Honkai Star Rail: Hành Tẩu Giữa Những Vì Sao

Chương 5: Quyết Tâm



Chương 5: Quyết Tâm

Không gian xung quanh tĩnh mịch đến lạ thường, chỉ còn tiếng ùng ục bên tai Randolph như cậu đang chìm trong biển nước.

“…A.”

“Tay của mình…”

Dư chấn sau cú v·a c·hạm khiến cho từng khúc xương trong người Randolph như nát vụn, nhưng điều làm cho cậu để ý hơn đó là đôi tay của mình.

‘Hai cánh tay của mình… không còn cảm giác gì nữa rồi.’

Không, không phải là không còn cảm giác gì nữa mà là Randolph không thể cử động được chúng, giống như thể chúng không còn tồn tại nữa vậy.

Randolph mở to hai mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt là một cánh tay cơ khí to khủng bố, móng vuốt gỉ sét kề sắt mặt cậu, chỉ cần chúng nhích thêm một chút nữa thôi là có thể cứa thẳng vào đầu Randolph, thậm chí cậu còn có thể nhìn thấy rõ được những cái móng vuốt kia đang khẽ run rẩy.

Keng.

Hít sâu một hơi, Randolph chậm rãi rút cây thương ra khỏi trái tim cơ khí của con Omnic, hai cánh tay của cậu đang run rẩy thấy rõ, tựa như chỉ cần đụng nhẹ thôi là cây thương sẽ tuột ra khỏi bàn tay cậu trong tức khắc.

“Grít!”

Nhưng đó vẫn chưa phải là hồi kết, ở xung quanh Randolph bắt đầu hiện lên hằng hà sa số những đốm sáng màu đỏ khác, bọn chúng lũ lượt kéo tới như thuỷ triều dần dần quây kín xung quanh cậu.

Randolph đảo mắt nhìn xung quanh mình, cơ thể của cậu run lên nhè nhẹ.

‘Chẳng lẽ mình sẽ bỏ mạng ở đây sao?’

Trong cái khoảnh khắc mà Randolph nghĩ như vậy, phần “cảm xúc” đã biến mất từ lâu đột nhiên trỗi dậy đầy dữ dội.

“Không!”

Randolph cảm thấy như mình được kéo khỏi biển nước.



Mới vừa nãy cậu đã định bỏ cuộc ư?

‘Không thể nào, mình chỉ vừa mới g·iết một con Omnic mà thôi, vẫn còn chưa có trả thù xong đâu.’

Nắm chặt lấy cây thương, lòng bàn tay rách toạc ra đầy đau đớn nhưng giờ phút này Randolph chẳng còn để ý đến nó, cậu trừng mắt nhìn về đám sinh vật nửa người nửa máy trước mặt.

Chuyện này chưa thể nào kết thúc ở đây được.

Cái ý nghĩ bỏ cuộc đã bị thay thế bởi ý chí không thể từ bỏ đang sục sôi trong người Randolph, sự tuyệt vọng đã dần bị thế chỗ bởi cơn phẫn nộ có thể nung chảy cả sắt đá.

Mặt cậu đỏ bừng lên, gần cốt gồng lên, máu trong cơ thể sôi trào, mạch máu căng ra như chỉ chực chờ muốn nổ tung.

“Càng đông càng vui, chúng mày nghĩ rằng tao sẽ sợ chúng mày sao!”

Một con Omnic lao lên và nhảy bổ vào Randolph, hàng chục chiếc móng gỉ sét của nó giơ lên quá đầu và sẵn sàng bổ thẳng xuống.

“Grít!”

Cậu hít một hơi thật sâu, Adrenaline lại điên cuồng sục sôi, từng đợt từng đợt như những cơn sóng thuỷ triều tuôn tràn vào hai cánh tay, mũi thương bắt đầu rung lên.

Randolph khiến răng kèn kẹt giơ cây thương lên cao.

“AAAAAAA!”

Oành.

Và rồi… những móng vuốt của nó đã bị ngăn lại bởi cây thương trên tay cậu, chúng đang bị nhấc bổng lên ở trên đầu Randolph, cánh tay cơ khí của con Omnic bắt đầu run rẩy dữ dội, nó đã dồn hết mọi thứ mình có vào hai cánh tay cơ khí của mình ấy vậy mà bọn chúng lại chẳng thể nào bổ thẳng xuống đầu nhân loại trước mặt, lần đầu tiên trong đôi mắt màu đỏ đục của nó xuất hiện một chút hoảng loạn.

Một chuyện không tài nào có thể xảy ra được, một cảnh tượng mà đã đập tan thường thức vốn có của đám Omnic trên hành tinh này, một nhân loại vậy mà có thể đỡ trọn một đòn của một con Omnic cao đến hơn 6 mét, trước giờ chưa từng có một nhân loại nào có thể sống sót dưới móng vuốt của bọn chúng.



Con Omnic cảm thấy bản thân không thể ép sát liền nhảy lùi về sau vài bước, tuy nhiên đó cũng là lúc mà nó lộ ra sơ hở.

Ngay khoảnh khắc mà con Omnic nhảy lùi về sau, một cây thương như tia chớp xé toạc không khí đâm thẳng vào lồng ngực của nó, khiến cho sinh vật này gầm lên một tiếng đầy đau đớn.

Cơ thể khổng lồ của con Omnic này đổ sập xuống đất kèm theo một cây thương xuyên thấu qua trái tim.

