Honkai Star Rail: Hành Tẩu Giữa Những Vì Sao

Chương 7: Sức Nóng Của Một Ngôi Sao



Chương 7: Sức Nóng Của Một Ngôi Sao

Lúc này đây trên hành tinh Lanchester, tại khu vực nơi mà những núi xác kim loại chất đống khắp chân trời, một bộ cơ giáp đang đứng sừng sững trên đỉnh một ngọn đồi bằng kim loại cao chót vót giữa chiến trường hỗn loạn.

Trên tay trái của bộ giáp là một khẩu pháo plasma đang phát sáng, những luồng điện trên thân pháo chạy dọc theo ống dẫn năng lượng sẵn sàng để khai hỏa. Tay phải thì được gắn liền với một tấm khiên kim loại có các viền sắc nhọn như lưỡi dao, sẵn sàng chuyển đổi thành lưỡi kiếm bất cứ lúc nào.

Phía trước mặt bộ giáp là một biển sinh vật nửa người nửa máy khổng lồ, hàng ngàn những con Omnic tập trung lại, chúng di chuyển như một cơn thuỷ triều màu đen, gào thét trong hỗn loạn với những đôi mắt đỏ đục như máu.

“Đến đây.”

Với tiếng gầm rít của năng lượng được giải phóng từ khẩu pháo plasma bên tay trái, Randolph bắn ra một luồng năng lượng chói loá xé toạc đám Omnic.

Tia sáng plasma thổi bay đám Omnic đầu đàn đang vọt đến làm tan chảy lớp vỏ máy móc của chúng, biến chúng thành tro bụi ngay lập tức và để lại những mảnh vỡ cháy đen trên mặt đất.

Tiếng nổ vang dội từ cú bắn vang vọng trong không gian, dội lại từ những ngọn núi xác chiến hạm xung quanh, tạo nên một âm thanh như sấm rền giữa cơn bão.

Nhưng cơn thuỷ triều của đám Omnic không dừng lại. Chúng tràn đến từ mọi hướng, leo lên những đ·ống đ·ổ n·át và cố gắng bao vây lấy Randolph.

Đối mặt với làn sóng Omnic ập tới, cậu không hề lùi bước mà xoay người vung cánh tay phải lên thành một vòng tròn, tấm khiên kim loại trên tay phải mở rộng, những đường viền sắc bén như lưỡi dao cắt xuyên qua cơ thể của bọn chúng như dao nóng cắt qua bơ, đám Omnic lao tới ngay lập tức bị xé toạc thành từng mảnh vụn.

Lại một đợt sóng Omnic xông đến từ phía sau, Randolph bình tĩnh xoay người lại, tấm khiên trên cánh tay gập lại thành lưỡi kiếm đâm thẳng vào một con Omnic, sau đó cậu xoay cổ tay và chém ngang qua hàng loạt những con Omnic khác, cơ thể của bọn chúng lập tức đổ sập xuống như ngã rạ.

Bùm!

Bùm!

Bùm!



Hàng loạt những v·ụ n·ổ diễn ra khắp bốn phương tám hướng, mỗi lần một quả cầu plasma p·hát n·ổ thì lại có một đám mây hình nấm dâng lên.

Mỗi lần mà ánh sáng phản chiếu từ lưỡi kiếm kim loại loé lên thì sẽ ngay lập tức có hàng chục con Omnic b·ị c·hém thành một đống sắt vụn.

Máu, dầu và những tia lửa từ bộ phận cơ khí của chúng bắn tung tóe khắp nơi, nhuộm đen mặt đất dưới chân.

Nhưng số lượng của đám Omnic vẫn là quá đông, cuộc chiến bắt đầu trở nên căng thẳng khi số lượng đám Omnic dường như không hề suy giảm, bọn chúng vây kín lấy Randolph, vùng móng vuốt cào cấu bộ giáp và các khớp nối, cố gắng tìm cách để phá vỡ lớp giáp kiên cố.

