Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 866: Đều thở phào nhẹ nhõm




- Nhân viên trên máy bay đã sắp xếp xong xuôi rồi, ngoại trừ ba người bị thương đã đưa vào bệnh viện còn những người khác thì vẫn tốt đẹp.
- Không tặc trên máy bay có hai người đàn ông bị đánh chết, một người phụ nữ bị bắt.
Nghe cấp dưới báo cáo việc này, trên mặt Cap Black có chút nhẹ nhõm.
Có thể đạt được thành tích như vậy, đặc biệt là không có nhân viên tử vong, đây mới là mấu chốt.
Một nghị viên nói:
- Lần này chúng ta giúp giải cứu con tin kia của Trung Quốc, có thể mượn việc này để đưa ra vài yêu cầu với Trung Quốc, ha ha.
Trên mặt của các nghị viên khác cũng lộ rõ vẻ tươi cười. Hành động lần này đã cho thấy sức mạnh của nước Mỹ. Bất cứ việc nguy hiểm nào vào tay người Mỹ thì đều không thành vấn đề.
Lần này máy bay từ Trung Quốc đến, Trung Quốc lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy. Ngược lại người Mỹ lại giải quyết việc này, đây chính là chuyện nở mày nở mặt, phải mạnh mẽ tuyên truyền mới được.
Cap Black tỏ vẻ khen ngợi nhìn Paul Basescu, thầm nghĩ tên này cũng không tồi.
Cục trưởng cục cảnh sát New York ông Test Greig chần chờ một chút mới nói:
- Các vị, việc lần này chúng takhông thể yêu cầu Trung Quốc điều gì, nếu không có người Trung Quốc thì lần này là một tai họa lớn rồi!
- Tình hình như thế nào?
Cap Black nhìn Test Greig.
Cười khổ một tiếng Test Greig mới nói hết một lần chuyện đã trải qua.
Nghe Test Greig nói xong, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ đến tình huống như vậy. Nếu không có hai người Trung Quốc kia xuất hiện, đặc biệt là không có người thanh niên xuất hiện vào phút cuối cùng thì có lẽ lần này xảy ra chuyện lớn rồi.
- Nói như vậy thì người thanh niên đã cứu cả cái máy bay hay sao?
Cap Black giật mình nhìn Test Greig.
Test Greig nói:

- Không thể không thừa nhận, thời điểm mấu chốt nếu người kia không phát hiện có người đang điều khiển từ xa, nếu nổ máy bay thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi!
Mấy người Mỹ này vốn đang hưng phấn liền chuyển thành lúng túng. Vốn tưởng đã làm rất xuất sắc, có thể khoe khoang trước mặt người khác một chút, không ngờ vẫn còn nội tình như vậy.
Nếu tuyên truyền chuyện như vậy thì chẳng phải là tuyên truyền sự lợi hại của người Trung Quốc với thế giới hay sao?
Suy nghĩ này của mọi người bỗng thay đổi. Vẫn còn chuyện này bên trong thì không thể làm quá lộ liễu rồi!
Làm sao lại có một người Trung Quốc làm ra chuyện như vậy chứ?
Vẻ mặt của mọi người cũng bắt đầu phức tạp.
Người thấy việc này rất nhiều, căn bản không thể giấu giếm. Đừng nói sẽ tìm kiếm lợi ích ở Trung Quốc, người Trung Quốc không yêu cầu người Mỹ bồi thường coi như là tốt rồi.
Cap Black đành nhìn về người ngồi bên cạnh nói:
- Những người đó đã bị bắt lại chưa?
Đây mới là một điểm mấu chốt. Nếu làm ra một chuyện lớn như vậy, cuối cùng tên không tặc lại chạy mất rồi, đó là một sự châm chọc đối với cảnh sát Mỹ. Bất luận như thế nào cũng phải bắt được mấy tên không tặc đó.
Thả mấy người đó ra rồi, nhưng vẫn băn khoăn trên máy bay vẫn còn không tặc, không ngờ chỉ trong nháy mắt đã có người trên máy bay giải quyết xong mấy tên không tặc. Một đội người chuyên môn bắt không tặc sớm đã cùng tới, tin rằng hiện giờ cũng có kết quả rồi.
Lúc đang nói chuyện, sớm đã có người đến báo cáo, nói là người chạy trốn nhưng cũng không chạy thoát, đã giết chết tên đầu sỏ, ngoài ra còn bắt được hai người.
Cap Black lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bỗng nhớ đến lúc Bí thư Hạo Vũ gọi điện thoại đến đã nói:
- Tìm người ở trên máy bay xem xem có ai tên Diệp Trạch Đào không, nhất định phải bảo vệ tốt người này.
Test Greig nghi ngờ nói:
- Tôi vừa nói trong hai người xuất sắc của Hoa Hạ, phát hiện có một nhân viên tên là Diệp Trạch Đào.
Cap Black giật mình nói:

