Phàm đang bổ tới, ngay lập tức hắn thu chiêu, liên tục điểm cước lùi lại về phía sau, đồng thời thi triển Giao Long Quang Tráo kết hợp với pháp bảo che chắn trước mặt hy vọng có thể giảm uy lực của vụ nổ.

Phản ứng của Vũ Phàm tuy vô cùng nhanh nhạy, nhưng cũng không thoát khỏi dư uy của vụ nổ, thân hình bị chấn lùi ra xa hơn trăm trượng, hai tay chống đỡ pháp bảo phòng ngự có cảm giác ẩn ẩn đau nhức.

Lưng quay về phía của đám người Lý Trường Ca.

La Tiểu Phong và Trương Hoàng Khôi cũng bị chấn bay ra khỏi vụ nổ, khóe miệng đầy máu tươi.

Hình như là bị thương không nhẹ.

Bọn họ thân pháp không bằng Vũ Phàm nên gần tâm vụ nổ hơn, bởi vậy mặc dù họ đã tế lên pháp bảo phòng ngự, cũng không thoát khỏi bị thương.

Còn tên hắc y nhân còn lại, vô cùng xấu số, đã bị thương lại còn đứng cạnh ngay chiến hữu cảm tử tự bạo, chết không toàn thây, thân xác văng khắp nơi.

Tên Ngũ Thập Thất khẽ nhíu mày, tại sao Vũ Phàm lại lùi về phía trước mặt, đáng lẽ ra hắn phải lùi về chỗ này, tức sau lưng của Vũ Phàm đang tiến công lúc nãy mới đúng.

"Chẳng lẽ hắn biết ta ẩn nấp ở chỗ này? Tuyệt đối không thể nào! Hẳn chỉ là may mắn mà thôi!"

Nếu như Ngũ Thập Thất mà biết được, phàm là trong phạm vi của Chu Võng Thúc Phược, Vũ Phàm đều nắm rõ mọi vật trong lòng bàn tay, thì hắn đã không phí công sức làm trò này.

Vũ Phàm cười lạnh, hẳn là tên ẩn nấp ở bên kia đã bắt đầu hoang mang, sốt ruột.

Tư Phương Chính ở bên này đánh ngang tài ngang sức với tên đeo mặt nạ khỉ, thành thử, dù là bên nào cũng khó mà hạ dứt điểm đối phương nếu không dùng sát chiêu của bản thân.

Chỗ của Tống Thư Liễu cũng đã giết được bốn năm tên liên tục, chiến lực của đội ngũ Hoa Sơn cổ phái quả thực không thể xem thường.

Còn chỗ của Thiên Tuyết Mai mà nói, không ai dám tiếp cận nàng, nàng một thân độc sư hung danh đỉnh đỉnh Thiên Huyền Đại Lục, chỉ có tu sĩ dại dột mới lao vào nàng mà thôi.

Đám người Âm Thi Tông thấy đệ tử các thế lực đã bắt đầu thấm mệt, lúc này mới ồ ạt xuất đầu lộ diện.

Đám âm thi dưới sự điều khiển của đệ tử Âm Thi tông lao lên như thiêu thân mà tham chiến.


Lúc này tình thế lại dần dần bị đảo ngược, âm thi không biết sợ, sức phòng ngự thân thể cũng cứng cáp hơn so với tu sĩ bình thường, lại không kỵ độc công, vây lấy Thiên Tuyết Mai làm mục tiêu phải hạ sát đầu tiên.

Trời tối, kẻ địch lại toàn thân hắc y, khó mà phân biệt được tu sĩ và âm thi, vô cùng bất lợi cho đệ tử chính đạo các lộ.

Thiên Tuyết Mai khẽ nhíu mày, nàng vẫn chưa hiểu được tại sao đột nhiên đám hắc y nhân này lại hung hãn như vậy, thân thể không những cứng hơn trước, mà cũng không có kiêng kỵ gì độc công của nàng.

"Là âm thi ?"

Nàng chợt nhớ đến lời của Lý Trường Ca nói lúc đầu, nàng hừ lạnh, nếu là âm thi thì nàng vẫn có cách đối phó.

Nàng tung ra một loạt Huỳnh Sa Phấn kèm theo Hỏa Phù, Huỳnh Sa Phấn gặp Hỏa Phù bị nung chảy ở nhiệt độ cao tạo ra một loại dịch thủy ăn mòn cực mạnh, bắn thẳng về phía đám âm thi.

Trên người lũ âm thi bắt đầu lỗ chỗ vết tròn nhỏ do dịch thủy ăn mòn.

Đám đệ tử Âm Thi Tông lập tức nhăn mặt, nếu cứ đà này, âm thi của bọn họ dày công luyện chế sẽ thành một cái tổ ong mất.

Còn dùng phù lục chống đỡ mà nói bọn họ cũng không dám dùng, mà có dùng bọn họ cũng không rõ phải dùng bao nhiêu cho đủ.

Nhưng cũng có một vài cái âm thi có thể kháng được dịch thủy này, hẳn là của đệ tử tinh anh trong Âm Thi tông hoặc là con cháu đại gia tộc.

Những con âm thi này lao lên phía trước che chắn cho đám âm thi ở phía sau tiếp cận Thiên Tuyết Mai.

Đối phó với âm thi cách tốt nhất vẫn là giết người điều khiển nó, hoặc là thành công phá vỡ điểm năng lượng - Ngụy Đan Điền của nó.

Vũ Phàm di chuyển về phía Thiên Tuyết Mai, nói.

- Nàng ném Huỳnh Sa Phấn, ta dùng thú hỏa ép lui bọn chúng.

- Hảo, chú ý phối hợp.

Thiên Tuyết Mai nhanh chóng đáp ứng Vũ Phàm, loại dịch thủy tạo ra từ việc nung chảy Huỳnh Sa Phấn này, nhiệt độ càng cao, độ ăn mòn càng mạnh.

Nàng dùng chưởng pháp đánh tan một tui Huỳnh Sa Phấn ở trên không trung, Vũ Phàm liền dùng Hỏa Sơn Quyền đánh Huỳnh Sa Phấn về phía đám âm thi.

Thú hỏa cuồn cuộn, sức nóng kinh thiên.

Đám âm thi đi đầu bắt đầu lưu lại vết ngấn trên thân thể.

"Có tác dụng!"

Thiên Tuyết Mai mừng rỡ, nàng nói:

- Khương công tử, có hiệu quả!

- Được, chúng ta mài mòn lớp phòng ngự bên ngoài của chúng trước, sau đó phản công.

Âm Thi tông đệ tử xanh mặt, vội điều khiển âm thi lùi lại một mảng lớn.

Bây giờ cố chấp lao lên, khác nào con thiêu thân lao vào biển lửa.

truyện hay không ?? Đọc đi rồi sẽ biết :)