Ngồi ở bàn đầu, một chàng thiếu niên tóc đen đang gục đầu lên bàn mà ngủ gật, ngủ ngon tới mức có một sợi nước dãi đang từ từ chảy xuống khỏi miệng.
Rầm...!
Bị ai đó đập bàn một tiếng chói tai phải làm cho chàng thiếu niên đang ngủ say giấc đó bỗng giật mình tỉnh lại.
"Lâm à, tốt nghiệp rồi mà còn ngủ được là sao thế bro? Mày là lợn à, với lại mày mau chùi cái nước thánh miệng mày đi, tởm quá!"
Chàng thiếu niên tên Lâm nghe thế thì vội lau đi nước dãi dính trên miệng, lau xong thì cậu có chút bất mãn liếc đôi đồng tử đen tuyền của mình sang thằng bạn chí cốt.
Lâm: "Mày có nhất thiết phải đánh thức tao dậy bằng cách này không thế? Thiếu gì cách nhẹ nhàng hơn..."
Đối diện với lời nói đó của Lâm, thằng bạn chí cốt khẽ cười một tiếng nói: "Rồi rồi, tao xin lỗi được chưa. Mà tao có chuyện muốn hỏi, hôm nay mày có rảnh không?"
Lâm hơi cau mày lại: "Chi thế?"
Thằng bạn: "Là như này, tao và những người trong lớp đang định tổ chức một buổi đi chơi để ăn mừng chúng ta ra trường"
"Chỉ còn thiếu mày nữa nên tao hỏi là mày có muốn tham gia hay không, dù sao thì mai là chủ nhật mà"
Lâm phất phất tay, thẳng thừng nói: "Không rảnh"
Thằng bạn: "Việc gì mà không rảnh?"
Lâm: "Dù gì Acheron ngày mai ra banner và tao đã tích đủ số lượng ngọc ánh sao rồi nên sẽ ở nhà quay gacha!"
Thằng bạn nghe thế, đỡ trán bất đắc dĩ nói: "Mày trông cũng khá đẹp trai, nhưng tao không ngờ là...mày là một tên Wibu chính hiệu"
Lâm hừ một tiếng, nói lại: "Wibu thì sao, bộ làm Wibu là có tội à?"
"Chưa kể, làm Wibu cũng có cái thú vui của nó đó mày biết không? Nếu mà không biết thì tao sẽ mở lòng từ bi ban phát chủ nghĩa Wibu cho mày"
Thằng bạn toát mồ hôi, vội từ chối: "Thôi thôi, cảm ơn lòng tốt của mày nhưng tao không cần!"
Lâm thấy thằng bạn mình như này thì không khỏi có chút buồn cười: "Haha, mày đúng thiệt là tên c·hết nhát đó"
Thằng bạn: "..."
Lâm: "Thôi, tao về trước đây. Hẹn gặp lại nhé bro"
Lâm xách cặp mình lên, đứng dậy rời khỏi lớp học. Để lại thằng bạn đang ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đang dần xa kia.
Thằng bạn: "Haizz, anh em cây khế này..."
...
Trên lề đường, Lâm vừa đi vừa vui vẻ ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Tiếng xe cộ lướt qua không dứt, hàng lá bị gió thổi qua làm cho nhẹ nhàng rơi xuống.
Ánh nắng chiều tà nhuộm cả một khung trời rộng lớn.
Cậu tên đầy đủ là Nguyễn Lâm, là một người con trai bình thường mới tốt nghiệp trung học phổ thông mà thôi.
Lâm chẳng có cái gì nổi bật ngoài cái vẻ ngoài trông cũng khá đẹp trai và sở thích Wibu cháy bỏng.
Dừng chân trước một cái máy bán nước, Lâm mua cho mình một chai trà xanh mà đứng đó uống một hớp.
Cậu ngước nhìn lên những đám mây trong ánh chiều tà bay ở phía trên, khẽ thở dài: "Thời gian trôi qua nhanh thật, quay qua quay lại đã ra trường rồi..."
Mặc dù Lâm đã biết ngày sẽ tới, nhưng cậu không ngờ là nó nhanh tới như vậy.