Cơn lũ Omnic vẫn tiếp tục lao đến dồn dập cắn xé Randolph, nhưng rồi trong khoảnh khắc đó động cơ phản vật chất trong ngực của cậu bắt đầu thay đổi.

Nó phát ra một tiếng rít nhỏ và rồi ánh sáng phát ra càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.

Từng tia năng lượng tỏa ra từ động cơ phản vật chất lan tỏa khắp cơ thể Randolph.

Cậu đứng sừng sững giữa biển Omnic, toàn bộ khung kim loại của bộ giáp đang phát sáng rực rỡ như ánh mặt trời.

[Toàn bộ công suất của động cơ phản vật chất được khởi động. Công suất hiện tại: 100%.]

“Bùng cháy đi.”

Bộ giáp lúc này đây đang bộc phát ra 100% sức mạnh của nó và chỉ trong một khoảnh khắc mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Động cơ phản vật chất trong ngực Randolph tỏa ra một thứ ánh sáng chói lóa, mãnh liệt đến mức biến mọi thứ xung quanh thành một biển lửa khổng lồ.

Nhiệt độ bốc lên nhanh chóng, sức nóng của luồng năng lượng bùng phát đạt đến mức độ ngang với bề mặt của một ngôi sao. Những con Omnic đang vây kín lấy Randolph ngay lập tức tan chảy, không kịp phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Chỉ trong tích tắc, hàng ngàn con Omnic bị đốt cháy đến mức độ hạ phân tử, biến mất hoàn toàn khỏi sự sống.



Xung nhiệt hạch bùng phát từ bộ giáp lan rộng ra khắp những dãy núi kim loại. Những ngọn núi kim loại xung quanh bị làn sóng xung kích phá hủy trong nháy mắt, từng mảnh kim loại bị cơn sóng nhiệt nung chảy hòa tan tạo thành một dòng sông dung nham nóng chảy.

Mặt đất dưới chân Randolph bắt đầu nứt ra, từng tảng đá và cát bụi bốc hơi trong nhiệt độ không tưởng, từng lớp đất đá bắt đầu sụp đổ dưới sức nóng khủng kh·iếp.

Không khí trở nên đậm đặc và nóng rực, như thể cả hành tinh này đang bị thiêu đốt từ bên trong.

Khi cơn sóng nhiệt và làn sóng xung kích qua đi, khói bụi tiêu tan để lộ ra một bộ giáp đang đứng lừng lững giữa biển lửa, xung quanh là mặt đất hoang tàn và đổ nát.

“Khục!”

Cảm nhận được năng lượng số ảo đang không ngừng ăn mòn cơ thể của mình, Randolph lung lay và quỳ một chân xuống mặt đất.

Dù đang đứng giữa chiến trường ác liệt nhưng giờ đây cậu chỉ cảm thấy như mình đang đứng ở chốn đồng không mông quạnh, xung quanh yên lặng như tờ. Bởi vì hiện tại Randolph đã không thể nghe thấy gì nữa, nói một cách chính xác hơn cậu đã bị mất đi thính giác.

Giống như một ngôi sao đột nhiên sáng chói rồi vụt tắt, một ngọn lửa cháy bùng lên bên trong cơ thể Randolph.

Dùng cơ thể của nhân loại để chịu tải năng lượng của một ngôi sao, đã đến lượt cơ thể của cậu phải trả giá.

Randolph không thể nghe thấy thứ gì nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được, cảm giác như có một thứ gì đó trong cơ thể bắt đầu nứt ra, một cái, hai cái rồi vô số những v·ết t·hương đồng loạt xuất hiện xâu xé từ bên trong cơ thể Randolph.

Kế đến là cơ bắp, từng sợi cơ trên khắp cơ thể bị xé toạc ra, sau đó là các cơ quan nội tạng quằn quại và rung lắc dữ dội, nó giống như một con sông vừa mới đập vỡ tan tành đập ngăn nước vậy, năng lượng số ảo giờ đây không còn tiếp thêm sức mạnh cho Randolph nữa mà nó không khác gì độc dược đang điên cuồng ăn mòn và phá nát cơ thể cậu.

