Hồng Liên Bảo Giám

Chương 265: Bị thương (1)



Tô Kính đang trong trạng thái củi khô giờ thì lửa bốc, trong chân khí đó toàn ẩn chứa thiên đạo pháp tắc của Thuần Dương Động Tiên chân kinh.

Giờ phút này Tô Kính cảm giác Vô Ưu công chúa đã là của hắn, vẫn chưa đủ, bụng hắn nóng cháy, cảm giác toàn thân bị nụ hôn của nàng hòa tan thành bãi nước xuân, chỉ có một chỗ là cứng, ước gì Vô Ưu công chúa cũng hòa tan luôn chỗ này.

Dường như Vô Ưu công chúa biết Tô Kính đang muốn gì, nàng thò tay xuống dưới cầm cái của hắn vào tay. Một luồng chân khí chui vào người Tô Kính lúc này sinh ra tác dụng, không thì hắn đã không kiềm chế được bắn ra rồi.

Chân khí chạy trong người Tô Kính,vỏ trứng trong khí hải đan điền co rút vào trong không có chút khe hở, long xà chân khí lặng lẽ ẩn giấu, chỉ còn lại thanh minh chân khí và âm phù chân khí vận chuyển theo lũ chân khí của Vô Ưu công chúa.

Một phút đêm xuân đáng giá ngàn vàng.

Trong lòng Tô Kính chỉ có câu nói này, sau đó hắn và Vô Ưu công chúa cảm giác bốn phía tăng lên áp lực, làm hai người hết hồn.

Hai người cùng nghĩ đến một việc, thời gian ba ngày đã đến. Tất Can Chi chẳng thèm bận lòng hai người trong không gian yêu dị, đã đến giờ liền truyền tống họ đến gần hoàng đế Khương Diễm.

Hai chữ phụ thân nổi lên trong đầu, Vô Ưu công chúa tỉnh táo lại thả tay ra.

Không gian xung quanh như vỡ tan, mắt Tô Kính lại thấy trời sao rực rỡ. Nhưng ảo giác lần này ngắn ngủi, hắn và Vô Ưu công chúa hầu như không kịp chuẩn bị, quần áo xốc xếch xuất hiện bên cạnh vực sâu.

Rầm!

Tô Kính té chổng vó, Vô Ưu công chúa cũng lảo đảo, cảm giác như thuật đạo bay bị trục trặc.

- Vô Ưu?

- Phụ thân!

- Bệ hạ...

Ánh mắt đầu tiên Tô Kính nhìn hoàng đế Khương Diễm ngay, trong bụng hắn chột dạ nhưng khi đứng dậy thì hiên ngang, bộ dáng thản nhiên đối diện hoàng đế bệ hạ của Đông Tần đế quốc.

Dù sao ta là nữ tế của ngươi, dù ngươi thấy gì cũng không đến mức nổi sùng đúng không? Nếu không bị nhìn ra cái gì thì càng tốt.

Nữ tế là một loại thân phận, dù cho ngươi kết hôn mười năm, đang nồng nhiệt với thê tử lỡ bị nhạc phụ bắt gặp sẽ cảm thấy mình làm sai cái gì.

Huống chi Tô Kính và Vô Ưu công chúa chỉ mới được mai mối, chưa tính là phu thê, càng không là vợ chồng già, hai người trong lòng thấp thỏm cũng hợp lý.

Tô Kính, Vô Ưu công chúa chưa thoát khỏi cảm xúc lúng túng đã biến thành kinh hoảng.

Ngực hoàng đế Khương Diễm có cái lỗ to cỡ miệng chén, từ trước ngực xuyên qua sau lưng có thể thấy mười bốn tùy tùng đứng sau lưng gã.

Miệng vết thương đã kết tính như bị vũ khí nhiệt độ cao bắn thủng, vết thương làm traí tim của hoàng đế không còn sót lại bao nhiêu. Với cường giả Kim Đan cửu trọng thì đây là vết thương rất nặng, rất có thể sẽ mất mạng.

Hèn gì Tất Can Chi có thể đánh chết Bồ Tát, thần linh bản xứ trong thế giới này có thể giết luyện khí sĩ cao hơn mình hai đẳng cấp. Hoàng đế chưa thành tiên, không thể tự mình ra tay, chỉ có thể giúp đỡ tùy tùng. Sau khi khổ chiến dường như họ thắng.

Vẻ mặt hoàng đế rất bình tĩnh, khi thấy Tô Kính và Vô Ưu công chúa, gã vươn tay chộp lục thư mà Tất Can Chi đưa bay ra khỏi người nàng. Hoàng đế đọc sơ, lục thư bị chấn thành tro trong lòng bàn tay gã.