Đúng là cuộc vui nào cũng sẽ có lúc tan, chứ huống chi là thời gian học đường.
Uống hết chai trà xanh, Lâm vứt cái chai nhựa vào thùng rác bên cạnh rồi cất bước đi tiếp.
5 phút trôi qua, vì nhà cậu khá gần trường nên cũng không mất quá nhiều thời gian để về tới căn nhà.
Mặc dù gia đình Lâm cũng không thuộc dạng giàu có gì, nhưng nó vô cùng tràn ngập sự ấm áp và hạnh phúc như vậy đã là quá đủ đối với cậu rồi.
Lâm mở cửa và bước vào trong: "Chào mẹ con đi học về!"
Một người phụ nữ mái tóc bạc phơ được búi lên gọn bước ra từ trong bếp, cười dịu dàng nói: "Mừng con về, lễ tốt nghiệp sao rồi con trai?"
Lâm cởi giày ra, thu xếp gọn gàng trên kệ trả lời: "Vâng, kết thúc yên bình và vui vẻ lắm luôn!"
Người mẹ nghe thế thì cười hai tiếng: "Thôi, con mau đi tắm rửa để chuẩn bị ăn tối nào, cha con sắp về rồi đó"
Lâm: "Vâng!"
Lâm nhanh chóng bước lên trên lầu, lấy đồ thay xuống rồi phóng thẳng vào phòng tắm.
Thấy con trai mình như vậy, người phụ nữ lắc đầu cười cười: "Y hệt như ba nó hồi trẻ vậy..."
...
Khoảng 9 giờ tối, sau khi giải quyết xong bữa tối và vui đùa cùng với gia đình thì Lâm đã đi lên lầu và vào phòng của mình.
Lâm: "Quyết định rồi, chờ tới 12 giờ rồi quay Gacha thôi. Nghe nói giờ đó linh dữ lắm"
Lâm đi tới trước thùng PC của mình, bật máy lên và vào game HSR để cày nguyên liệu và di vật nhằm chuẩn bị cho Acheron.
Trong cái nick đã có hơn 16000 Ngọc Ánh Sáng rồi, cậu phải cày dữ lắm mới có thành quả như này đó!
Mỗi khi nhớ lại những ngày tháng cày Ngọc Ánh Sao thì Lâm vô thức rùng mình, dù gì bản thân cậu là người chơi hệ cày chay, mà nói cày chay cũng không đúng.
Khi con game này ra tầm khoảng hai tháng thì cậu có nạp vào mua thẻ tháng, nhưng đó là lần đầu và cũng là lần cuối.
Mà cho dù không nạp thì nick cậu vẫn có các char 5 sao limited như Ẩm Nguyệt, Huohuo và mới nhất là Hanabi, nhưng tiếc là...không có trấn.
Nhưng ai quan tâm có trấn hay không cơ chứ, ăn hên dữ lắm mới quay ra được đấy chứ đùa!
Còn về phần Dr. Ratio thì khỏi cần phải bàn dù gì là con hàng mà Migaugau cho Free mà.
Lâm ngồi trên ghế nhựa vươn vai, khởi động gân cốt: "Tới lúc Farm nguyên liệu và di vật nào!"
Đội hình mà Lâm sắp xếp gồm có Pela, Hanabi, Huohuo và Dan Heng - Ẩm Nguyệt. Sắp xếp xong xuôi, cậu nhanh chóng bắt tay vào việc.
Cứ thế thời gian thấm thoát thoi đưa, cuối cùng thì 12 giờ đã điểm. Banner nhân vật limited đã đổi thành Acheron với Luocha và trấn của hai char đó.
Hai banner nào cũng ngon nghẻ cả, nhưng tiếc cho anh chàng mang theo quan tài rồi, char mà Lâm chọn hiện tại lại là Acheron.
Thôi thì Lâm đành phải hẹn Luocha ở banner tiếp theo vậy, mặc dù cậu không biết là khi nào nó mới quay trở lại...
Đổi hết Ngọc Ánh Sao sang vé quay, Lâm nhìn chằm chằm vào banner Acheron, xoa xoa đôi tay của mình: "Bà già nó hồi hộp quá đi mất!"
