Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 865: Xuất thủ




Bí thư Hạo Vũ trầm giọng nói:
- Không ngờ máy bay trên đường đi không cần phải đổ xăng!
Những lời nói này làm tâm thần Trịnh Thành Trung chấn động, lời của bí thư Hạo Vũ đã nói rõ được mấu chốt quan trọng của vấn đề.
Trịnh Thành Trung có chút không dám nghĩ tới, những chuyện như thế này xem như là ngẫu nhiên, kì thực trong lúc này cũng có số chuyện cũng không thể cho người ngoài biết hết mọi chuyện được.
Muốn làm được nhiều việc như vậy, trong chuyện này cần phải dùng rất nhiều thứ.
Khi mà nhìn thấy biểu cảm nghiêm trọng của bí thư Hạo Vũ, Trịnh Thành Trung nói:
- Bố trí tuyến đường như vậy cũng rất tốt, tuy có một chút mạo hiểm nhưng mà bay thẳng cũng giảm bớt được lộ trình.
Bí thư Hạo Vũ nói:
- Không có tình báo viên không thể nào sắp xếp chu đáo được như vậy, xem ra trong quá trình xây dựng nền kinh tế nước ta, có một số việc vẫn không thể không để mắt đến!
- Bí thư, tôi muốn tự kiểm điểm bản thân!
Trịnh Thành Trung có chút nóng mặt, xảy ra sự việc như thế này, hơn thế nữa lại là xảy ra trước mắt mình, khiến ông cảm thấy rất lo lắng.
Trịnh Thành Trung càng nghĩ lại càng cảm nhận được sự nguy hiểm, sự việc này nếu mà cứ tiếp tục phát sinh nữa, cái chức bí thư thành ủy thành phố của ông ấy có thể sẽ phải chấm dứt sớm.
Sự việc này có phải là có một số người đã biết trước rồi hay không, âm thầm ra tay?
Sắc mặt Trịnh Thành Trung đã thay đổi, sự việc này quá là nghiêm trọng rồi.
Bí thư Hạo Vũ khoáttay nói:
- Ông cũng không có khả năng lúc nào cũng coi trừng được sự việc này ở mọi mặt, có vài người cũng đang bí mật làm những chuyện như thế, đây là điều khó tránh khỏi.
Nói đến đây, bí thư Hạo Vũ lại nói tiếp:
- Hiện tại đối với ông mà nói, quan trọng nhất chính là làm hết khả năng đừng để họ lấy người thành mục tiêu nữa!
Dù sao cũng bị người ta hãm hại rồi, bí thư Hạo Vũ nhìn cũng hiểu, cũng không có ý trách tội gì.
Trịnh Thành Trung lo lắng nói:
- Truyền thông nước ngoài thì không có cách gì rồi!
- Truyền thông nước ngoài họ làm việc của họ, chúng ta lẽ nào để cho truyền thông nước ngoài dắt mũi lôi đi?

Bí thư Hạo Vũ hừ một tiếng.
- Tôi sẽ mau chóng điều tra chuyện này!
Trịnh Thành Trung đứng ngồi không yên, lập tức chào rồi đi ra ngoài.
Nhìn cái cảnh mà Trịnh Thành Trung đi ra, thư kí Hạo Vũ lẩm bẩm nói:
- Chuyện gì đến nhất định sẽ đến thôi!
Các cấp cao của Trung Quốc đều đang chú ý đến sự việc này, các phương tiện nước Mĩ cũng đang rất là khẩn trương, chuyện như thế này xảy ra rồi, một trận bắt cóc máy bay cũng đi tới chính đất nước của mình, còn muốn yêu cầu thả người. Những việc như thế này mà xử lý không tốt, đem lại rất nhiều vấn đề.
- Các anh có những biện pháp gì nào?
Cục trưởng cục bảo vệ an ninh nóng nảy, vừa lại nghe từ trong máy bay truyền ra một tiếng súng nổ, lại tiếp tục như vậy nữa rồi. Vấn đề thật sự là quá nghiêm trọng.