- Người đó là một cao thủ?
- Có thể nói là một cao thủ, lúc đầu anh ta ra tay , đã đả thương một tên không tặc, lúc mọi người không chú ý đã tìm ra người phụ nữ nội gián của không tặc, rồi phát hiện ra điều khiển từ xa, người này thật lợi hại!
Sớm có người phụ trách tình báo nói nhỏ với Cap Black:
- Diệp Trạch Đào này luôn là một người Trung Quốc mà chúng tôi chú ý.
Cap Black liền nhìn cán bộ phụ trách tình báo nói:
- Anh đi theo tôi.
Sau khi mang người này đến một gian phòng, Cap Black hỏi thăm tỉ mỉ về tình hình Diệp Trạch Đào.
Cán bộ phụ trách tình báo kia liền nói rất nhiều chuyện về Diệp Trạch Đào cho Cap Black nghe.
Lúc trước Cap Black không hề để mắt tới một Phó Chủ tịch thành phố bé nhỏ này, cũng không chú ý quá nhiều. Mặc dù đã từng có người báo cáo về tình hình Diệp Trạch Đào , nhưng ông ta không để tâm. Bây giờ mới là lần đầu tiên thấy mình phải chú ý đến người tên Diệp Trạch Đào này.
Sau khi nghe xong, mắt Cap Black sáng lên nói:
- Quả nhiên là một nhân vật quan trọng. Như vậy đi, sắp xếp một chút, tôi phải đi an ủi họ một chút.
Sau khi đã sắp xếp mọi người xong, người của đại sứ quán liền vội vàng đến.
Sớm đã nhận được thông báo biết tình hình của Diệp Trạch Đào, đại sứ Hoàng Lâm Giang nhìn Diệp Trạch Đào từ trên xuống dưới rồi mới nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh không sao chứ?
Phải biết rằng, vì chuyện của Diệp Trạch Đào mà không chỉ có một nhân vật lớn gọi điện thoại cho anh ta.
- Cám ơn đại sứ Hoàng quan tâm, tồi không sao.

Lúc này Diệp Trạch Đào cũng thoải mái hơn, chuyện đã đến nước này thì trên cơ bản coi như không còn chuyện của anh ta nữa rồi, cũng có thể cố gắng ngủ một giấc rồi. Hôm qua anh ta đã căng thẳng cao độ để giải quyết mọi chuyện.
Nói thật, không sợ thì là giả, Diệp Trạch Đào cũng dồn hết tâm sức.
- Chủ tịch thành phố Diệp, nếu không có chuyện gì thì anh yên tâm ở lại đi, khả năng cần thời gian mấy ngày.
- Được, chỉ có thể như vậy!
Diệp Trạch Đào cũng biết rõ, đã xảy ra chuyện như vậy, hai nước đều có chút yêu cầu can thiệp. Phương diện này cũng không đơn giản. là một nhân vật quan trọng, đặc biệt lại là người cứu toàn bộ nhân viên trên máy bay vào phút cuối cùng. Bản thân có thể đã trở thành tiêu điểm chú ý của giới truyền thông.
Hoàng Lâm Giang vừa đi thì Lưu Đống Lưu lại gọi điện thoại đến.
Lần này Lưu Đống Lưu có vẻ liền nóng nảy, lớn tiếng hỏi:
- Trạch Đào, con không sao chứ?
Lưu Đống Lưu quá rõ tác dụng của Diệp Trạch Đào với nhà họ Lưu. Nếu mất đi Diệp Trạch Đào, thì nhà họ Lưu vừa mới có chút khởi sắc sẽ bị mất đi nhanh chóng. Đây là chuyện bất luận thế nào thì hắn cũng không muốn nghĩ đến.
- Con rất khỏe, bây giờ đã sắp xếp xong rồi.
Khi vừa mới nói một câu, bên kia Lưu Mộng Y liền cướp điện thoại hỏi tình hình của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào biết không thể kể tỉ mỉ trong điện thoại được, đành phải an ủi một hồi.
Sau khi nói chuyện điện thoại với người Lưu gia xong, Diệp Trạch Đào liền nhận từng cuộc điện thoại nối tiếp nhau, nói chuyện đến lúc hết cả hai cục pin Diệp Trạch Đào mới tắt máy.
Đương nhiên rồi, những cuộc điện thoại quan trọng đặc biệt chuyên môn thì không thể tắt rồi.
Tắm xong, lúc thay quần áo, Diệp Trạch Đào mới như hoàn toàn hồi phục.
Sau khi vừa rút một điếu thuốc thì lại có điện thoại Trịnh Thành Trung gọi đến.
Lúc này có vẻ tâm trạng Trịnh Thành Trung không tốt, nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, con không sao thì tốt rồi, cứ yên tâm ở Mỹ đi. Thủ tướng phải đi tham gia một hội nghị, lúc đó sắp xếp cho con đi cùng. Nhân cơ hội này con cũng cố gắng tìm hiểu một chút về tình hình nước đó.
Diệp Trạch Đào liền nghe thấy sự đè nén của Trịnh Thành Trung. Lúc nghĩ đến việc xảy ra, Diệp Trạch Đào cũng hiểu ngay nguy cơ của Trịnh Thành Trung, nên nói với Trịnh Thành Trung:
- Bí thư Trịnh, trong việc xảy ra lần này, về phương diện sân bay ở thảnh phố còn tồn tại lỗ hổng rất lớn. điều đó không quan trọng, quan trọng nhất là con lo đằng sau lưng có nội tình.

