Honkai Star Rail: Hành Tẩu Giữa Những Vì Sao

Chương 9: Người Phụ Nữ Bí Ẩn



Chương 9: Người Phụ Nữ Bí Ẩn

“Khục.”

Vào khoảnh khắc Randolph cố mở ra đôi mắt toàn bộ không khí trong cơ thể cậu như bị ép hết ra khỏi phổi.

Randolph cố gắng thở theo bản năng để hít không khí vào nhưng một cơn đau đớn kinh hoàng ập đến khiến cho không khí đang tiến vào bị mắc kẹt bên trong cổ họng.

Không khí liên tục khọ khuậy bên trong cổ họng cậu, cuối cùng bị Randolph hít một hơi thật mạnh và tiến vào phổi để cung cấp dưỡng khí.

Cậu liên tục hít vào và thở ra, khi đã có đủ dưỡng khí thì cơn đau lại tiếp tục ập tới, Randolph có thể cảm nhận được toàn bộ cơ thể như muốn vỡ tan thành từng mảnh.

Ánh sáng lờ mờ lọt vào trong tầm mắt, đến lúc này Randolph mới cảm nhận được tầm nhìn của mình như đang quay cuồng, thế giới bị đảo ngược, trái thành phải, trên thành dưới.

Tiếp theo đó là một cơn đau đầu khủng kh·iếp, não của cậu cứ như bị đập liên hồi vào thành hộp sọ, máu bắt đầu rỉ ra từ lỗ tai và mũi.

Cuối cùng vì để làm dịu đi cơn đau, Randolph nhắm mắt lại và rồi lại ngất đi một lần nữa.

Ở lần tỉnh dậy tiếp theo khi cơn đau đầu dịu đi và những cơn đau đớn khắp cơ thể lắng xuống, Randolph mới có thể mở mắt ra được.

Trước mắt cậu là một bầu trời đêm tĩnh mịch, ở chính giữa là một ngôi sao sáng đang toả ra từng luồng ánh sáng dịu nhẹ làm nổi bật lên những sao ở xung quanh nó.

‘…Chuyện gì đã xảy ra?’

‘Biển đen, hoa đỏ… và rồi…’



Một giọng nói của ai đó nhẹ nhàng vang lên trong khoảng không tĩnh lặng.

“Anh b·ị t·hương rất nặng, nhưng cơ thể và ý chí của anh cũng rất mạnh mẽ, đừng lo lắng, bộ giáp đang chữa trị v·ết t·hương cho anh.”

Randolph muốn nghiêng đầu sang hướng phát ra giọng nói nhưng đầu cậu lại không chịu nhúc nhích.

“Không cần phải cố sức, nếu nghe thấy lời tôi nói thì chỉ cần chớp mắt là được.”

Ngay sau đó Randolph nghe được từng bước chân di chuyển một cách đều đặn và nhịp nhàng truyền đến.

Một đôi bốt màu đen bất chợt xuất hiện trong tầm mắt của cậu.

Randolph đảo mắt nhìn lên, ngay lập tức cậu như muốn ngừng thở, vào khoảnh khắc nhìn thấy người này toàn bộ không khí mà cậu vừa hít vào trong cơ thể như muốn bị ép hết ra ngoài.

Đứng ở trước mặt là một người phụ nữ có mái tóc màu tím sẫm mềm mại như tơ lụa chảy dài đến tận thắt lưng, phần tóc mái che mất mắt trái cùng những lọn tóc vương trên cổ và vai vạch nên một đường thẳng tuyệt mỹ, bị mái tóc che khuất là một đôi mắt màu đỏ cùng với con ngươi hình thoi hàm chứa sự tập trung và sắc bén tỏa sáng lộng lẫy như hai viên phỉ thuý trong đêm tối.

Gương mặt được tạo nên bởi những đường nét sắc sảo, đôi gò má cao, chiếc mũi tinh xảo, hàng lông mi dài cong v·út rung động mỗi lần cô chớp mắt cùng với bờ môi mềm mại có màu đỏ tự nhiên luôn khép hờ, tạo nên một cảm giác hài hòa giữa nét đẹp tự nhiên và vẻ đẹp lạnh lùng tựa như ánh trăng tĩnh lặng trên đỉnh tuyết trắng, khiến cho những bức vẽ Đức mẹ đồng trinh Maria kiệt xuất nhất cũng phải cúi mình xấu hổ.

Dáng người của cô ấy là sự kết hợp hoàn hảo giữa sự thanh thoát chớm nở của thiếu nữ và những đường cong nở nang quyến rũ của phụ nữ trưởng thành, làn da trắng nõn mịn màng như da trẻ con, hai cánh tay thanh mảnh như thể được tạc ra từ băng tuyết, vòng eo thon gọn và săn chắc nhưng lại cho người ta một cảm giác rất mềm mại gợi cảm, cùng với đó là đôi chân dài thẳng tắp tràn đầy sự co giãn.

Thêm nữa là người phụ nữ này rất cao, kể cả không tính tới chiều cao của đôi bốt thì ít nhất cũng phải cao đến 1m7, điều đó càng làm nổi bật lên thân hình hoàn hảo của cô ấy.

Mặc trên người một chiếc áo crop top màu đen cổ cao với những đường cắt phức tạp tạo thành hình chữ V ngược trên ngực, khoác ở bên ngoài là một chiếc áo khoác trắng và tím với tay áo thiết kế gần giống như kimono.