- Tất cả các phóng viên truyền thông đều đén đây rồi, tất cả mọi người đều rất chú ý tới việc này!
- Nhất định phải đem sự việc này trở lại bình thường!
Vài người nghị viên cũng lo lắng.
- Biện pháp duy nhất là đáp ứng điều kiện của bọn chúng!
Một nghị viên liếc mắt nhìn về phía máy bay nói.
Khi nói chuyện, tổng thống nước Mĩ Kai vội vàng đã đến đây.
Nhìn tổng thống đã đến, cục trưởng cục bảo vệ an ninh vội vàng đem tình huống kể lại một lần.
- Người là quan trọng nhất, trước tiên là đáp ứng điều kiện của bọn chúng, sau đó...
Tổng thống đã nói một câu như vậy.
- Mấu chốt chính là không rõ tình huống bên trong như thế nào, nhưng chúng ta đã có một cảnh sát đi Trung Quốc nghỉ ngơi vừa hay cũng đang ở trên máy bay, anh ta là một cảnh sát giỏi, có hy vọng sẽ làm được điều gì đó.
- Nhớ kỹ, đảm bảo con tin an toàn là việc quan trọng nhất!
Tổng thống nhấn mạnh.
Do là có được lời nói đó của tổng thống, mọi chuyện nhanh chóng phát triển theo chiều hướng tốt, hai bên đã bắt đầu đi vào đàm phán.

Lúc này trong máy bay, bọn cuồng bạo cướp máy bay nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi muốn làm gì đó, lại một tiếng súng vang lên, đem người này đánh cho bị thương. Hét to với mọi người.
Diệp Trạch Đào phát hiện người trẻ tuổi kia nói là đảm bảo an toàn cho những người trên máy bay.
Hiện tại chưa có biện pháp gì cả, chỉ có thể dựa vào bản thân và lý Duy thôi.
Đương nhiên, Diệp Trạch Đào vẫn luôn quan sát đồng bọn cướp máy bay người phương đông kia.
Đúng lúc này, Diệp Trạch Đào phát hiện ra lẫn trong đám đồng bọn cướp máy bay kia đang liếc mắt nhìn nhanh anh dường như hai tay tùy ý vung vẩy như ra hiệu.
Nhìn thấy hành động tay của tên cướp máy bay, ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng ngời.
Ngoại trừ những người đang ngồi trên ghế, Diệp Trạch Đào và những người khác chỉ có thể đứng hoặc ngồi chen chúc ở trên đường qua lại.
Một tên cướp máy bay đột nhiên dùng súng chĩa vào kẻ mà Diệp Trạch Đào đoán là đồng lõa của bọn không tặc, , rồi lại chĩa súng vàoCcam U Lan quát lớn vài câu.
- Hắn gọi em và người kia đi, phải làm sao bây giờ?
Cam U Lan có chút sợ hãi nói với Diệp Trạch Đào.
Khi mà nhìn lại tên đồng lõa của bọn không tặc kia, Diệp Trạch Đào phát hiện ra vẻ mặt lúng túng của hắn khi tiến về phía trước.
- Tôi giúp cô!
Diệp Trạch Đào sau khi nói với Cam U Lan, lớn tiếng nói với tên cướp máy bay:
- Tôi đi cùng cô ấy !
Cam U Lan lúc này rất gấp nói với những người ngoại quốc kia, không phải là chuyện gì khác chính là muốn ở cùng Diệp Trạch Đào.
Người ngoại quốc lại gào thét một hồi. Dùng súng chỉ Diệp Trạch Đào đứng dậy, ra hiệu chỉ cùng nhau dẫn đi.
Cam U Lan nắm thật chặt tay của Diệp Trạch Đào, hai người cẩn thận đi về phía trước.
Khi mà tới gần Lý Duy, Diệp Trạch Đào đứng phía sau một chút.
Lý Duy gật đầu nhẹ một cái.
