Honkai Star Rail: Hành Tẩu Giữa Những Vì Sao

Chương 10: Hoàng Tuyền Vượt Kiếp



Chương 10: Hoàng Tuyền Vượt Kiếp

Bao nhiêu ngày đã trôi qua?

Randolph không buồn đếm nữa, nhưng cậu biết rằng nó không phải là một khoảng thời gian ngắn.

Randolph nhìn chằm chằm vào cơn mưa đang rơi xuống qua ô cửa sổ, bên trong căn phòng lúc này tối om, đèn đã tắt và bóng đêm đang che khuất toàn bộ bầu trời bên cửa sổ.

Cậu nhắm mắt lại và rồi lại mở mắt ra, cảm thấy dường như có rất nhiều thứ đã thay đổi.

Randolph thở mạnh, cậu không chỉ thở bằng mũi mà còn bằng miệng, tiếp đó là cả cơ thể.

Lúc này đây Randolph đã không còn mặc bộ cơ giáp trên người nữa, bây giờ cậu cảm thấy cơ thể của mình trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Các cơn đau đã gần biến mất, tầm nhìn trở nên sống động trở lại, âm thanh truyền vào trong tai cũng rõ ràng hơn rất nhiều, tuy nhiên vẫn cần một đoạn thời gian nữa cậu mới có thể hoạt động lại được.

Randolph nghiêng đầu sang một bên, cậu nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên một cái ghế và tựa lưng vào tường, hai cánh tay của cô ấy khoanh trước ngực, đôi mắt nhắm lại như đang ngủ.

“…Acheron?”

Randolph khẽ gọi Acheron, giọng nói của cậu khàn khàn như một cái máy cát xét cũ bị hỏng.

Vài ngày trước sau khi Randolph lấy lại được giọng nói của mình, thông qua quá trình trao đổi ngắn ngủi cuối cùng cậu cũng biết được tên của người phụ nữ trước mặt.

“…Acheron.”

Dù giọng nói của Randolph bé như tiếng muỗi kêu nhưng Acheron vẫn có thể nghe được giọng nói của cậu, đôi mắt của cô mở ra chậm rãi, khi ánh mắt của cả hai chạm vào nhau, đôi môi của Acheron từ từ mở ra.

“Xin lỗi, có vẻ như tôi ngủ quên mất.”

Randolph lắc nhẹ đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ nói:

“Cơn mưa này… nó đã kéo dài bao lâu rồi?”

Acheron cũng đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, giọng nói của cô bình thản không khác gì mọi ngày.

“Nếu như tôi nhớ không lầm, có lẽ nó đã kéo dài vài ngày rồi, hoặc có lẽ nó cũng chỉ vừa mới bắt đầu. Xin lỗi, trí nhớ của tôi không được tốt cho lắm.”

Randolph mỉm cười, cậu quay đầu sang nhìn Acheron và nói:

“Không có việc gì, đến ngay cả tôi cũng không nhớ được mình đã b·ất t·ỉnh bao lâu nữa mà.”

Nhưng bất ngờ thay, khi nghe được Randolph nói như vậy, Acheron nhíu đôi lông mày lại, cẩn thận gập từng ngón tay để đếm từng ngày rồi nói:



“Rất nhiều ngày, nhiều lắm, đếm hết hai bàn tay của tôi cũng không đủ.”

Nghe Acheron nói hết câu, đôi mắt của cậu mở to ra, sau đó là một tràng cười trầm khàn phát ra.

“Nếu như nhiều đến thế thì cô có thể sử dụng thêm ngón chân của mình để đếm, nếu như ngay cả ngón chân của cô cũng không đủ thì cô cũng có thể sử dụng thêm ngón chân của tôi.”

Động tác gập ngón tay của Acheron dừng lại, cô liếc nhìn cậu một lát rồi đặt hai bàn tay của mình xuống đùi và thở dài một hơi.

“Cô biết đấy… lúc đó cô cũng có thể bỏ tôi ở lại nơi đó mà.”

Giọng nói của Randolph lại vang lên phá vỡ đi bầu không khí trầm mặc.

Acheron ngẩn người nhìn chăm chăm vào sàn nhà dưới chân, bên trong đôi mắt giống như hiện lên một vài hồi ức nào đó.

Khi cô lấy lại tinh thần và nhìn về phía cậu một lần nữa, bên trong đôi mắt xuất hiện một chút hiếu kỳ cùng với… tán dương.

