Honkai Star Rail: Hành Tẩu Giữa Những Vì Sao

Chương 8: Đã Từng Có Lúc Hạnh Phúc Như Thế



Chương 8: Đã Từng Có Lúc Hạnh Phúc Như Thế

Một chiếc phi thuyền đang không ngừng lao nhanh xuống vị trí ở giữa chiến trường nơi mà Randolph đang đứng, từng phần của chiếc phi thuyền vỡ vụn ra cuốn theo lửa và khói đen bốc lên cuồn cuộn.

Khoảnh khắc mà phi thuyền chạm đất một t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất nổ tung như thể bị một quả bom khổng lồ đánh trúng.

Làn sóng xung kích tỏa ra theo mọi hướng, xé toạc mặt đất và thổi tung mọi thứ trong phạm vi hàng trăm mét.

Một đám lửa kèm theo khói bụi bùng lên che khuất toàn bộ tầm mắt trong vài giây. Mặt đất rung chuyển mạnh mẽ, từng mảng đất đá bị hất tung lên không trung tạo thành những vết nứt trải dài như mạng nhện.

Khi khói bụi dần lắng xuống, hiện ra ở bên trong cái hố rộng hơn trăm mét là một chiếc phi thuyền méo mó đã bị phá huỷ hoàn toàn.

Két.

Từ trong đ·ống đ·ổ n·át còn sót lại của chiếc phi thuyền cháy rụi, cánh cửa khoang điều khiển đang đóng chặt của phi thuyền bỗng nhiên bị đẩy ra, một bóng người dần xuất hiện.

Randolph nhanh chóng chạy đến chỗ phi thuyền rơi xuống đồng thời dùng hết sức để hét lên:

“Mau nhanh chóng rời khỏi nơi này đi!”

Nhưng người kia không hề có một chút phản ứng nào với lời nói của cậu, không, nói đúng hơn là người kia đang ngẩn người nhìn khung cảnh chiến trường trước mặt.

Randolph nghiến chặt răng, lại một lần nữa hét lên:

“C·hết tiệt, đừng có mà đứng đó ngẩn người nữa, mau chạy đi, nơi này không có an toàn đâu!”

Thế nhưng đã quá muộn, con Omnic quá cỡ đã đuổi tới phía bên này, nó vung hai cánh tay khổng lồ của mình lên và đập xuống vị trí chiếc phi thuyền.

Suy nghĩ của Randolph giống như bị đình trệ, lúc này đây cậu không biết phải làm sao cả.

Cứu người trước mặt?

Vậy thì con Omnic quá cỡ này sẽ vẫn truy đuổi Randolph không ngừng, đến lúc đó cậu lại phải vừa bảo vệ người này vừa phải chiến đấu với nó.

Ngay tại chỗ bộc phát xung nhiệt hạch?

Có thể g·iết c·hết được nó nhưng như vậy thì người kia cũng sẽ tiêu đời.



“C·hết tiệt!”

Còn cách 20 mét, 15 mét, 10 mét, nhưng… đã không còn kịp nữa rồi.

Thế nhưng giây phút tiếp theo đó Randolph cảm thấy được một dòng nước màu đen đang lan tràn đến dưới chân mình.

Trong chớp mắt tất cả mọi âm thanh trên thế giới đều toàn bộ biến mất chỉ còn để lại cảm giác trống rỗng, thế giới cũng vì đó mất đi tất cả màu sắc chỉ còn lại hai màu đen và trắng.

Randolph cảm nhận được mình như thể vượt qua không gian và thời gian, vượt qua tất cả mọi ràng buộc trên thế giới này và chìm sâu vào trong làn nước màu đen, ánh sáng dần mờ đi, mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, mỗi một giọt nước đều trói buộc chặt lấy cậu và kéo lấy cơ thể nặng trĩu từng chút một, làm tăng thêm sức nặng lên từng phần của cơ thể.

Randolph nhìn thấy được ở phía cuối đường chân trời một mặt trời đen như mực đang dâng lên, và rồi đằng sau không gian sâu thẳm ánh sáng màu đỏ chói loà chiếm trọn toàn bộ không gian.

Từng đoá hoa màu bắt đầu đỏ nở rộ bao phủ mặt nước tĩnh lặng.

“Mưa lá đỏ, vạn vật hoá hư không.”

“Giấc mộng tàn khuyết, một chém đoạn tuyệt.”

Tầm nhìn của cậu lập tức bị tách nhỏ ra thành hàng ngàn những lăng kính vỡ nát rồi chồng chéo lên nhau khiến cho hình ảnh vừa nhập nhòe vừa chập chờn như một chiếc ti vi bị hỏng, và rồi cuối cùng mọi thứ trở nên đen kịt.

“…Mưa chiều, cuối cùng cũng rơi xuống.”

Ngay trước khi mất đi ý thức, Randolph cảm thấy như có người đang đi đến kế bên mình và lẩm bẩm cái gì đó, sau đó cậu chẳng còn cảm thấy được thứ gì nữa cả.

. . .

Ở bên trong một căn phòng nhỏ bình dị nằm lẩn khuất đằng sau những tòa kiến trúc cao tầng đổ nát, tiếng nức nở của một đứa bé vang lên không ngớt, từ chiều tối cho đến đêm muộn.

Đứng ở chính giữa phòng là một đứa bé khoảng 3 tuổi đang không ngừng khóc thút thít.

