Hợp Cửu Bất Phân

Chương 85: Hôn môi



Giản Yên đã hai ngày rồi không có để ý đến Kỷ Vân Hân, đương nhiên cũng không tính là hoàn toàn không để ý tới. Quay chương trình thì nàng vẫn giả vờ ân ân ái ái thân thân mật mật, thậm chí còn phối hợp với tổ chương trình làm ra bất kỳ động tác ám muội nào, bao gồm như chủ động nắm tay, hay tình cờ mắt đối mắt thâm tình nhìn nhau, còn có cả hai người ngọt ngào đút cơm cho nhau. Mỗi lần ở trước ống kính, hai người nhìn như một đôi thê thê thật sự mới vừa kết hôn đi hưởng tuần trăng mật, so với mấy cặp đôi khác tự nhiên hơn thì không nói, đằng này còn rất ngọt. Lâm Mộc từ lúc mới bắt đầu quay cùng thì chua đến nổi bong bóng trên đầu tới bây giờ đã tập mãi cũng thành quen, thậm chí còn có chút xu hướng gia nhập vào fans CP của hai người. Không thể trách ý chí của hắn không kiên định, có trách thì trách chuyện này thật sự quá quá ngọt, hai người chỉ cần liếc mắt nhìn nhau một chút hoặc đơn giản chỉ là đi chung với nhau hắn cũng đều cảm thấy bầu trời hôm nay thật trong trẻo, còn lén lút tạo cơ hội cho hai người ở cùng một chổ, ví dụ như đi lấy đạo cụ, rõ ràng chỉ cần một người đi là được rồi, hắn lại một mực để cho hai người cùng nhau đi lấy.

Thế nhưng Kỷ Vân Hân lại thường xuyên cảm thấy lồng ngực rất khó chịu, loại cảm giác quen thuộc kia hai ngày gần đây vẫn luôn quanh quẩn ở trong ngực của nàng. Giản Yên đứng trước ống kính và sau ống kính cứ như hai người khác biệt, ở dưới ống kính, Giản Yên cười ngọt ngào đối với nàng, cũng không gọi Kỷ tổng, có lúc còn gọi thẳng tên của nàng, ánh mắt ôn nhu lại bình tĩnh, khiến cho nàng liên tục nảy sinh ảo giác, cho rằng Giản Yên đã thật sự cởi bỏ được khúc mắc nguyện ý chấp nhận mình một lần nữa. Nhưng mà khi không còn ống kính chiếu vào, Giản Yên lại khôi phục dáng vẻ lãnh đạm, nhìn nàng cứ như đang nhìn một tảng đá, vẻ mặt không hề có chút dư thừa nào, thậm chí ngồi ở bên cạnh cũng đều cảm giác được Giản Yên đang ghét bỏ nàng.

Cũng không phải là tâm trạng không tốt a?

Kỷ Vân Hân nhìn Giản Yên cách đó không xa đang nói chuyện phiếm cùng với những người khác, rõ ràng tâm trạng còn rất tốt, làm sao đến lượt mình thì lại là dáng vẻ đó? Là do hôm trước mình nói quá khác người hay sao? Kỷ Vân Hân nhíu nhíu mày.

"Chị hai." Kỷ Hàm cầm theo đồ uống lạnh bước về phía Kỷ Vân Hân: "Nhìn cái gì vậy?"

Nàng nương theo ánh mắt của Kỷ Vân Hân nhìn sang, cười nói: "À..."

Kỷ Vân Hân quay đầu lạnh lùng liếc nhìn nàng một chút, Kỷ Hàm rất biết điều hỏi: "Tại sao chị lại không đi qua bên đấy đi a?"

Ngày hôm nay quay cảnh ngoài trời, tất cả mọi người đều chụm lại cùng một chỗ ăn cơm trưa, thời gian ghi hình buổi chiều vẫn còn sớm, sau khi ăn xong bọn họ liền vây quanh lại một chỗ khoác lác tán gẫu, Kỷ Vân Hân vừa nhận điện thoại xong lại không có trở về, cô đơn ngồi một mình ở chỗ này, bây giờ nghe Kỷ Hàm hỏi như vậy, nàng trả lời: "Tiểu Hàm, em nói xem ——"

Kỷ Hàm đưa mắt tha thiết mong chờ nhìn Kỷ Vân Hân giống như đang chờ đợi nàng hỏi, Kỷ Vân Hân nhịn xuống khó chịu trong lòng nói: "Không có chuyện gì."

"Có chuyện thì cứ hỏi đi chị hai à." Kỷ Hàm tiến đến bên cạnh Kỷ Vân Hân: "Có phải là muốn hỏi chuyện về chị dâu đúng không?"

Vẻ mặt Kỷ Vân Hân không tự nhiên ho nhẹ: "Không phải."

"Còn nói không phải." Kỷ Hàm cười hề hề nói: "Chị hỏi đi, em biết gì đều sẽ nói hết không giấu diếm!"

"Chị chính là không hiểu rõ suy nghĩ của em ấy." Kỷ Vân Hân nhẹ nhàng thở dài: "Quên đi, chị tự mình đi nghĩ thêm là được."