“Mặc dù lần đó chỉ là vô ý, nhưng anh là người đầu tiên mà tôi nhìn thấy có thể tự mình thoát khỏi cái bóng của “Ngài”.”

“Cái bóng của “Ngài” bao trùm lên vạn vật một cách bình đẳng, bất kỳ ai vô tình lọt vào cái bóng của “Ngài” theo thời gian đều sẽ bị l·ây n·hiễm, dần dần đồng hoá trở thành cái bóng của “Ngài” những ai không thoát ra được cuối cùng đều sẽ trở về với hư vô.”

Randolph nhíu mày, cậu bối rối nhìn Acheron nói:

“Cái bóng? “Ngài”? Hư vô?”

Acheron thở dài, bên trong đôi mắt để lộ ra một chút đau thương.

“Trầm Miên Vô Tướng Giả - Aeon Hư Vô [IX] chỉ là một chút thoáng qua nhưng tôi có thể cảm nhận được lúc đó cái bóng của “Ngài” đã bao trùm lên sự tồn tại của anh.”

Randolph gật đầu suy nghĩ một chút những gì Acheron vừa nói, và rồi trên gương mặt lại xuất hiện một nụ cười khó hiểu.

“Nói như vậy hiện tại tôi cũng là một Hành Giả Vận Mệnh nhưng lại cũng không phải, vì cô nói tôi đã tự mình thoát ra khỏi hư vô, cho nên… tôi chỉ vừa mới đạp vào vận mệnh thì đã không còn vận mệnh để tôi bước tiếp? Hành Giả Vận Mệnh có kỷ lục bị trục xuất ra khỏi vận mệnh mình vừa tiến vào nhanh nhất?”

Acheron ôm lấy thanh đao của mình vào trong ngực, ngón tay miết nhẹ vỏ đao, ở trong giọng nói bộc lộ ra một chút nhẹ nhõm.

“Có lẽ như vậy là tốt nhất. Trong suốt cuộc đời của mình tôi đã nhìn thấy rất nhiều người lạc lối trong cái bóng của “Ngài” chấp niệm mạnh mẽ của bọn họ khi đi trên con đường này khiến cho thời khắc sinh mệnh của bọn họ đi đến hồi kết thì sẽ lại vô tình biến bản thân trở thành con rối của “Hư Vô”.”

“Khao khát sự tồn tại nhưng lại bước về phía Hư Vô một cách vô thức, cuối cùng trở thành Huyết Tội Linh Hồn.”

Giọng nói bé tí như tiếng muỗi kêu của Randolph vang lên.

“Vậy còn cô thì sao? Cô cũng là một Huyết Tội Linh Hồn?”

Acheron lặng lẽ nhìn Randolph, ánh sáng lóe lên trong con ngươi hình thoi của cô rồi vụt tắt.



“Tôi sao?”

“Tôi… khóc thương cho những n·gười đ·ã k·huất.”

“Đời người thoáng qua như sương sớm, định sẵn là sẽ bị lãng quên.

Vong Xuyên không sóng, tôi dẫn lối cho linh hồn lang thang.”

Randolph nhìn vào đôi mắt của Acheron, một nụ cười dịu dàng nở trên gương mặt của cậu.

“Acheron… Hoàng Tuyền… Hoàng Tuyền Vượt Kiếp, cái tên này rất phù hợp với hình tượng của cô.”

“Nhưng mà hiện tại đối với tôi mà nói, có một cái tên khác cũng phù hợp với cô không kém.”

Randolph nghiêng đầu sang phía cửa sổ, lúc này đây cơn mưa bên ngoài đã tạnh, những đám mây đen nặng nề đã tan biến, chỉ để lại vài vệt mây mỏng nhẹ trôi lơ đãng, phản chiếu ánh sáng mờ ảo của ngôi sao ở nơi xa xôi.

Acheron cũng nhìn theo ánh mắt của cậu, trên bầu trời những vì sao bắt đầu sáng lấp lánh, từng ngôi sao nhỏ li ti đang không ngừng toả sáng nhấp nháy.

“Cát Tinh.”

Giọng nói của Randolph nhẹ nhàng vang lên bên tai Acheron.

. . .

“Theo như những gì anh nói… bởi vì những việc như vậy xảy ra mới khiến cho hành tinh này trở thành như hiện tại sao?”

Hai bóng người lặng lẽ đi giữa đống kiến trúc đổ nát, tiếng bước chân của cả hai vang lên giữa không gian tĩnh mịch.

“Đúng vậy.”

