Honkai Star Rail: Hành Tẩu Giữa Những Vì Sao

Chương 11: Dị Loại



Chương 11: Dị Loại

Thời gian thấm thấm thoát trôi qua trên hành tinh Lanchester, ngày và đêm không ngừng luân phiên thay đổi chỗ cho nhau.

Lúc này đây tại một mảnh đất trống nằm ở trung tâm những ngọn núi kim loại có một người thanh niên đang cặm cụi cúi người tu sửa một chiếc phi thuyền.

Nằm rải rác ở xung quanh cậu là đủ loại vật dụng và linh kiện, từ những bộ phận nhỏ tách rời của động cơ cho đến các bảng điều khiển điện tử phức tạp tạo thành một cảnh tượng tương đối hỗn độn.

Gần sát đó là một cái bàn gỗ cũ kỹ chất đầy những cuốn sách dày cộm về cơ khí vũ trụ, kỹ thuật không gian và hệ thống phi thuyền, từng trang sách có vẻ như đã được nghiên cứu qua rất kỹ, chúng phủ đầy những dấu tay lấm tấm bụi đất và dầu mỡ cùng với những ghi chú viết tay được dán chi chít ở bên lề.

Ở phía dưới mặt bàn còn chồng chất ngổn ngang các dụng cụ như cờ lê, tua vít, thiết bị đo điện áp, các loại bảng mạch cỡ nhỏ và các mảnh chi tiết phức tạp khác.

Kể từ sau lần đáp đất thất bại đó thì chiếc phi thuyền này của Acheron đã bị hư hại nghiêm trọng, đến mức nếu như không cẩn thận đụng mạnh một chút có thể khiến cho nó nhanh chóng vỡ tan thành từng mảnh.

Để có thể sửa chữa chiếc phi thuyền này, trong suốt khoảng thời gian qua Randolph không ngừng tiến hành đào móc và cóp nhặt những bộ phận còn có thể sử dụng được từ xác của những chiến hạm xung quanh, đồng thời cậu còn hấp thu những tri thức liên quan tới kỹ thuật vũ trụ và hệ thống phi thuyền để sửa chữa chiếc phi thuyền này, ít nhất cũng phải làm cho nó có thể hoạt động trở lại.

Mồ hôi lấm tấm trên trán Randolph, đôi tay dính đầy dầu máy của cậu đang liên tục xoay tua vít, cẩn thận vặn từng con ốc, nắn lại những bảng mạch tinh vi, đấu nối lại các dây dẫn đã đứt, kiểm tra từng hệ thống điều khiển.

Mỗi một thao tác của Randolph đều tràn đầy cẩn trọng, bởi vì cậu biết rằng chỉ một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể khiến cho toàn bộ hệ thống này sụp đổ.

Trong lúc Randolph đang tập trung tinh thần sửa chữa phi thuyền, một bóng người lặng lẽ xuất hiện ở sau lưng cậu.



Acheron đứng tựa lưng vào thanh đao được cắm xuống đất, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt nhắm lại, ở bên chân để một cái hộp giấy nhỏ, cô chỉ yên lặng đứng đó mà không hề lên tiếng quấy rầy Randolph.

Cho đến khi cảm nhận được thời gian đã trôi qua rất lâu, bầu trời bắt đầu trở nên tối đi, Randolph mới thả cây cờ lê trên tay xuống đất, cậu đứng dậy duỗi cái lưng đang tê cứng và hoạt động cơ thể của mình một chút, sau đó liếc mắt nhìn sang Acheron đang đứng ở đằng sau và mở miệng nói:

“Chiếc phi thuyền này của cô bị tổn hại nghiêm trọng hơn tôi tưởng, mất tận vài tháng để tôi có thể sửa chữa hệ thống động cơ của nó, theo như tôi tính toán thì cần phải thêm ít nhất là một năm nữa để tôi có thể hoàn tất sửa chữa nó. Có vẻ như cô sẽ phải kẹt lại trên hành tinh bị bỏ hoang này trong một khoảng thời gian nữa rồi.”