Nàng nói xong đứng lên đi ra ngoài, Kỷ Hàm nhìn bóng người cô đơn của nàng cắn cắn môi, cuối cùng đi cầu viện ở trong hội CP: Các chị em ơi, mọi người có ở đây không? Đã có người yêu rồi hay chưa? Có thể hỏi mọi người làm cách nào để theo đuổi người yêu được hay không?

——Làm cách nào để theo đuổi? Ta chính là yêu đương ở trên mạng.

——Ta muốn có lão bà thì ta sẽ theo đuổi dính chặt lấy không buông.

——Cưỡng hôn người yêu sau đó lì lợm dính chặt lấy nói muốn chịu trách nhiệm, đừng hỏi ta tại sao phải làm như vậy, đến bây giờ ta vẫn chưa được xuất viện đây.

Kỷ Hàm nhìn thấy tin nhắn này phốc một tiếng nở nụ cười, nàng tiếp tục đánh chữ gửi đi: Có biện pháp nào đáng tin hơn một chút hay không?

——Đáng tin sao, có cái tiền đề nào hay không?

Tiền đề a? Nàng ngẫm nghĩ vài giây: Hình như rất giống nội dung của truyện đồng nhân đấy, trước đây có một em gái theo đuổi bạn của ta, theo đuổi tận mấy năm, sau đó bạn của ta không đồng ý, em gái từ bỏ, bây giờ bạn của ta lại muốn theo đuổi ngược lại.

——Cách màn hình thôi cũng có thể cảm thấy nghẹt thở, buông tha cho người em gái kia đi.

——Ây ya, xin lỗi nha, nhưng mà bạn của ngươi rất là tồi luôn ấy nha.

Kỷ Vân Hân mở điện thoại lên thì nhìn thấy câu nói này, nàng kéo cuộc trò chuyện lên phía trên, càng đọc càng đau, nhưng mà làm sao bây giờ đây, nàng thật sự không muốn buông Giản Yên.

Lần đầu tiên động lòng, nàng không muốn chưa thử hết sức liền xem thường từ bỏ.

Gió ấm ôn hoà, thổi qua từ bên người nàng, Kỷ Vân Hân dựa vào trên lan can màu trắng, nàng cúi đầu nhìn thành viên trong hội còn đang bày mưu nghĩ kế: Tôi khá là tò mò người em gái kia sẽ nghĩ như thế nào?

Giản Yên sẽ nghĩ như thế nào sao?

Kỷ Vân Hân nhấc mắt lên nhìn về phía Giản Yên ngồi ở trong đám đông cách đó không xa, nàng đang nói chuyện cùng với Vu Duyệt ngồi ở bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt, đuôi lông mày mang theo sắc thái vui vẻ, đôi lúc sẽ nhẹ nhàng gật đầu, nhìn rất ôn nhuyễn, cũng rất xinh đẹp. Kỷ Vân Hân nhìn tới đây thì thoát khỏi cuộc trò chuyện trong hội mở máy ảnh lên quay về hướng Giản Yên chụp ảnh, mới vừa tập trung ở trên mặt nàng, thì Giản Yên lại trùng hợp đưa mắt nhìn sang, ánh đèn flash sáng lên, hình ảnh trên màn hình dừng lại, còn chưa kịp cất điện thoại đi thì Giản Yên đã cầm theo một bình nước tiến về phía bên này.

"Chụp ảnh?" Giản Yên đưa đồ uống cho nàng.

Kỷ Vân Hân liếc mắt nhìn Giản Yên, nhưng nhìn không ra Giản Yên có đang vui vẻ hay không, hai ngày nay bọn họ lén lút nói chuyện cũng không nhiều, Giản Yên đối với nàng lúc nào cũng mang dáng vẻ không có lời gì để nói, nàng trầm mặc vài giây: "Là đang chụp em."

Nàng nói xong đưa điện thoại di động ra, Giản Yên nhìn thấy trong màn hình là chính mình đang cười yếu ớt, lông mày cong như trăng lưỡi liềm, đáy mắt có điểm sáng long lanh, nhìn vừa mắt như vậy, có thể thấy được kĩ thuật chụp ảnh của Kỷ Vân Hân cũng rất tốt.

Giản Yên nhìn bức ảnh này vài giây sau đó mới quay đầu nói: "Chụp tôi làm gì?"

Kỷ Vân Hân thu hồi điện thoại di động lại, lưng dựa ở trên lan can: "Chị thích nên chụp."

Nàng nói ra một cách đàng hoàng không biết ngại, khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc, Giản Yên đem bình nước đặt ở trên lan can, hai tay chống lên đẩy người một cái chuẩn bị ngồi lên trên. Ánh mắt Kỷ Vân Hân nhìn thấy động tác của Giản Yên đều bị dọa đến nỗi bình nước ở trên tay rơi xuống dưới đất, mặt mày nàng hơi biến sắc, hai tay vô thức nâng đỡ phần eo của Giản Yên, chỉ là hai ba giây sau, hai người đã mặt đối mặt nhìn nhau, Giản Yên cũng bị động tác của Kỷ Vân Hân dọa một cái, nàng nhíu mày: "Chị làm gì vậy?"

Kỷ Vân Hân có chút không an tâm nói: "Sợ em té."