Lâm kiểm tra lịch sử quay của mình để xem thử còn bảo hiểm không, nếu không thì bắt buộc cậu phải quay tận 100 lần lận.
Kiểm tra một hồi thì cậu thấy mình không có bảo hiểm rồi, xác con mẹ nó định!
Lâm: "Hừ...mình sợ cái quái gì chứ, lỡ đâu ăn may thì nó lại ra thì sao"
Thấy vé quay là 103, Lâm thử quay lẻ ba vé đầu để test nhân phẩm, nhưng tiếc là chỉ ra nón ánh sáng 3 sao rẻ rách.
Số vé đã chẵn 100, cậu ấn vào x10 và vật phẩm nhận được là các nón ánh sáng 3 sao và tinh hồn Pela.
Thôi thì cho Pela lên e3 cũng không sao...
Lần quay thứ hai, vật phẩm cậu nhận được là 8 nón ánh sáng ba sao, 1 nón ánh sáng 4 sao và nhân vật Gallagher, một nhân vật mới trù phú hệ hoả.
Lâm: "Trời chị Acheron ơi, dù em biết mới có 20 vé thôi nhưng...ra giùm em cái, lòng em đau quá...!"
Tuy không có bị nội thương gì, nhưng Lâm vẫn cảm giác như mình bị hàng ngàn con dao đâm vào lòng ngực vậy.
Lần quay thứ ba, vật phẩm cậu nhận được là các nón ánh sáng 3 sao và tinh hồn Pela.
Đúng vậy, lại là tinh hồn Pela. Tuyệt con mẹ nó vời, Pele e4...cảm ơn Migaugau.
Lần quay thứ 4 và 5, vậy phẩm rơi ra là các nón ánh sao rẻ rách và hai anh rồng xanh mặt lạnh.
Lâm ôm ngực, đau đớn nói: "Không lẽ là phải 100 vé thật luôn à..."
Đáng hận mà!
Lần quay thứ 6, Lâm cứ tưởng là sẽ nhọ nhồi lắm chứ nhưng lần này ông trời đã vẫy gọi tên cậu, nó đã ra Acheron rồi.
Lâm: "Còn dư tận 40 vé, hay là...quay trấn cho cô nàng cảnh binh này nhỉ? Thôi, trải nghiệm cảm giác đau đớn tới đây là được rồi..."
Lâm nhanh chóng nâng Acheron lên lv 80 rồi gắn bộ di vật Tiên Phong Trong Nước C·hết và vì cậu không có trấn dành riêng cho cô nàng cảng binh này, nhưng cậu có nón ánh sáng Chúc Ngủ Ngon nên gắn vào để thay thế.
Còn Phụ Kiện Vi Diện thì là Salsotto Dừng Xoay.
Nâng hết lv của các bộ di vật và nón ánh sáng, Lâm ngã lưng dựa vào ghế nhựa.
Bây giờ cậu đã có thể ngủ ngon giấc được rồi!
Lâm: "Mai ra đường phải cẩn thận mới được..."
Thoát game và tắt mắt, Lâm nhảy lên cái giường êm ái của mình, cậu lấy điện thoại của mình ra kiểm tra xem mấy giờ thì thấy đã 0 giờ 15 phút rồi.
Cậu ngáp dài một cái, tắt điện thoại để bên cạnh rồi nhắm mắt lại ngủ.
Nhưng Lâm vừa chìm vào giấc ngủ say sau khoảng 5 phút, màn hình máy tính đang tắt kia bỗng từ từ sáng lên và có vài tiếng nhiễu loạn.
Và rồii ánh sáng từ màn hình đó sáng mạnh lên làm cho trong căn phòng của Lâm phải sáng theo, thứ ánh sáng trắng xoá đó phản chiếu ra khe cửa sổ.
Thứ ánh sáng đó xuất hiện nhanh và cũng biến mất thật nhanh, nhưng điều kì lạ ở chỗ là trên chiếc giường không còn thấy Lâm đâu nữa cả.
Để lại là một căn phòng u tối không có một bóng người.
Còn về phần cái máy tính thì nó đã tắt đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.