Ngay sau khi Diệp Trạch Đào bị đẫn đi. Cuộc đàm phán song phương xem ra là đã thành công, chỉ nhìn thấy một chiếc xe đến, nhìn qua thì thấy là người thủ lĩnh của những người kia bị cảnh sát áp giải qua.

Nhìn thấy sự tồn tại của người kia. Những người ngoại quốc này rất dường như bị kích động.
Sau khi thấy những người ngoại quốc này nói chuyện với nhau một hồi, một người ngoại quốc tay cầm súng ở lại, còn những người khác thì lục tục đi ra ngoài máy bay.
Diệp Thạch Đào chăm chú phân tích tình hình lúc này, trong lòng liền nghĩ, xem ra nước mĩ vì con tin, áp dụng phương pháp dụ bọn cướp máy bay này ra, nhưng bọn cướp máy bay để lại một tên lại trên máy bay, tên này chính là cảm tử quân.
Thời điểm nhìn qua thấy người Bắc Cương, Diệp Trạch Đào không nói một tiếng nào, ngược lại còn ngồi xuống.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào không có bất kì hành động phản kháng nào, mặt người ngoại quốc mà ở lại lộ ra sự tự đắc.
Cam U Lan nhỏ giọng nói với Diệp Trạch Đào:
- Đều đã đi rồi!
Nhìn những người ngoại quốc ngồi trong chiếc xe con nhanh chóng rời đi, toàn bộ tinh thần của Diệp Trạch Đào cũng đề cao lên, anh biết rằng thời điểm quan trọng có thể đã tới rồi.
Đúng lúc này, một người ngoại quốc nháy mắt mà đi, lao tới phía người ngoại quốc ở lại.
Tên ngoại quốc này quá khỏe, tốc độ cũng rất nhanh, bên trong máy bay, trong tay cầm vật gì giống dây lưng, đánh thẳng tới tay đang cầm súng của tên ngoại quốc.
chỉ một kích, cây súng kia đột nhiên bị đánh bắn ra bên ngoài.
Đánh bay súng rồi, thân hình người ngoại quốc kia ngã nhào về phía trước, một quả đấm thôi mà làm cho tên cầm súng ngã xuống.
Đúng lúc này, chỉ thấy Diệp Trạch Đào vẫn chú ý tới người Bắc Cương hô to một tiếng, liền lao thẳng tới.
Ngay khi mà Diệp Trạch Đào bổ nhào tới, những đồng tiền xu trong tay anh cũng bay ra.
Đồng tiền xu đánh trúng vào mắt tên Bắc Cương, khiến hắn sững sờ. Lý Duy cũng đã vọt tới.
Lần này động tác của Lý Duy quá nhanh, hai tay vừa dùng lực, khi mà tên Bắc Cương kia còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Lý Duy vặn gãy cổ rồi.
Quá là nhanh!
Diệp Trạch Đào có chút kinh ngạc, cách một vài người mà tốc độ đến của Lý Duy vẫn nhanh như vậy. Cũng đủ biết Lý Duy lúc này rất là mạnh mẽ.
Tất cả mọi chuyện mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã xong xuôi rồi, khi mà mọi người cho rằng tất cả đều đã bị thu phục, bất chợt Diệp Trạch Đào lại lần nữa làm gì đó, chỉ thấy anh đột nhiên cầm tay phải của Cam U Lan nắm thật chặt, chợt nghe thấy tiếng răng rắc, Diệp Trạch Đào đã vặn gãy tay phải của Cam U Lan , thò tay vào bên trong từ bên trong lồng ngực đầy dặn của Cam U Lan lấy ra một chiếc điều khiển từ xa.
Khi mà cầm ra chiếc điều khiển từ xa, Diệp Trạch Đào cũng lấy dao đâm Cam U Lan ngã xuống đất.
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn Diệp Trạch Đào và Cam U Lan đang nằm trên mặt đất, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì nữa.
Lúc này, từ bên ngoài cảnh sát Mĩ đã ùa vào.