Giản Yên trầm mặc vài giây đánh cho Kỷ Vân Hân một cái liếc mắt, với độ cao thấp như vậy căn bản không thể té xuống được, chân nàng chỉ cần duỗi ra một cái thì đã chạm tới bãi cỏ. Tay Kỷ Vân Hân vẫn còn nâng đỡ phần eo của Giản Yên, Giản Yên giữ tay nàng lại ngồi ở trên lan can.

"Không khí ở nơi này thật tốt." Giản Yên cầm lên uống vào một ngụm nước, chua chua ngọt ngọt lan ra ở đầu lưỡi, vị ngọt lẻn vào sâu bên trong tim, giống như có một người nào đó không cẩn thận làm đổ một lọ mật ngọt.

Kỷ Vân Hân nghe vậy đưa mắt nhìn xung quanh, ở xa hơn một chút là một trại nuôi ngựa, hôm nay khung cảnh mà bọn họ quay phim chính là chỗ này, buổi sáng người quản lý của trại nuôi ngựa đã dẫn bọn họ đi tham quan xung quanh, cũng đi dạo không ít sân huấn luyện ngựa. Diện tích của nơi này rất rộng rãi, nhìn xung quanh đều là những bãi cỏ vô bờ, không khí cũng đều sạch sẽ tươi mát không ít, nàng nói rằng: "Em thích nơi này? Vậy sau này chúng ta có thể trở lại nơi đây."

Bây giờ khi nàng nói chuyện sẽ không còn đem Giản Yên tách ra ở trong thế giới của bản thân, Giản Yên quay đầu nhìn nàng, thấy nàng không có gì bất thường mở miệng nói: "Trước đây tôi đã tới nơi này rồi."

Kỷ Vân Hân nhìn về phía nàng, Giản Yên đung đưa hai chân ánh mắt nhìn về phía xa nói: "Lần đầu tiên đóng phim, đạo diễn nói có phân cảnh hành động, không thể dùng thế thân, cũng không thể dùng đạo cụ, vì lẽ đó để tôi tới đây học cách cưỡi ngựa."

Khi đó không chỉ có mỗi nàng, mà còn có hai cô bé ở trong đoàn phim, mấy người bọn họ đều bị đưa tới đây cùng nhau học cách cưỡi ngựa. Đó là lần đầu tiên nàng học cưỡi ngựa, rất căng thẳng, đêm đầu tiên bắt đầu vào khóa huấn luyện nàng lăn qua lộn lại ở trên giường không ngủ được, cuối cùng bò dậy từ trên giường gọi điện thoại cho Kỷ Vân Hân. Từ sau khi Kỷ Vân Hân xuất ngoại thì nàng cũng ít liên lạc với Kỷ Vân Hân, bởi vì Kỷ Vân Hân rất bận, bận đến nỗi không rảnh để nghe điện thoại, tình cờ thì có thể bắt máy được một lần, cũng chỉ vội vã nói xong hai câu rồi tắt máy, lâu dần nàng sợ mình sẽ làm lỡ chuyện học của Kỷ Vân Hân, vì vậy cũng chỉ có thể kiềm chế lại nỗi nhớ không gọi điện thoại nữa. Tối hôm nọ nàng gọi đi vài cuộc điện thoại, Kỷ Vân Hân vẫn không có bắt máy, ngay lúc nàng muốn bỏ cuộc thì rốt cuộc cũng nghe thấy đầu dây bên kia phát ra một giọng nói mệt mỏi: "Ừm."

Vành mắt nàng thoáng đỏ lên, nàng chưa từng phát hiện bản thân mình lại nhớ cái giọng nói này đến như vậy, thời gian không phải là liều thuốc tốt nhất của yêu thầm, trái lại là một viên thuốc độc, tháng ngày càng dài, nàng trúng độc càng sâu.

"Vân Hân." Giản Yên nhẹ nhàng gọi: "Em..."

Bên cạnh Kỷ Vân Hân cực kỳ ồn ào, giống như đang thảo luận về một cái gì đấy, nàng nghe thấy Kỷ Vân Hân nói với người ở bên cạnh: "Xin lỗi, chờ tôi một chút."

Tiếp theo đó bên tai đều là một mảnh yên tĩnh, chỉ còn dư lại giọng nói lạnh lẽo của người kia, Kỷ Vân Hân hỏi nàng: "Có chuyện gì?"

Nàng cắn môi: "Không có chuyện gì cả."

"Chị đang làm gì?"

Ở bên đầu dây của Kỷ Vân Hân im lặng vài giây, tiện đà có người gọi: "Vân Hân."

Là một giọng nữ, ngày đó nàng nghe thấy giọng nữ này cơ thể run lên nhè nhẹ, trong đầu tránh đi những suy nghĩ không tốt, biết rõ rất có khả năng là bản thân mình suy nghĩ lung tung, thế nhưng nàng vẫn không nhịn được suy nghĩ sâu xa, Kỷ Vân Hân nói cho nàng biết mình đang giao lưu thực tập ở bên ngoài, còn nhỏ giọng hỏi một lần nữa: "Em thật sự không có chuyện gì chứ?"

Nàng lắc đầu, vừa vội vàng mà lại vừa hoảng loạn tắt điện thoại đi, quả nhiên ngày thứ hai bắt đầu huấn luyện thì nàng không có hoàn thành thuận lợi, còn suýt chút nữa thì té xuống từ trên lưng ngựa, Kỷ Vân Hân nghe vậy cau mày, nhẹ giọng nói: "Tại sao ngày đó không nói thật với chị?"