“Thế là hai.”

Randolph rút cây thương ra khỏi trái tim của con Omnic đ·ã c·hết, đảo mũi thương chỉ vào đám Omnic trước mặt.

“Đến đây.”

. . .

Bùm!

Một q·uả c·ầu l·ửa nổ tung thổi bay một nửa ngọn đồi chứa đầy xác kim loại, đất đá vỡ vụn, bị lửa đốt cháy khét và rơi xuống như mưa.

Không khí xung quanh trở nên nóng hổi, khói đen bốc lên che chắn hết tầm nhìn xung quanh.

Từ trong đám khói đen lộ ra những cánh tay cơ khí với những chiếc móng vuốt gỉ sét của đám Omnic, bọn chúng cứ thế thi nhau xuyên qua làn khói mà đuổi theo một người.

Randolph ném một quả cầu ở trên tay về phía bầy Omnic hung hãn ở sau lưng và lập tức tăng tốc vọt về phía ngọn núi xác kim loại ở trung tâm bãi chiến trường.

Bùm!

Một t·iếng n·ổ inh tai phát ra từ phía sau lưng cậu, kèm theo đó là những tiếng gào thét dữ dội.

Randolph quay đầu nhìn về phía sau, đôi lông mày ngay lập tức nhăn lại.

Có lẽ là bởi vì hành động của Randolph đã thành công chọc giận đám Omnic này, số lượng Omnic đuổi theo cậu từ vài chục con rồi lên đến hàng trăm con, cho đến bây giờ là hàng ngàn con Omnic đang chen nhau chạy đến như một cơn thuỷ triều, những đôi mắt màu đỏ lóe lên thắp sáng cả một vùng.

Chúng hùng hổ chạy đến thậm chí là giẫm đạp lên nhau, cốt chỉ để bắt được cậu.



Nhìn thấy bầy Omnic đang chạy tới với tốc độ chóng mặt, Randolph lại càng tập trung chạy về phía trước.

Đang trong cơn suy nghĩ đột nhiên Randolph lại nghe thấy được tiếng xé gió ở trên bầu trời ập đến, không có thời gian để suy nghĩ, nghe theo trực giác cậu ngay lập tức cúi đầu xuống nhanh nhất có thể.

Vụt.

Cổ Randolph bỗng nhiên ngứa ran, nóng rát như bị lửa thiêu đốt, một thứ gì đó cắt hụt qua sau gáy cậu, đó là những cái móng vuốt của Omnic.

Một vài con Omnic bắt đầu bức tốc xông lên, bọn chúng đã ở ngay gần sát phía sau lưng. Tuy nhiên bọn chúng lại chẳng hề lao thẳng vào người Randolph mà lại rẽ sang hai bên để vây chặt cậu lại ở mọi hướng, trước, sau, trái, phải rồi mới đồng loạt lao đến vồ lấy cậu.

Những tia lửa cùng đất đá văng ra tứ tung, vào khoảnh khắc mà những con Omnic sắp sửa đâm vào người Randolph, thời gian xung quanh cậu trở nên chậm đi, từng nhịp hô hấp bỗng nhiên kéo dài ra, cảnh vật xung quanh cứ như một đoạn phim tua chậm.

Randolph nâng cây thương trong tay lên rồi đâm thật mạnh vào trái tim của con Omnic đang lao thẳng tới, sau đó dùng mũi thương để hất nó về phía sau lưng mình, cây thương oằn mình vì sức nặng của con Omnic và phát ra từng tiếng “ông ông”.

Và rồi khi thời gian dần dần trôi nhanh trở lại, cậu lách mình sang một bên tránh đi những con Omnic đang cố đâm thẳng vào từ hai bên sườn.

Ngay lập tức một cơn gió lạnh thổi qua người Randolph.

Rầm.

Những con Omnic đâm sầm vào nhau, cơ thể chúng nát bấy và bắn tung tóe khắp nơi.

Cậu tiếp tục phi thân như bay, cơ thể uyển chuyển lách qua rồi lại lăn mình về phía trước để tránh đi những con Omnic đang lao về phía mình, Randolph lao như vũ bão về phía ngọn núi kim loại.

Khi chỉ còn lại một con Omnic đứng chắn ở trước mặt, cậu giảm tốc độ lại một chút và hơi ngửa người ra đằng sau, nằm rạp người xuống và trượt dài tránh đi những chiếc móng vuốt của con Omnic đang phi tới.

Lưng của Randolph chà mạnh xuống nền, đất đá và kim loại cắt qua lưng như bị sắt nung dí vào người nhưng cậu không quan tâm, Randolph ghim chặt hai chân xuống mặt đất cày ra hai đường rãnh sâu hoắm, cậu xoay người lại, cơ bắp toàn thân căng chặt và dùng hết sức để phóng thẳng ngọn thương vào giữa lưng của con Omnic, xuyên qua trái tim và ghim chặt nó xuống nền đất.

“Khục.”

Cảm giác khó nhọc và mệt mỏi khiến cho Randolph thở từng đoạn đứt quãng, lồng ngực sắp bừng cháy vì thiếu dưỡng khí.

Nghiến chặt răng lấy lại thăng bằng tiếp tục bước về phía trước, cứ thế bước từng bước, Randolph dần tăng tốc và cuối cùng đã chạm đến đỉnh của ngọn núi kim loại.
— QUẢNG CÁO —