- Sao mày biết được vậy?
Cam U Lan nhìn Diệp Trạch Đào với vẻ mặt không hiểu gì hết, không thể tin được.

Diệp Trạch Đào cười cười, anh đưa chiếc điều khiển cho người cảnh sát vừa vào, chỉ về phía tên Bắc Cương bị bẻ gãy cổ nói:
- Khi mày ra hiệu với hắn tao hiểu!
Cam U Lan giật mình nói:
- Đó là mật hiêu riêng của chúng tao, chỉ có bộ tộc chúng tao mới biết được.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Tao cũng từng có một người như vậy nên hiểu thôi.
- Khi mà hắn ra hiệu tao không có bất kì hành động đáp trả nào, sao mày biết đó là tôi?
Cam U Lan hoàn toàn không hiểu gì hết, rất muốn hỏi việc này cho rõ ràng.
Lần này Diệp Trạch Đào không nói, chỉ cười.
Diệp Trạch Đào vẫn có chút ngại ngùng không nói ra, theo anh ta được biết, người của bộ tộc kia rất là thích ăn nhất loại thực vật có mùi vị, sau khi ăn xong mặc dù cũng không có ảnh hưởng gì, cũng có thể dùng một số thứ khác để áp chế mùi hơi thở , nhưng mà khi đi tiểu tiện nó vẫn còn có mùi ấy.
Trên máy bay, Can U Lan đã không kìm nổi lên đã đi tiểu tiện, Diệp Trạch Đào đã ngửi thấy mùi lạ đó.
Nói thật, khi mà Diệp Trạch Đào ở trên máy bay, thời gian lâu như vậy hai người nằm cùng một chỗ, khi mà ma sát vào nhau Diệp Trạch Đào mới phát hiện ra bộ ngực của nữ nhân viên này có vật gì cứng, liền bí mật sờ thử xem, không ngờ phát hiện ra một vật giống chiếc điều khiển từ xa.
Những chuyện liên lạc về sau, Diệp Trạch Đào liền xác định người đàn bà này cũng là đồng bọn của chúng.
Nghĩ lại Diệp Trạch Đào cũng thấy kinh hãi.
Trên người của tên Bắc Cương cột đầy thuốc nổ, điều khiển từ xa thì nằm trong tay người phụ nữ này, tên Bắc Cương kia có thể tự gây nổ, nhưng có khả năng bị người ta đánh chết, ví dụ như tình huống Lý Duy đánh, nhưng mà trong tay người phụ nữ này cũng có một chiếc điều khiển từ xa, như vậy đây chính là hành vi đề phòng vạn bất chắc.
Nếu không phải Diệp Trạch Đào trước tiên lấy được chiếc điều khiển từ xa ra, không chừng đã bị Cam U Lan ấn kíp nổ trên người kia rồi.
Thật mà như vậy, người trên máy bay này khả năng toàn bộ đều mất mạng rồi
Lúc này hai mắt không còn hiền dịu nữa, Cam U Lan hừ lên một tiếng, lạnh lùng nhìn thẳng vào Diệp Trạch Đào nói:
- Tao nghe thấy mày với tên kia nói chuyện thì đã biết mày là một nhân vật lớn, muốn mày đi theo bên cạnh tao, để có lợi cho thời điểm mấu chốt khống chế bắt mày và bọn chúng để đàm phán điều kiện, không ngờ mày lại nhìn ra tất cả!
Khi mà cảnh sát nước Mĩ nắm bắt được tình hình, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt ngưỡng mộ về phía Diệp Trạch Đào.
- Các ông cảnh sát, chúng tôi có thể đi xuống máy bay được không?
Diệp Trạch Đào mỉm cười và hỏi những người cảnh sát một câu.
Chuyến bay lần này rõ ràng không thể bay tiếp được rồi, Diệp Trạch Đào hiểu rõ, bản thân đoán chừng cũng phải dừng lại ở nước Mĩ vài ngày rồi