Giản Yên đáp lại nàng: "Không dám nói, khi đó tôi rất nhu nhược yếu đuối."

Vừa muốn cho Kỷ Vân Hân biết mình yêu thầm, lại sợ sẽ làm cho Kỷ Vân Hân biết, sau khi kết hôn cũng không dám tự ý làm ra bất kỳ quyết định gì, tất cả đều lấy lời nói của Kỷ Vân Hân ra làm chủ, thậm chí ngay cả đối diện với Kỷ Vân Hân, cũng đều không có dũng khí đối diện. Nàng sợ không phải là đôi mắt của Kỷ Vân Hân, mà là sợ thấy được sự xem thường từ trong đôi mắt kia, xem thường bản thân mình dùng cách này để trói nàng lại, xem thường mình ở chung với nàng, xem thường ánh mắt mình nhìn nàng. Khi đó Giản Yên chính là nghĩ như vậy, hai tay của Kỷ Vân Hân chống lên lan can: "Yên Yên, chị không có..."

"Tôi biết chị không có." Ánh mắt Giản Yên thả xuống một nét ôn nhu, vẻ mặt nhàn nhạt cất lời: "Có thể ban đầu tôi không nên yếu đuối nhu nhược như vậy, tôi nên giống như chị, mạnh mẽ kiên định.

Ánh mắt Giản Yên nhìn qua rất trong trẻo, phản chiếu ánh mặt trời ở bên trong, phảng phất như đang ẩn giấu một vì sao, óng ánh lại xinh đẹp, Kỷ Vân Hân đối đầu với đôi mắt kia nhất thời không nói được gì, lòng bàn tay nàng chảy mồ hôi: "Yên Yên."

"Đi thôi." Giản Yên nhảy xuống từ trên lan can, quay đầu nói: "Kỷ Hàm gọi chúng ta kìa."

Kỷ Vân Hân nhìn sang, Kỷ Hàm đang vẫy tay nhìn về phía hai người, Giản Yên đã nhanh chân bước tới, nàng cũng theo sát ở phía sau, vừa đi tới bên cạnh mọi người thì nghe thấy âm thanh tán gẫu của bọn họ.

Hàn Tiếu Đông hỏi: "Đua ngựa sao? Được a, vừa hay tôi cũng đã rất lâu rồi không có cưỡi ngựa."

Thành Diệc Dung cũng cười lên: "Có muốn đua thử một lần hay không?"

Kỷ Hàm đưa tay ra: "Đúng là phải đua ngựa a, chỉ là mọi người phải cùng nhau đua ngựa."

Vu Duyệt kinh ngạc: "Nhưng mà tôi không biết cưỡi ngựa."

Kỷ Hàm nói: "Đừng lo, đợi lát nữa sẽ có huấn luyện viên hướng dẫn trước cho mọi người làm sao để cưỡi ngựa, năm giờ bắt đầu đua ngựa, hai người một đội, người thắng sẽ được nhận một phần quà bí mật."

Nàng vừa nói vừa hướng về Kỷ Vân Hân nháy mắt, ra hiệu một chút nữa cùng một đội với Giản Yên thì phải cố gắng nắm lấy cơ hội, nhưng Kỷ Vân Hân lại trầm mặt xuống, ở đây nhiều người như vậy, nàng cũng không thể đi nói trực tiếp với Kỷ Hàm cho được, chỉ có thể đợi mọi người tản đi sau đó mới tìm đến Kỷ Hàm: "Có thể bãi bỏ thi đấu không?"

Kỷ Hàm lắc đầu: "Đương nhiên không thể, nhiệm vụ quan trọng nhất của ngày hôm nay chính là thi đấu, sao vậy ạ? Chị hai, chị sợ cưỡi ngựa á? Chị có thể để cho chị Giản Yên dạy chị nha, chị Giản Yên cưỡi ngựa rất lợi hại."

"Đúng không, chị Giản Yên." Nàng nói xong đưa mắt nhìn Giản Yên cười cười, Giản Yên mím môi: "Tiểu Hàm, thật ra thì ngày hôm nay cơ thể của chị, không tiện lắm."

"Ồ ——" Kỷ Hàm gật đầu: "Em hiểu rồi."

"Vậy chút nữa chị không cần tham gia huấn luyện đâu, cứ nghỉ ngơi rồi trực tiếp thi đấu là được."

Kỷ Vân Hân trầm giọng nói: "Cũng không tham gia thi đấu, ngày hôm nay em ấy không thể cưỡi ngựa."

Kỷ Hàm bối rối: "A?"

Kỷ Vân Hân nhìn Giản Yên, nàng không biết Giản Yên có muốn để cho Kỷ Hàm biết chuyện bản thân mang thai hay không, nhưng nếu Giản Yên không có chủ động nhắc đến, thì nàng sẽ không bao giờ nói cho người khác biết, Kỷ Vân Hân nói: "Thay đổi cách thức thi đấu đi."

Kỷ Hàm càng ngơ ngác hơn: "Cách gì?"

Mấy tiếng sau, mọi người gần như đã được huấn luyện xong chia làm hai nhóm, một nhóm đứng ở điểm cuối, một nhóm khác ngồi trên lưng ngựa, đứng bên cạnh Giản Yên là Tưởng Ức Nhu, nàng nghe được Tưởng Ức Nhu hỏi: "Tại sao lại đột nhiên đổi luật chơi vậy?"