Thấy Diệp Trạch Đào cũng nghĩ đến việc này, Trịnh Thành Trung nói:
- Còn hiểu được là tốt rồi!
Biết Trịnh Thành Trung không muốn nói nhiều, có những chuyện cho dù mình lo lắng cũng vô ích. Diệp Trạch Đào nghĩ một lát rồi nói:
- Con cho rằng việc này là là có sự giật dây nên mới động thủ, quyết không nên nương tay!
Diệp Trạch Đào biết Trịnh Thành Trung là Bí thư thành ủy, dưới tay chắc chắn rồng rắn hỗn tạp. Mọi việc của thành phố tất nhiên có người dẫn dắt Trịnh Thành Trung, cho nên vào lúc này, Trịnh Thành Trung phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn để chỉnh đốn mới được, nếu luyến tiếc một chút lợi ích thì vấn đề sẽ lớn rồi.
Trịnh Thành Trung cũng là người biết chuyện, biết lần này để tránh bị công kích, tất nhiên phải trả bằng một thứ gì đó. Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác.
- Trạch Đào, bố biết nên làm như thế nào.
Cúp điện thoại, Diệp Trạch Đào mới nghĩ ra. Đây là nước Mỹ chứ không phải trong nước. Lời mình nói khó tránh có người nghe lén, khó trách lãnh đạo quan trọng lại không gọi điện thoại đến nói chuyện với mình.
Mặc dù trong lòng lo lắng cho Trịnh Thành Trung, nghĩ lại Trịnh Thành Trung có thể phát triển đến bây giờ, nếu ông ta là nhân vật đơn giản thì không thể lên được chức này. Việc mình có thể nghĩ đến chắc hẳn ông ta cũng sẽ nghĩ đến.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng những điều này, Diệp Trạch Đào cũng nhẹ nhõm hơn.
- Chủ tịch thành phố Diệp, lần này thật là lạ, sao đột nhiên có người nổ súng bắt chết tên không tặc ở buồng điều khiển nhỉ?
Sau khi Lý Duy đi vào, rót trà giúp Diệp Trạch Đào xong liền nói một câu như vậy.
Việc này cũng là việc Diệp Trạch Đào đang suy nghĩ, nếu như lúc đó không có phát súng nổ thì toàn bộ sự việc sẽ không thể kịch liệt như vậy. Có thể giải quyết rất nhanh nhưng lúc đó đột nhiên lại có người nổ phát súng như thế, việc này liền lộ ra nhiều điều làm người ta khó hiểu.
Lúc này Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến Phương Quốc Quân, nghĩ một lát, cuối cùng Diệp Trạch Đào cũng bỏ ý nghĩ của mình. Cho dù Phương Quốc Quân muốn làm gì mình cũng không thể trong một thời gian ngắn như thế đã có thể sắp xếp tốt tất cả. Khả năng Phương Quốc Quân nhúng tay đánh lén mình không quá lớn.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào lại nghĩ tới một chuyện, đó chính là việc cướp máy bay có thể tiến hành thuận lợi như vậy. Đặc biệt là có thể mang vũ khí lên máy bay. Nếu nói sau lưng không có người uy hiếp, Diệp Trạch Đào bất luận như thế nào cũng không tin việc này.
Rốt cuộc là tình hình như thế nào đây?
Diệp Trạch Đào phát hiện, ngoại trừ mấy người của Phương Quốc Quân không chào đón mình thì trong này chắc chắn vẫn còn một phe lực lượng, phe lực lượng này mới là căn nguyên của tất cả.
Có lẽ lực lượng này không chỉ chống đối mình mà chủ yếu là chống đối với mấy người của Trịnh Thành Trung.
Chuyện này là chuyện xấu, nhưng cũng là chuyện tốt, ít nhất đã làm cho những thứ ẩn nấp phải lộ ra. Sau khi về nước, Diệp Trạch Đào dự định sẽ cùng với Điền Lâm Hỉ cố gắng nghiên cứu việc này.