Randolph gật đầu trả lời rồi cậu quay đầu nhìn sang Acheron, hay nói đúng hơn là thiết bị hình chữ nhật mà cô đang cầm trên tay.

‘Điện thoại thông minh?’

Nhận thấy được ánh mắt của Randolph, Acheron cúi đầu xuống nhìn chiếc điện thoại trên tay mình, sau đó cô đưa nó cho cậu và nói:

“Đây là thiết bị mà tôi dùng để liên lạc, tôi nhận được nó từ một người bạn trong quá khứ.”

Randolph mỉm cười nhận lấy chiếc điện thoại từ tay Acheron rồi tỉ mỉ quan sát nó một lượt.



“Đúng là thật bất ngờ, mặc dù nhân loại đã có thể chế tạo ra công nghệ phi thuyền vượt qua hàng triệu năm ánh sáng nhưng mọi người vẫn giao tiếp với nhau bằng điện thoại thông minh.”

Sau đó Randolph nhìn thấy một tấm Bản Đồ Hành Tinh trên màn hình điện thoại, cậu mỉm cười nói:

“Cái Bản Đồ Hành Tinh này… nó đã lỗi thời rồi, hành tinh Lanchester hiện tại không còn tồn tại trên bản đồ, toàn bộ tinh hệ này đã bị IPC xoá tên rồi, thật không biết là ai đưa cho cô cái bản đồ này nữa.”

Acheron cúi đầu im lặng không nói gì, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, sau một lúc cô mới ngẩng đầu lên nhìn cậu hỏi:

“Hiện tại thù cũng đã báo, anh dự tính sẽ làm gì tiếp theo? Tiếp tục ở lại trên hành tinh này sao?”

Nghe được câu hỏi của Acheron khiến cho Randolph sững sờ, hiện tại đúng là cậu chưa suy nghĩ được mình sẽ làm gì tiếp theo, bởi vì theo như kế hoạch ban đầu Randolph sẽ c·hết ở nơi này, nhưng mà hiện tại cậu vẫn còn sống.

Một cảm giác trống trải dâng lên trong lồng ngực Randolph.

“Nếu như hiện tại không biết làm gì… vậy thì đồng hành cùng tôi một đoạn đường như thế nào? Rời khỏi nơi này đi quan sát vũ trụ rộng lớn, biết đâu đến lúc đó anh sẽ tìm được thứ mà mình muốn làm.”

Randolph kinh ngạc nhìn Acheron, nhưng rất nhanh sau đó một nụ cười liền xuất hiện ở trên gương mặt cậu.

“Rất vui được quen biết cô, Acheron.”

Acheron gật đầu một cái, cô cũng lên tiếng đáp lại cậu:

“Tôi cũng vậy, Randolph.”

Khi cả hai đi ra khỏi thành phố đổ nát và tiến về những bãi núi kim loại nơi mà phi thuyền của Acheron rơi xuống, Randolph bỗng nhiên nói:

“Như vậy cô thì sao? Kế tiếp cô dự định làm cái gì?”

Acheron suy nghĩ một chút rồi trả lời:

“Tôi muốn đi thăm mộ một người bạn cũ và đặt một bó hoa lên đó, nhưng trước mắt tôi cần phải tìm một biện pháp để tiến vào Penacony.”

“Penacony?”

Randolph cúi đầu nhìn xuống Bản Đồ Hành Tinh trên màn hình điện thoại, giọng nói mang theo chút nghi ngờ nhìn Acheron nói:

“Penacony, hành tinh lễ hội, nhưng mà… Penacony nằm ở hướng ngược lại với nơi này cơ. Cô có chắc là mình muốn đi Penacony hay không?”

Acheron bỗng nhiên đứng sững người lại, sau đó cô từ từ cầm lại điện thoại từ tay Randolph, giọng nói bình thản như không có gì xảy ra.

“Là do phi thuyền nhảy vọt có vấn đề… vả lại bản đồ này đã cũ rồi.”

Tí tách.

Một tia sét xuất hiện xé toạc bầu trời, mây đen bắt đầu kéo đến, từng hạt mưa từ trên không trung tí tách rơi xuống thấm ướt mặt nước.

“Mưa rồi, đến đây đi, tôi có ô.”

Một chiếc ô giấy màu đỏ che ở trên đầu Acheron và Randolph, tiếng mưa rơi lộp độp nhẹ nhàng trên chiếc ô, cái bóng của hai người đổ dài và đan xen vào nhau trên mặt đất trong khoảnh khắc bình yên thoáng chốc của cả hai.
— QUẢNG CÁO —