Vu Duyệt trả lời: "Không biết."

Tưởng Ức Nhu mất hứng nói: "Chị còn muốn tham gia thi đấu đấy."

Giản Yên nghiêng đầu đưa mắt nhìn Tưởng Ức Nhu, nắm chặt lá cờ nhỏ màu đỏ ở trên tay, im lặng không lên tiếng. Cách đó không xa truyền đến tiếng huýt gió, nàng hướng mắt nhìn qua, có mấy con ngựa đua cùng nhau chạy về phía bên này, bọn họ đứng ở ngoài hàng rào cỗ vũ cho những người đua ngựa, những người khác thì kêu gọi hò hét có đủ, thế nhưng Giản Yên lại chỉ lẳng lặng nhìn xem. Kỷ Vân Hân cách đó không xa đội lên một chiếc mũ bảo hiểm màu xám, mặc áo ngoài màu đen, dây áo buộc cũng không phải là rất chặt, thế nhưng có thể thấy được trước ngực chập trùng rất rõ ràng, phía dưới nàng là một chiếc quần bò màu nâu, phối hợp với áo ngoài màu đen, khí chất cả người đột nhiên lại không giống với lúc trước. Rút đi vẻ lão luyện già đời, càng có thêm vẻ phấn chấn tràn đầy sức sống, một Kỷ Vân Hân ở trong hoàn cảnh như vậy, cũng là một Kỷ Vân Hân mà Giản Yên chưa bao giờ gặp qua, nàng cứ như thế bình tĩnh ngắm nhìn, đuôi con ngựa của Kỷ Vân Hân hất lên trên không trung, như cọ vào ở trong lồng ngực nàng, tự nhiên cảm thấy có chút ngứa.

"Thành Diệc Dung! Thành Diệc Dung! Thành Diệc Dung!"

"Hàn Tiếu Đông! Cố lên bae!"

Vu Duyệt cũng hướng về phía trước hô lên tên của La Tinh hai tiếng, chỉ có Giản Yên một mặt tràn đầy ý cười, nàng chỉ nhìn một cách đơn thuần như vậy hoàn toàn không hợp, rồi lại cũng vô cùng hợp, tựa như một người đang đợi lão bà cưỡi ngựa trở về. Trong ánh mắt không có vẻ bắt buộc nhất định phải chiến thắng, trái lại chỉ còn ôn hòa và bình tĩnh, nàng là đang đợi người kia trở về, bình yên vô sự mà quay về nơi này, camera quay về phía nàng, vừa vặn quay được một màn này.

Thành Diệc Dung thắng, Tưởng Ức Nhu đeo lên ở trước ngực hắn một bông hoa nhỏ mà tổ chương trình đã phát cho nở nụ cười lên trên mặt: "Lợi hại!"

Ngữ khí tràn đầy ngưỡng mộ, Thành Diệc Dung vô cùng hưởng thụ, hắn quay đầu nhìn Hàn Tiếu Đông khiêu khích nói: "Có muốn đua lại một lần nữa hay không?"

Hàn Tiếu Đông vẫn chưa trả lời thì Kỷ Hàm nói: "Muốn đua nữa thì lần sau hai người tự đua, ngày hôm nay kết thúc."

Xung quanh phát ra tiếng thèm thuồng kêu rên chơi chưa đã, Kỷ Hàm phát cho Thành Diệc Dung một phần quà đặc biệt sau đó thúc giục mọi người lên xe trở về, đến làng du lịch thì cũng vừa đúng giờ dùng cơm. Nửa buổi chiều hôm nay bọn họ đều hoạt động tay chân, đã sớm đói bụng, ngược lại cũng không còn ghi hình nữa, bọn họ liền không khách sáo bắt đầu gặm lấy gặm để, Hàn Tiếu Đông còn vừa ăn vừa cãi nhau với Thành Diệc Dung, cãi nhau ở trên một cái bàn, bầu không khí lại cực kỳ hài hòa. Giản Yên nhìn xem tình cảnh này bật cười, mà Kỷ Vân Hân ngồi ở bên cạnh nàng liếc mắt nhìn sang, thấy nàng cười, cũng không nhịn được nở nụ cười.

Cơm nước xong xuôi Kỷ Hàm muốn quay cho mỗi người bọn họ một đoạn phỏng vấn cá nhân, ngày hôm nay là ghi hình tập thứ hai kết thúc, đề tài đều được chia ra khắp các đôi CP, bắt đầu từ Giản Yên, nàng quay xong thì tới lượt La Tinh, sau khi La Tinh từ trong phòng bước ra ngoài thì nhìn thấy Giản Yên vẫn còn chưa rời đi không khỏi hỏi: "Chờ ai sao?"

Giản Yên thu dọn xong đồ vật: "Không có."

La Tinh cười: "Vậy cùng đi về đi."

Giản Yên theo bản năng đưa mắt nhìn Kỷ Vân Hân, không có từ chối: "Được."

Nàng ở dưới ánh mắt sáng quắc của Kỷ Vân Hân cùng rời đi với La Tinh, lúc đi ra tới cửa thì La Tinh hỏi: "Làm sao lại đột nhiên đổi nơi ở?"