Acheron mở mắt ra nhìn Randolph, sau đó cô cụp mắt nhìn xuống mặt đất, gương mặt biểu lộ một chút thất vọng tựa như đã chấp nhận sự thật mà cậu vừa mới nói.

Lau đi bàn tay dính đầy dầu nhớt của mình, Randolph tiến tới và ngồi xuống bên cạnh Acheron, cậu tằng hắng một tiếng.

“Khục, đừng có tỏ ra nghiêm túc như vậy, tôi chỉ nói đùa mà thôi. Hệ thống ống dẫn năng lượng, vỏ bọc chắn nhiệt của phi thuyền và động cơ đẩy đã được tôi thay thế và sửa chữa hoàn tất rồi, chỉ còn lại lò phản ứng ở lõi là chưa thể khởi động mà thôi. Nhiều nhất là mười ngày nữa, mười ngày nữa là chúng ta có thể cất cánh rời khỏi nơi này được rồi.”

Acheron nghiêng đầu nhìn Randolph, vẻ mặt của cô thoáng qua vẻ khó hiểu, đối với những loại công nghệ vũ trụ này hiểu biết của Acheron chỉ có hạn, nhưng cô biết Randolph sẽ không lừa mình, hiện tại Acheron chỉ cần tin tưởng vào cậu là được.

Bỏ qua ánh mắt khó hiểu của Acheron sang một bên, Randolph cho tay vào trong cái hộp giấy đặt ở bên cạnh chân cô, cậu lấy ra hai phần đồ ăn đóng hộp và dùng dao để khui nắp hộp ra, sau đó nhóm một đống lửa và đặt hai cái hộp đồ ăn lên một cái giá để hâm nóng chúng.

“Randolph.”

Acheron bất thình lình lên tiếng làm cho cậu giật mình ngẩng đầu lên.

“Vì cái gì… cho dù đã không còn cảm nhận được nhiều hương vị nữa, nhưng tại sao khi ăn đồ ăn anh vẫn tỏ ra vui vẻ như vậy?”



Acheron thực sự không hiểu, cô biết được Randolph từ lâu đã không còn cảm nhận được hương vị của đồ ăn nhưng vì sao cậu vẫn luôn rất vui vẻ khi ăn chúng, thậm chí mỗi lần đều chia phần cho cô mặc dù Randolph cũng biết được cô và cậu đều không khác gì nhau.

Những hành động này có ý nghĩa gì?

Chẳng lẽ Randolph rất thích ăn những thứ không có hương vị?

Randolph bật cười vì câu hỏi của Acheron, cậu nhìn vào ngọn lửa đang cháy tách lách và nói:

“Quả thực là tôi không còn có thể cảm nhận được hương vị từ những món ăn nữa, dù sao thì vị giác của tôi cũng đã bị huỷ hoại bởi hàng đống thực phẩm ô nhiễm trên hành tinh này. Nhưng mà một bữa ăn cũng không phải chỉ đơn thuần nằm ở chất lượng nguyên liệu hay kỹ thuật nấu ăn, thứ mà tôi ăn ở đây là “cảm xúc” mà mỗi bữa ăn mang đến.”

“Những “cảm xúc” đó gọi là “tình thân” nó không chỉ chứa đựng giá trị tinh thần mà còn gắn kết mọi người lại với nhau, những người được “tình thân” gắn kết được gọi là “người thân” và khi những “người thân” tụ họp lại cùng với nhau sẽ tạo thành một thứ gọi là “nhà”.”

“Một bữa ăn có thể không hoàn hảo thậm chí dở tệ, nhưng khi cô ăn nó ở “nhà” cùng với “người thân” của mình thì nó chính là bữa ăn ngon nhất, không một thứ gì trong vũ trụ này có thể thay thế được nó, không một thứ gì cả.”

