Honkai Star Rail: Hành Tẩu Giữa Những Vì Sao

Chương 4: Omnic



Chương 4: Omnic

Randolph thở dài một tiếng, làn hơi nước từ trong miệng cậu toả ra.

Mặt dây chuyền nằm ở trong lòng bàn tay dần trở nên ảm đạm, cùng lúc đó một cái hình chiếu ba chiều của bản thân xuất hiện ở bên trong tâm trí của Randolph.

Tâm trí của cậu cảm nhận được sự kết nối với hình chiếu ba chiều trước mặt, nó chính là bản mô phỏng bản thân Randolph ở trong thế giới này, cũng chính là nhân vật đầu tiên mà Vòng Quay Kiến Tạo tạo ra cho cậu khi đi đến thế giới này, nhờ vậy mà Randolph mới có thể kết nối được với Vòng Quay Kiến Tạo.

Trôi lơ lửng ở kế bên hình chiếu là các cột thông tin được chia ra một cách tỉ mỉ:

[Tên: Randolph Lanchester]

[Chủng tộc: Nhân loại thuần chủng (100%)]

[Khuôn mẫu: NPC]

[Sức mạnh: Nhân loại đỉnh cao]

[Tốc độ: Nhân loại đỉnh cao]

[Sức bền: Nhân loại đỉnh cao]

[Kỹ năng chiến đấu: Nhân loại đỉnh cao]

[Siêu năng lực: [Giải Phóng Tiềm Năng] [Ngôi sao may mắn]]



[Khả năng kiểm soát siêu năng lực: Thành thạo]

Kể từ sau khi nhận được [Giải Phóng Tiềm Năng] thì Randolph đã có một sự biến đổi phi thường lớn, cơ thể của cậu trở nên to lớn hơn, mạnh mẽ hơn, dẻo dai hơn, luôn ở trong trạng thái tối ưu nhất mà một nhân loại có thể đạt được về mặt thể chất, tinh thần và khả năng vận động.

Tuy nhiên Randolph cũng chỉ là một nhân loại vượt trội nhất so với nhân loại thuần chủng mà thôi, ở trong một vũ trụ nơi mà lúc nào cũng có thể xảy ra những cuộc c·hiến t·ranh xuyên thiên hà, chớp mắt một cái liền có một hành tinh bị huỷ diệt thì nhân loại đỉnh cao cũng không khác gì một con côn trùng có một chút cứng cáp hơn so với những con côn trùng khác.

Xoạt…

Xoạt…

Bất chợt có tiếng động của thứ gì đó bị kéo lê vang lên sột soạt giữa đống xác kim loại nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Randolph đảo cặp mắt của mình về nơi phát ra tiếng động, một cái bóng kỳ dị đang di chuyển một cách chậm rãi tiến về phía cậu.

Cái bóng đứng nép mình ở trong bóng tối nhưng Randolph vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng hình dạng của nó.

Đó là một con quái vật dị hợm cao đến 6 mét được kết hợp giữa máu thịt và máy móc, thân thể nó là một khối hỗn hợp giữa da thịt loang lổ và những bộ phận cơ khí rỉ sét, lộ rõ các mạch máu sưng phồng đang bơm đầy thứ chất lỏng màu đen đặc quánh nhỏ từng giọt xuống nền đất.

Ở hai bên cơ thể là những cánh tay kim loại gắn vào khối thịt đỏ thẫm, cắm sâu vào cơ thể và được cố định bằng những dây cáp chằng chịt, mỗi một bước chân của nó phát ra tiếng rít nặng nề của kim loại v·a c·hạm vào nhau cùng với tiếng da thịt co bóp nhóp nhép.

Phần đầu là một gương mặt gớm ghiếc đến kinh hoàng với những mảnh da bị xé rách đắp nặn nên cùng với tám hốc mắt phát ra ánh sáng màu đỏ đục như máu.

Ở phần ngực của nó chứa đựng một trái tim cơ khí khổng lồ với những ống thông cắm ở xung quanh, bao phủ khắp trái tim là những mạch máu bằng dây điện và ống dẫn đan chéo vào nhau như một mạng lưới.

Randolph cúi đầu xuống nhìn vào sinh vật trước mặt khẽ nói:



“Omnic…”

Nguyên nhân khiến cho nhân loại ở trên hành tinh này đi đến bờ vực tuyệt chủng cũng không phải hoàn toàn do nguồn thực phẩm ô nhiễm mà còn một phần là do những sinh vật nửa người nửa máy này.

Vào thời kỳ của [Hoàng Đế] Rubert khi chương trình [Phản Sinh Mệnh] được phát tán đi khắp vũ trụ, một phần của chương trình [Phản Sinh Mệnh] được phát tán dưới dạng những ổ đĩa cứng chứa đựng lý niệm d·iệt c·hủng toàn bộ sinh mệnh hữu cơ của [Hoàng Đế] Rubert, cho dù là sinh mệnh vô cơ hay sinh mệnh hữu cơ khi tiếp xúc đến lý niệm này đều sẽ bị đồng hoá trở thành một phần của Omnic.