Trước kia bọn họ ở tại bên cạnh nơi ở của La Tinh, bây giờ đã đổi sang một nơi khác rồi, Giản Yên nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, nàng vẫn không muốn nhắc tới chuyện đêm đó: "Không có làm sao cả, điều kiện bên kia không tốt thôi."

Dưới đèn đường, La Tinh ăn mặc áo sơmi và quần jean, thân hình nàng cao gầy, tóc ngắn ngang vai, bông tai nhỏ dài, lấp lóe ánh kim, La Tinh quay đầu nói: "Có phải là hôm trời mưa mấy ngày trước, có xảy ra chuyện gì đấy?"

Toàn bộ sự kiện kia đều được tổ chương trình bảo mật, chính là vì sợ sẽ có người không cẩn thận nói ra, Giản Yên từ đầu đến cuối cũng đều không có đề cập qua với người nào, bây giờ bị La Tinh hỏi ra như vậy, nàng trầm mặc vài giây: "Đúng là từng xảy ra một ít chuyện."

La Tinh nhìn về phía nàng: "Không tiện để nói cho tôi biết sao?"

Giản Yên đối diện với ánh mắt La Tinh, đôi mắt kia vẫn cất giấu sự quan tâm quen thuộc như cũ, còn có một chút lo lắng, nàng nghĩ nghĩ một hồi rồi mở miệng nói: "Cũng không có gì, chỉ là gặp phải một fans khá điên cuồng, vì lẽ đó..."

"Giản Yên." Giản Yên còn chưa nói hết lời thì phía sau có một giọng nói gọi tên, nàng quay đầu. Kỷ Vân Hân đứng ở dưới ánh đèn đường, hiển nhiên La Tinh cũng nhìn thấy, nàng cũng nhìn về hướng Kỷ Vân Hân gật đầu: "Kỷ tổng."

Sắc mặt Kỷ Vân Hân hờ hững ừm một tiếng nhìn Giản Yên nói: "Trở về sao?"

Giản Yên nói: "Trở về."

Giản Yên nói xong đưa mắt nhìn La Tinh phất tay tạm biệt: "Em đi trước, ngày mai gặp."

Ánh mắt La Tinh trầm xuống: "Ngày mai gặp."

Kỷ Vân Hân và Giản Yên bước đi trên đường lát đá di chuyển về hướng khu nhà ở khác, La Tinh đứng ở phía sau hai người ngắm nhìn nửa ngày, mãi đến khi đoàn người Vu Duyệt trở về nàng mới thu hồi tầm mắt lại.

Giản Yên sau khi trở về nhà thì lập tức nằm trên ghế sô pha, tuy rằng buổi chiều nàng không có tham gia huấn luyện, cũng như không có tham gia đua ngựa thế nhưng đã đứng cả một buổi trưa, nàng vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, bây giờ đã rảnh rỗi nàng liền không muốn cử động nữa, chỉ muốn nằm phịch ở trên sô pha. Kỷ Vân Hân đi vào nhà bếp nấu nước nóng trước, sau đó đi tới ban công gom quần áo vào nhà, nàng đem quần áo của hai người vắt ngang lên trên cổ tay, trở về phòng khách bắt đầu sắp xếp gấp lại gọn gàng. Giản Yên quay đầu lơ đãng nhìn thấy Kỷ Vân Hân đang gấp lại đồ lót của mình, mặt nàng đỏ lên lập tức đứng dậy đoạt lại từ trên tay Kỷ Vân Hân!

"Ai.., ai bảo chị gom quần áo của tôi vào." Giản Yên có chút không tự nhiên nói: "Sau này để tôi tự mình làm."

Tư thái của Kỷ Vân Hân vẫn rất tự nhiên: "Chị tiện tay thôi."

Giản Yên cầm đồ lót và chiếc áo ngủ khác của mình trừng mắt nhìn Kỷ Vân Hân một chút sau đó xoay người tiến vào phòng ngủ, vẫn chưa đóng cửa phòng lại thì nhận được điện thoại của Tô Tử Kỳ.

"Tô tỷ." Giản Yên cầm quần áo bỏ xuống ở trên giường, nghe thấy người ở đầu dây bên kia cất giọng nói: "Ghi hình xong chưa?"

"Xong rồi ạ."

Tô Tử Kỳ hắng giọng: "Phía chị bên này cũng vừa kết thúc, Trương đạo diễn nói Hạ Ý gặp phải một chút phiền phức nhỏ."

Còn có thể gặp phải cái phiền phức gì, khẳng định là do Kỷ Vân Hân tạo ra phiền phức cho hắn ta đi. Từ phỏng vấn ngày đó qua đi bên bọn họ vẫn chưa nhận được điện thoại của đoàn phim, nghĩ cũng đoán được Hạ Ý chắc chắn sẽ không chọn Giản Yên, vì lẽ đó cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, Kỷ Vân Hân mới tạo cho hắn một chút phiền phức nhỏ, Tô Tử Kỳ nói: "Gần nhất tài chính bên trong của hắn ta chắc chắn sẽ không xoay vòng được."

Giản Yên vẫn còn có chút không yên lòng: "Vậy hắn ta phải bán [ Phản Quang ] đi sao?"