- Trẫm...đồng ý với ngươi sẽ chọn cho ngươi một vị diện mới.

Tô Kính và Vô Ưu công chúa đồng thanh kêu lên:

- Phụ thân!

- Bệ hạ?

Hoàng đế Khương Diễm cau mày, tay che ngực thở mạnh sau đó nói:

- Quay về rồi nói, chúa tể của thế giới này đã chết.

Hoàng đế nói xong đoàn người bị lực lượng không thể miêu tả dời đi cửa săn bắn.

Xuyên qua sương mù vô biên, tùy tùng của hoàng đế từ đằng sau dìu hai tay gã, hoàng đế không đứng vững đành nhờ vào sức của tùy tùng. Vô Ưu công chúa rất sốt ruột nhưng biết sức mình không thể giúp được gì.

Rời khỏi Xuân Săn điện, tùy tùng dìu hoàng đế Khương Diễm đến lầu các ba tầng đằng sau đại điện. Lên lầu, hoàng đế Khương Diễm phất tay lấy ra tháp ngọc, nằm xuống. Quanh tháp ngọc màu tím đỏ có ba mươi sáu trận pháp linh trì, cùng phát ra nguyên khí thiên địa đậm đặc rót vào người hoàng đế.

Vết thương trên ngực hoàng đế nhanh chóng lấp kín, chỉ vài chục giây đã khép miệng không để lại chút vết sẹo.

Nhưng hoàng đế cau mày liếc qua tùy tùng đứng cạnh mình:

- Sợ rằng kế hoạch phải kéo dài.

Nữ nhân tên Khương Ninh nói:

- Không sao, chúng ta chờ.

Nữ nhân mắt xanh hỏi:

- Chờ bao lâu?

- Ba năm, ta không thể quay về Ngọc Kinh thành, sẽ tu dưỡng tại đây. Sau một năm Xuân Săn điện mở lại, các ngươi đi vào đưa quân đội ra. Muốn đánh chiếm vị diện tiếp theo phải chờ năm năm nữa. Trong thời gian này...trưng binh trước đi.

Chúng tùy tùng gật đầu, không phản đối. Quan hệ giữa bọn họ và hoàng đế khá kỳ lạ, thoạt trông như răm rắp nghe lời gã, kêu bọn họ đi chết thì họ không do dự chút nào. Nhưng thái độ các tùy tùng đối với hoàng đế không quá cung kính.

Hoàng đế ra lệnh xong kêu Tô Kính, Vô Ưu công chúa đến trước tháp ngọc của mình.

Khương Diễm không biết nên nói cái gì, Vô Ưu công chúa chỉ kêu tiếng phụ thân.

- Vô Ưu, những huynh đệ của ngươi có mười người sống sót, nhưng còn phải vất vả một năm trong vị diện Thâm Uyên, sống sót đi ra sẽ có tư cách thăng cấp Kim Đan.

Tô Kính nghe, lòng lạnh lẽo.

Đám hoàng tử hoàng tôn đều là rồng phượng trong cõi người, đặt ở Đạo Cung là đối tượng được cực lực bồi dưỡng. Kết quả lần này mất hết ba người, đáng không?

- Tô Kính, có phải ngươi đang nghĩ vì chinh phục một vị diện mà trả giá mạng sống ruột thịt của mình có đáng không?

Tô Kính không nói, hoàng đế nhìn thấu lòng người.

- Tất cả người đế quốc cảm thấy tiêu diệt quốc gia Tà Thần là việc rất nhẹ nhàng. Nhưng nếu không có hai vị diện làm hậu thuẫn cung cấp tài nguyên thì Đông Tần đế quốc không cách nào diệt quốc gia Tà Thần. Dù miễn cưỡng làm được chính Đông Tần đế quốc cũng sẽ tan vỡ. Tà Thần không bị diệt thì không chỉ riêng mình ta, luyện khí sĩ nguyên đế quốc không còn ai thăng cấp Chân Tiên được nữa.

Trên Kim Đan cửu trọng nếu như không phi thăng là Địa Tiên hoặc Quỷ Tiên, cũng có Nhân Tiên, phi thăng là Chân Tiên. Trên Chân Tiên có Tiên Thiên Kim Tiên, Thái Ất Đại La. Hễ thành tiên là có tuổi thọ gần như bất tử, luyện khí sĩ ở trần gian thọ nguyên có giới hạn.

Tiêu Dao Hầu Tô Dương tu thành Nhân Tiên, thọ nguyên chỉ cỡ vạn năm. Dù có nhiều đan dược bổ sung, thần công hộ thể, trong lịch sử tuổi thọ của Nhân Tiên chỉ ba vạn sáu ngàn tuổi