Bỗng nhiên một tiếng gầm thét phát ra từ bên dưới lớp đất đã đã sụp đổ và dung nham nóng chảy.



Mặt đất rung chuyển dữ dội tạo thành những vết nứt và rồi chúng nứt toác ra nhường chỗ cho một thứ gì đó khổng lồ đang trỗi dậy từ dưới lòng đất.

Và rồi một sinh vật cao đến hơn 100 mét từ từ chui lên từ bên dưới lớp dung nham, khung xương kim loại của nó đỏ rực vì sức nóng của dung nham, ở trên đó là những con Omnic đang bám chặt vào nhau như một đàn côn trùng, chuyển động không ngừng nghỉ và liên kết thành từng lớp khung xương vỏ ngoài của con quái vật khổng lồ này.

Những cánh tay móc móc cơ khí cồng kềnh và thô ráp vươn lên bấu chặt lấy mặt đất để kéo cái cơ thể quá cỡ của nó lên khỏi lớp dung nham.

Khi con Omnic quá cỡ này vươn mình hoàn toàn lên mặt đất, những mảnh vỡ của kim loại và thịt sống của những con Omnic cỡ nhỏ đã bị dung nham đốt cháy không ngừng rơi xuống từ cơ thể nó.

Ở trên đỉnh đầu của con Omnic quá cỡ là một khuôn mặt người méo mó vặn vẹo được đắp nặn và khâu lại bằng các mảnh kim loại và dây cáp, miệng của nó há rộng và tách thành tám phần, khá là giống với một bông hoa ăn thịt người đang hé mở để lộ ra hàng loạt những chiếc răng sắc nhọn mọc lởm chởm như một cái máy nghiền thịt với chiếc lưỡi dài màu đỏ dính đầy thứ dãi nhớt màu đen đặc quánh.

Randolph ngước đầu lên rồi nhắm mắt lại một cách bình tĩnh.

Ngày hôm nay cậu sẽ c·hết, đó là một điều gần như chắc chắn. Randolph đã sẵn sàng cho điều đó ngay từ đầu, cậu đã sẵn sàng để c·hết trong cuộc chiến này, g·iết sạch lũ Omnic trên hành tinh này để trả thù và hiện tại cậu đã gần như hoàn thành nó một cách xuất sắc.

Nhưng, nơi này là chiến trường và Randolph sẽ không đứng im chờ c·hết, nếu như c·hết cậu sẽ c·hết theo một cách oai hùng nhất.

Đám Omnic đã c·ướp đi nhiều thứ của Randolph nhưng hôm nay sẽ có một thứ mà bọn chúng không bao giờ c·ướp đi được, đó chính là việc cậu đã đứng ở đây và chống lại bọn chúng một cách đầy kiêu hãnh.

Randolph hét lên một tiếng lớn với niềm kiêu hãnh của mình, nhưng thay vào đó là máu trào ra từ miệng chứ không phải là một tiếng hét.

Cậu thậm chí còn không nhận ra điều đó, ngay sau đó động cơ phản vật chất lại bắt đầu tỏa sáng một cách mãnh liệt.

“Lần này… tao sẽ c·hôn v·ùi tất cả chúng mày cùng với hành tinh này.”

Bỗng nhiên một điều bất ngờ xảy ra.

Trên bầu trời u ám giữa những đám mây đen đang cuộn xoáy, một thứ gì đó đang rơi xuống với tốc độ chóng mặt.

“…Phi thuyền?”

Randolph kinh ngạc cất tiếng, cậu dường như không thể tin nổi vào mắt của mình.

Ở trên trời một chiếc phi thuyền đang b·ốc c·háy, những mảng kim loại bị xé toạc khỏi thân tàu và rực sáng như sao băng rơi xuống giữa không trung.
— QUẢNG CÁO —