Vào lúc đó, một người phụ nữ trẻ xinh đẹp có mái tóc màu đen dài được búi lên gọn gàng ở đằng sau đầu bỗng nhiên xuất hiện từ phía sau và an ủi đứa trẻ đang khóc.

“Thôi nào, mau uống thuốc đi, con ngoan lắm mà, không phải sao?”



Trên gương mặt của cô ấy hiện lên vẻ tiều tuỵ, đôi mắt thâm quầng, có vẻ như là đã mất ngủ nhiều ngày.

“Ngoan nào, uống thuốc đi.”

Người mẹ trẻ chớp mắt, rót đầy một muỗng si rô và cho vào miệng đứa trẻ.

Không muốn làm phật ý mẹ của mình, đứa trẻ bất đắc dĩ ngậm thìa vào trong miệng, sau khi đã nuốt hết si rô xuống cổ họng, nó mở cái miệng nhỏ xíu của mình ra và run rẩy nói:

“Con nhớ cha.”

Người mẹ trẻ nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, những giọt nước mắt chảy dài quanh đôi mắt thâm quầng của cô.

Đã ba ngày rồi, chồng và cha của con cô đã về trễ ba ngày rồi.

Người mẹ trẻ thẫn thờ lau đi nước mắt và nước mũi trên gương mặt của con mình, cô cay đắng nói:

“Mẹ cũng vậy, mẹ rất nhớ cha của con.”

Cuối cùng cả hai đều khóc nấc lên.

Không biết đã qua bao lâu, đứa trẻ vì khóc quá nhiều đến mức lịm đi trong tay của mẹ mình, còn người mẹ thì chỉ biết ngồi như người mất hồn trong phòng khách.

Thế rồi một tiếng “cạch” vang lên, cánh cửa ra vào được mở ra.

Một người đàn ông trung niên cao lớn có mái tóc đen ngắn và đôi mắt màu đen sâu thẳm bước vào, trên gương mặt của ông ấy tràn đầy râu ria và mệt mỏi.

Người đàn ông liếc nhìn đứa trẻ đã ngủ th·iếp đi với những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt rồi quay sang nhìn người phụ nữ đang chăm chú nhìn mình.

Sau đó ông ấy mỉm cười nói:

“Anh vào được chứ?”

Nghe được câu nói ấy khiến cho người phụ nữ như vỡ oà, cô túm lấy áo của chồng mình và khóc một cách lặng lẽ.

“Dylan, em… em là một người phụ nữ tồi tệ.”

Dylan nhíu mày nói:



“Ý em là sao, Elaina? Trên thế giới này sẽ chẳng có ai đối xử tốt với anh và Randolph như em cả.”

Elaina lắc đầu, có bấu lấy lưng áo của Dylan nức nở:

“Randolph khóc vì nhớ anh, em lại chẳng thể làm gì cả, thậm chí còn để anh phải ra ngoài mạo hiểm một mình.”

Dylan ngồi phịch xuống đất và vỗ nhẹ vào lưng Elaina nói:

“Randolph phát bệnh, bắt buộc phải có một người ở nhà chăm sóc thằng bé. Vả lại lỡ như… lỡ như có chuyện gì xảy ra ít nhất Randolph vẫn sẽ còn mẹ của nó, đúng chứ?”

Elaina cắn răng.

“Nhưng…”

Dylan dùng tay xoa đi gương mặt dính đầy nước mắt của cô, cái trán của hai người tựa sát vào nhau.

“Nếu như cả hai chúng ta đều không thể trở về, vậy thì Randolph sẽ như thế nào đây, liệu thằng bé hiện tại có đủ cứng cỏi để sống sót hay không? Vả lại, nếu như có lỗi thì anh mới là người có lỗi.”

“Thật xin lỗi, Elaina, đáng lẽ anh không nên bận rộn như vậy, anh sẽ cố gắng về nhà sớm hơn để chăm sóc con của chúng ta. Ha ha ha!”

Nghe thấy câu nói này khiến cho Elaina bỗng nhiên bật cười, vào thời điểm mà hai người yêu nhau bọn họ cũng thường trêu đùa nhau như thế này.

Cả hai nhìn nhau cười khúc khích, vì sợ Randolph sẽ tỉnh lại giữa chừng nên hai người chỉ lặng lẽ đùa giỡn, cuối cùng do cảm thấy mệt mỏi nên Elaina nhắm mắt lại.

Vì bên cạnh đã có chỗ dựa nên cô chỉ cần nghiêng đầu sang một bên là được.

“Cuối cùng… em cũng có thể nghỉ ngơi được rồi.”

Không lâu sau đó cả Dylan và Elaina liền ngủ mất, và rồi đứa trẻ nằm trên ghế từ từ ngồi dậy nhìn về phía hai người.

Sự thực thì khi cánh cửa được mở khoá thì nó đã tỉnh dậy rồi, nhưng vẫn giữ im lặng đến tận bây giờ.

Nhìn về hai người đang ngồi dựa đầu vào nhau ngủ ở cửa ra vào, một nụ cười dịu dàng nở trên gương mặt của đứa trẻ.

‘Phải rồi… thì ra mình cũng đã từng có lúc hạnh phúc như thế…’

Khi đứa trẻ vươn tay muốn chạm tới cảnh tượng trước mặt, thế giới xung quanh nó liền vỡ nát tựa như thuỷ tinh, không gian trở về trạng thái tĩnh lặng, màu đen lại một lần nữa bao phủ mọi thứ, ở bên trong bóng tối thoáng qua một đôi mắt màu trắng thờ ơ.
— QUẢNG CÁO —