Tô Tử Kỳ nói: "Nhất định sẽ bán, Kỷ tổng làm việc, em vẫn chưa yên tâm sao?"

Chỉ đáng tiếc là không thể đập tan hắn ta, nhưng mà Kỷ Vân Hân có thể nhúng tay vào chuyện này thì Tô Tử Kỳ cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi, còn chuyện khác, bản thân nàng sẽ tiếp tục nghĩ cách, tuy rằng Kỷ Vân Hân nói cứ việc lợi dụng, thế nhưng những chuyện này không có liên quan gì đến Giản Yên, nàng cũng không muốn kéo Kỷ Vân Hân xuống nước.

Giản Yên cầm điện thoại di động nhìn ra phía bên ngoài, cửa phòng của nàng không có đóng lại, Kỷ Vân Hân đang đi tới đi lui ở bên ngoài, tình cờ có bóng người lướt qua bên cạnh cửa phòng nàng, làm cho nàng cảm thấy an tâm. Giản Yên không có lên tiếng nói gì, Tô Tử Kỳ nói: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều, sáng sớm ngày mai chị tới đón em, đúng rồi, fans của em muốn tổ chức sinh nhật cho em, là vào tối ngày mai, chị đã xem qua rồi, vẫn có thể đến kịp thời gian, không thì..."

Khoảng thời gian này fans của Giản Yên đột nhiên tăng lên, đặc biệt là sau khi tổ chương trình tung ra video hậu trường thì tên Giản Yên lại được nhắc tới rất nhiều lần, không ít người chỉ xem mỗi video được cắt ghép thôi cũng đã trở thành fans của nàng và Kỷ Vân Hân, thậm chí bây giờ nàng và Kỷ Vân Hân đều đã có chỗ đứng trong bảng xếp hạng các CP của năm. Fans nhiều, đương nhiên cũng phải có người đứng ra quản lý, mấy ngày trước có một người liên hệ với Tô Tử Kỳ nói muốn tổ chức cho Giản Yên một buổi tiệc sinh nhật, đây là lần đầu tiên Giản Yên và fans chính thức tiếp xúc trực tiếp với nhau, cho nên Tô Tử Kỳ vẫn đang đắn đo suy nghĩ, nhưng Giản Yên chỉ đơn giản suy nghĩ hai giây rồi trả lời: "Tô tỷ, không cần đâu ạ."

Lần này nàng phục xuất vẫn luôn duy trì tốt khoảng cách với fans, lần trước nhận được một món quà từ một bạn fan nàng cũng để cho Tô Tử Kỳ trả về, còn tự mình gửi tin nhắn xin lỗi. Fans nhiều là chuyện tốt, lưu lượng cao cũng là chuyện tốt, thế nhưng nàng càng muốn đi lên dựa vào chính thực lực của bản thân mình, hơn nữa các bạn fans đối xử với nàng càng tốt, nàng càng có cảm giác áy náy. Tô Tử Kỳ hiểu rõ ý của Giản Yên sau đó lạnh nhạt nói: "Được, chị biết rồi."

Sau khi cúp điện thoại đi Giản Yên cầm đồ ngủ bước ra ngoài, không ngờ cửa phòng vệ sinh đã đóng lại, chắc là Kỷ Vân Hân đang tắm. Nàng quay lại ngồi ở trên sô pha chờ Kỷ Vân Hân đi ra, ngay lúc nàng sắp sửa ngủ gục thì cửa phòng vệ sinh rốt cục cũng đã mở ra. Nàng che miệng ngáp một cái đi tới, trước mặt là một trận mùi hương dễ chịu, là hương sữa tắm mà Kỷ Vân Hân thường dùng, nàng hít vào một ngụm cúi đầu đi vào trong phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh tràn đầy mùi hương của sữa tắm, bên trong vẫn còn ẩm ướt, Giản Yên cởi quần áo vứt vào bên trong sọt để quần áo thì nhìn thấy nội y của Kỷ Vân Hân, nàng nghĩ đến cảnh Kỷ Vân Hân thay mình gom nội y vào nhà không nhịn được mím môi cười, đầu quả tim tràn ra một cỗ cảm giác ngọt ngào.

Nàng không có ngâm mình mà chỉ đơn giản tắm ở dưới vòi sen, dòng nước ào ào chảy từ trên người nàng xuống dưới đất, mang theo hơi ấm, nàng đứng ngửa đầu lên nhắm mắt gội đầu, bất thình lình trong đầu lại nổi lên cảnh tượng buổi tối mấy ngày trước, Kỷ Vân Hân dựa rất gần vào nàng nói rằng: "Bây giờ chị cực kỳ muốn hôn em."

Dòng nước ấm áp, rơi vào trên bờ môi của nàng, cực kỳ giống với nhiệt độ của một người nào đó, xương quai xanh của Giản Yên khẽ nhúc nhích, quay đầu tắt vòi nước nóng đi.

Bước ra khỏi phòng vệ sinh thì nhìn thấy Kỷ Vân Hân đang ngồi ở trên sô pha gõ máy tính, Giản Yên dùng khăn lau khô tóc ướt nghe thấy Kỷ Vân Hân nói: "Lại đây uống sữa ấm đi."