Đương nhiên sinh vật trước mắt Randolph này cũng không phải là một Omnic hoàn chỉnh mà chỉ là một phần tàn dư còn sót lại, một cỗ máy không có linh hồn, một hình hài vặn vẹo kết hợp giữa sự sống vô cơ và hữu cơ, tràn đầy sự tàn bạo và bản năng hoang dã.

Sau khi c·hiến t·ranh kết thúc, một phần nhỏ cư dân đã may mắn trốn trong các hầm trú ẩn sâu dưới lòng đất, được bao bọc bởi than chì nhằm tránh khỏi bụi phóng xạ tồn đọng khắp hành tinh.

Phần còn lại bị kẹt trên mặt đất và phơi nhiễm phóng xạ, cơ thể của bọn họ bị đột biến và bắt đầu hợp nhất với những phần còn sót lại của những cỗ máy có trí tuệ và trở thành những sinh vật mang tên Omnic như hiện tại.

Khi lương thực dự trữ trong những hầm trú ẩn dần cạn kiệt, những cư dân còn sót lại không còn cách nào khác phải đi ra khỏi hầm trú ẩn và bới móc đống xác của những chiến hạm bị bỏ lại để sống sót, và một điều không khéo là những bãi xác chiến hạm như thế này đã trở thành nơi sinh sống của đám Omnic này, đó cũng là lúc mà cuộc săn nhân loại bắt đầu.

Cứ như thế thời gian dần trôi qua, dân số trên hành tinh này không ngừng giảm xuống, mãi cho đến khi những người cuối cùng còn sót lại là cha và mẹ của Randolph bị Omnic g·iết c·hết trong lúc ra ngoài tìm kiếm thực phẩm.

Randolph đứng dậy và nhìn xuống sinh vật trước mặt, cậu rút ra một cây thương được cắm ở trên nóc chiến hạm, nở một nụ cười nói:

“Đến rồi sao? Sinh nhật mà không có khách mời thì nhàm chán lắm.”

Trong suốt những năm qua cậu đã giao chiến với đám Omnic này không biết bao nhiêu lần, mỗi lần cũng chỉ là để tự vệ và chạy trốn, nhưng hôm nay Randolph sẽ không chạy trốn nữa, hôm nay mục đích của cậu chính là dẫn dụ bọn chúng đến chỗ này.



“Grít!”

Tiếng kim loại rít lên như tiếng máy móc hỏng hóc, những bánh răng cưa gỉ sét và động cơ gầm rú phát ra âm thanh chói tai và sắc bén, Omnic dùng tất cả cánh tay của mình để lao nhanh tới chỗ của Randolph với một tốc độ không tưởng so với kích thước khổng lồ của nó, từng cơ bắp và bộ phận máy móc hoạt động nhịp nhàng đẩy nó về phía trước.

Bùm!

Bỗng nhiên một âm thanh chói tai vang lên, trong nháy mắt một v·ụ n·ổ bùng phát với sức công phá kinh hoàng ở phía dưới chân con Omnic, làn sóng xung kích khổng lồ tràn ra làm mặt đất nứt toác và các mảnh vỡ tung bay khắp nơi.

Hơn phân nửa cánh tay của nó bị xé toạc ngay tại điểm tiếp xúc, các bộ phận máy móc trong cơ thể nó cháy rực và phun ra tia lửa điện, máu đen bắn tung tóe lên không trung như một cơn mưa đẫm máu.

Con Omnic gầm lên và loạng choạng lùi lại, lúc này ở trước mặt nó Randolph cũng bắt đầu hành động.

Trong thoáng chốc, thời gian như ngừng trôi, đầu của cậu quay mòng mòng như say rượu, ruột quặn thắt lại, những lọn tóc mái phất phơ trong làn gió, Randolph đang lao nhanh về phía trước.

Adrenaline đang điên cuồng chảy trong từng thớ thịt, nó tuôn đi như vũ bão tràn ngập toàn bộ cơ thể cậu.

Thế giới quay trở lại với tốc độ bình thường, cơ bắp Randolph co cứng lại, tay nắm chặt cán thương, cậu đã luyện tập điều này đến cả hàng nghìn lần.

Randolph vung thẳng cánh tay của mình lên.

“AAAAAAA!”

Mũi thương nhẹ nhàng lướt lên đâm thẳng vào trái tim cơ khí của con quái vật trước mặt.

Khoảnh khắc chúng va vào nhau, một tiếng động kinh hoàng vang ra tứ phía khiến cho tai cậu như muốn nổ tung hai mắt tối sầm lại.

Tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên khắp bãi xác chiến hạm, một cơn đau kinh khủng bắt đầu ập đến, cơn đau như muốn lột da tróc vảy khiến cho Randolph có muốn gào lên cũng chẳng tài nào thốt ra nổi một tiếng rên rỉ, tuy nhiên nụ cười trên mặt cậu không hề bị dập tắt, bởi vì…

Leng keng.

Tiếng kim loại va đập với mặt đất vang lên, từng phần tử bắt đầu tách rời, các bánh răng bị văng ra khỏi vị trí của chúng, trái tim cơ khí cứng cáp vốn tưởng chừng không thể phá vỡ của con Omnic nhanh chóng sụp đổ trong t·iếng n·ổ lách cách, nó quỳ sụp xuống đất, đôi mắt màu đỏ dần dần tắt lịm.
— QUẢNG CÁO —