Randolph quấn một cái khăn quanh bàn tay và cầm lên hai cái hộp đồ ăn đang b·ốc k·hói nghi ngút rồi để lên trên cái bàn gỗ, cậu quay đầu lại nói:

“Mà tôi cũng phải ăn để sinh tồn nữa, ít nhất ăn một bữa ăn trong vui vẻ còn hơn phải đau khổ nhai nuốt chúng xuống bụng. Ăn thôi.”



Acheron chậm rãi đi đến cái bàn gỗ và ngồi xuống đối diện với Randolph, cô cầm lên cái muỗng nhưng chỉ khuấy nhẹ đồ ăn đựng ở bên trong hộp, ánh mắt có chút thẫn thờ.

“Tình thân, người thân, nhà sao? Nhưng không phải… Xin lỗi.”

Bàn tay đang cầm muỗng của Randolph hơi ngừng lại một chút, sau đó cậu ngẩng đầu lên nhìn Acheron rồi nghiêm túc nói:

“Đối với một Hành Giả Vận Mệnh đi trên con đường Hư Vô mà nói, khi một sinh mệnh nào đó đi đến hồi kết thì mọi thứ sau đó đều sẽ hóa thành hư vô. Nhưng… có thực sự là tất cả mọi thứ đều sẽ biến mất hay không? Nếu như tất cả mọi thứ đều sẽ hóa thành Hư Vô, vậy thì tại sao chúng ta lại phải Tồn Tại?”

“Một người sẽ chỉ thực sự c·hết đi khi tất cả dấu vết lúc còn sống của họ bị xoá đi, nhưng xoá đi bọn chúng có dễ dàng như vậy sao? Hư Vô là mặt trái của vạn vật, vậy thì nó là mặt trái của thứ gì? Chúng ta Tồn Tại, vì chúng ta Tồn Tại nên sẽ tạo ra Nhân Quả, và Nhân Quả sẽ Kết Nối chúng ta lại với nhau, từ đó hình thành nên Ký Ức, và rồi Ký Ức sẽ lưu trữ những dấu tích chứng minh sự Tồn Tại của chúng ta, đó là Chính và Phản, sự Cân Bằng trong vũ trụ.”

“Tôi bước tới Hư Vô, tôi lý giải nó nhưng tôi sẽ không đối xử với mọi thứ như Hư Vô. Tôi có thể khóc thương cho những n·gười đ·ã k·huất nhưng không có nghĩa là sau khi bọn họ mất đi thì mọi thứ sẽ trở thành vô nghĩa. Những n·gười đ·ã k·huất chỉ thay đổi sang một phương thức Tồn Tại khác mà thôi, họ Tồn Tại ở bên trong Ký Ức, ở bên trong trái tim đang đập của những người vẫn còn sống mỗi phút mỗi giây, đó cũng chính là sự Cân Bằng trong cuộc sống.”

Acheron chậm rãi thả cái muỗng đang cầm trong tay xuống và im lặng nhìn Randolph một hồi lâu, sau đó một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên gương mặt của cô.

Lần đầu tiên nhìn thấy được Acheron mỉm cười khiến cho Randolph sững sờ mất một lúc, cái muỗng vô thức trượt khỏi tay cậu, nụ cười đó khiến cho trái tim của Randolph gần như ngừng đập.

Ho nhẹ một tiếng, cậu cúi đầu xuống cầm lên lại cái muỗng và múc một muỗng đồ ăn, trong miệng lẩm bẩm:

“Thì ra cô cũng biết cười.”

Acheron nhẹ nhàng gật đầu nói:

“Đương nhiên, chỉ là rất hiếm gặp được điều gì đó có thể khiến cho tôi cười mà thôi.”

Quả nhiên việc Randolph có thể thoát khỏi hư vô không phải chỉ là may mắn, Acheron cuối cùng đã hiểu, bởi vì…

‘Chúng ta… đều là dị loại.’
— QUẢNG CÁO —