Trên bàn trà có đặt một ly sữa được hâm nóng, màu trắng nhũ, vẫn còn bốc lên hơi ấm, Giản Yên đi tới ngồi ở trên sô pha, Kỷ Vân Hân đem ly sữa đưa cho nàng, độ ấm thích hợp, sẽ không bị phỏng miệng, Giản Yên ngửa đầu một cái liền uống hết, cuối cùng nàng đặt ly thủy tinh xuống nói: "Còn đang làm việc sao?"

Kỷ Vân Hân nghe thấy nàng hỏi như vậy nhịp tim bỗng chốc đập nhanh, Kỷ Vân Hân quay đầu nhìn thấy Giản Yên chỉ mặc một chiếc váy ngủ, tóc ướt dùng khăn gói lại, gáy thiên nga xinh đẹp thon dài, Giản Yên khi tắm có dùng ngón tay cào cào lên trên xương quai xanh, nổi lên vết hồng ngân từng đường từng đường, rơi vào trên da thịt trắng nõn của nàng, cực kỳ rõ ràng, lại còn chói mắt. Trong lòng Kỷ Vân Hân nổi lên một cỗ xao động quen thuộc, nàng dời tầm mắt nhìn ly nước ấm ở bên cạnh máy tính cầm lên uống vào một hớp, đáp lại: "Lập tức liền xong rồi."

Giản Yên gật đầu đứng lên, mặt mày lạnh nhạt nói: "Vậy chị tiếp tục đi."

Nàng mới vừa bước đi thì cổ tay lại bị người ta nắm lấy, Kỷ Vân Hân ngẩng đầu lên gọi: "Yên Yên."

Giản Yên không có gỡ tay Kỷ Vân Hân ra xoay người nói: "Có chuyện gì?"

Kỷ Vân Hân cũng đứng lên, nàng và Giản Yên cũng cao gần như bằng nhau, hai người bốn mắt nhìn thẳng nàng nói rằng: "Có phải là em đang giận chị không?"

"Giận?" Giản Yên chớp mắt: "Không có a, tại sao tôi phải giận?"

"Vậy em ——" Tay Kỷ Vân Hân cầm lấy lòng bàn tay của Giản Yên nóng lên, là do chảy mồ hôi, Giản Yên tiếp lời: "Tôi thì làm sao? Tại sao tôi lại đối xử với chị lúc nóng lúc lạnh, hửm?"

Kỷ Vân Hân gật đầu, ánh mắt nghiêm túc lại sáng long lanh, giống như một đứa trẻ đang tò mò hướng mắt nhìn nàng, gặp phải tư thái hiếm khi nào nhìn thấy được, Giản Yên sau khi thưởng thức ngắm nhìn xong trên mặt đầy bình tĩnh nói: "Có phải là rất không thoải mái? Rất phiền muộn? Rất khó chịu, đúng không?"

Kỷ Vân Hân mở miệng: "Chị chỉ muốn biết, là tại sao."

"Không có tại sao cả a." Giản Yên nhún vai: "Không phải trước đây chị cũng đối xử với tôi như vậy hay sao?"

Tay Kỷ Vân Hân nắm lấy tay Giản Yên trong nháy mắt không còn sức, khuôn mặt nàng trắng bệch, trái tim đau nhói. Giản Yên bước một bước đến gần về phía bên cạnh Kỷ Vân Hân, hai người mặt đối mặt, Kỷ Vân Hân giương mắt lên thì nhìn thấy cái trán của Giản Yên còn lưu lại một ít giọt nước, đường lông mày no đủ, đuôi lông mày mang theo một chút điểm đỏ, một gương mặt trong trắng lộ hồng, da thịt nhẵn nhụi. Giản Yên vươn tay ra đặt lên trên bờ môi của Kỷ Vân Hân, nhẹ nhàng chạm vào: "Bây giờ chị còn muốn hôn tôi không?"

Nhịp tim Kỷ Vân Hân đập nhanh như nổi trống, nơi bị Giản Yên đụng vào giống như bị lửa đốt, như có dòng điện truyền vào trong cơ thể, đau đớn ở trong lồng ngực vẫn chưa hoàn toàn rút đi giờ khắc này lại bắt đầu tê tê dại dại, mấy loại cảm giác hỗn tạp lại cùng một chỗ, vừa ngọt vừa đau lại vừa nhói, trong lòng nàng khó chịu, trầm giọng ừm một tiếng, Giản Yên một mặt hờ hững: "Nhưng mà tôi không muốn."

Nàng nói xong xoay người rời khỏi phòng khách, Giản Yên trở về phòng đóng cửa lại thì phần lưng tựa lên trên khung cửa, nàng cúi đầu một lúc lâu mới duỗi ngón tay ra, đem ngón tay vừa chạm vào bờ môi của Kỷ Vân Hân giơ lên, nhẹ nhàng chậm rãi đặt ở trên môi của mình.

Đã từng có lúc nàng cực kỳ cực kỳ muốn hôn Kỷ Vân Hân, thì đã dùng cách này để ảo tượng nhớ đến.

Tác giả có lời muốn nói:

Kỷ Vân Hân: Yên Yên, môi của em thật đẹp, chị rất muốn hôn hai đứa nó.

Giản Yên: Xin lỗi, hai đứa —— chỗ nào có hai đứa?

Kỷ Vân Hân: Trên một đôi, dưới một đôi, không phải là hai sao?

Giản Yên:... Cút!