Ở thân dưới mặc một chiếc quần short màu đen bó sát xen lẫn một chút màu tím cùng với hình xăm ngọn lửa màu đỏ và tím trên đùi trái.

Mặc dù trời không mưa nhưng tay trái của cô ấy lại cầm một chiếc ô màu đỏ bằng giấy, ở phía trên chiếc ô giấy có in những đoá hoa không biết tên màu đỏ, tay phải thì cầm một thanh đao rất dài với vỏ đao màu trắng và hoạ tiết ngọn lửa màu tím.

Randolph phải thừa nhận rằng cậu chưa bao giờ gặp qua người nào có thể sánh ngang với vẻ đẹp của người phụ nữ trước mặt, đơn giản chính là một tác phẩm nghệ thuật thần thánh được điêu khắc hoàn mỹ đến mức tận cùng, đã vượt xa khỏi giới hạn phạm trù sắc đẹp của nhân loại.

Tuy nhiên Randolph cũng không có dự định đắm chìm vào trong vẻ đẹp của cô ta, bởi vì sự hiện diện của người phụ nữ này nó khiến cho cậu có một cảm giác rằng cô ấy không thuộc về nhân loại.

Trực giác của cậu đang nói rằng, người này… rất nguy hiểm.

Người phụ nữ bí ẩn cúi đầu xuống nhìn Randolph, đôi môi màu đỏ của cô ấy tách ra và một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới:

“Xin hỏi, đây có phải là hành tinh Lanchester hay không?”

Randolph chớp mắt một cái coi như câu trả lời.

Người phụ nữ bí ẩn gật đầu một cái sau đó nói tiếp:

“Theo như Bản Đồ Hành Tinh thì hành tinh Lanchester sở hữu một trạm tiếp tế không gian ở bên ngoài bầu khí quyển, nhưng khi tôi đi đến thì lại không hề nhìn thấy một trạm tiếp tế nào. Phi thuyền của tôi gặp một chút trục trặc khi thực hiện nhảy vọt, sau khi nhìn thấy được trên Bản Đồ Hành Tinh có một trạm tiếp tế không gian ở gần đây nên nên tôi mới điều khiển phi thuyền tiến đến, nhưng mà...”

Sau đó cô ấy nghiêng đầu nhìn sang chiếc phi thuyền đã tan nát thành một đống phế liệu nằm ở cách đó không xa.

Randolph mấp máy môi cố gắng mở miệng ra nói gì đó nhưng giọng của cậu không phát ra được.



Thử hết mọi cách để phát ra âm thanh nhưng không thành công, vì hết cách nên Randolph chỉ có thể ra hiệu bằng ánh mắt cho cô ấy.

Nhìn thấy ánh mắt của cậu, người phụ nữ lại gật đầu một cái, trên gương mặt biểu lộ có hơi chút thất vọng cùng nhẹ nhõm.

“Thì ra là vậy, ít nhất lần này tôi không có lạc đường. Tôi sẽ chờ câu trả lời khi cơ thể của anh trở nên khá hơn.”

Randolph bối rối nhìn người phụ nữ trước mặt, sau đó vì cơn đau lại ập đến khiến cho cậu ngất đi một lần nữa.

‘Thật là một người phụ nữ kỳ quái.’

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Randolph ngay trước khi ý thức của cậu lâm vào trong bóng tối.

. . .

Vào lần thứ ba tỉnh lại, Randolph đã bắt đầu thích nghi với những cơn đau âm ỉ lan rộng khắp toàn thân, cậu cảm nhận được một sự thay đổi nhỏ trong cơ thể.

Tốc độ ăn mòn của năng lượng số ảo giờ đây đã không còn mãnh liệt như trước nữa, thính giác của Randolph trở trên tốt hơn không còn như một cái loa bị rè, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn không còn giống như một cái lăng kính vỡ.

Randolph cảm nhận được một nguồn năng lượng bí ẩn chảy dọc theo bộ giáp đang không ngừng triệt tiêu lượng năng lượng số ảo mà cậu đã hấp thụ quá mức, đồng thời nó cũng tu bổ lại những phần bị năng lượng số ảo ăn mòn và thiếu hụt bên trong cơ thể cậu.

Tí tách.

Randolph nghiêng đầu sang cảm nhận một chút hơi ấm đến từ đống lửa trại đang cháy yếu ớt ở kế bên, đồng thời quan sát người phụ nữ đang ngồi khoanh tay trước ngọn lửa.

Ánh lửa chiếu sáng một phần gương mặt của cô ấy, đôi mắt lặng lẽ nhìn về phía ngọn lửa, có lúc thì lại ngồi ngẩn người, đôi mắt trống rỗng vô hồn, có lúc thì lại trầm tư như thể đang đắm chìm trong những suy nghĩ của chính mình.

Mặc dù đã quan sát người phụ nữ này không biết bao nhiêu lần rồi nhưng Randolph vẫn cảm thấy kỳ lạ mỗi khi nhìn vào cô ấy, hào quang mà người này toả ra rất bí ẩn, cảm giác giống như cô ấy bị tách biệt ra khỏi thế giới này, lúc nào cũng chỉ lặng lẽ đối diện với chính mình.

Và sau đó, trong một khoảnh khắc, ánh mắt của cả hai chạm vào nhau.
— QUẢNG CÁO —