Ngày tiếp theo Giản Yên và La Tinh cùng nhau đi đến đoàn phim, lúc nàng lên xe thì La Tinh có ý muốn đi nhờ xe của nàng, vốn dĩ là cùng một đường, Giản Yên không có từ chối mở cửa xe phía sau để cho La Tinh bước tới ngồi lên. Kỷ Vân Hân nhìn thấy La Tinh bước lên xe còn nhìn chằm chằm vài giây cuối cùng cũng đi tới phía trước, Giản Yên thấy nàng bước tới cười híp mắt nói: "Kỷ tổng tạm biệt."
Kỷ Vân Hân xụ mặt, trong lòng không cam tâm tình nguyện nói rằng: "Tạm biệt."
Chờ đến khi xe lăn bánh thì điện thoại của Giản Yên vang lên tiếng thông báo của tin nhắn, nàng cầm lấy nhìn xem, là Kỷ Vân Hân gửi tin nhắn cho nàng: Yên Yên, lần sau chị cũng có thể tiện đường đi nhờ không?
Giản Yên nhìn chằm chằm tin nhắn này cười đến mặt mày cong thành hình trăng lưỡi liềm, nàng yên lặng trả lời: Lần sau rồi lại nói.
Kỷ Vân Hân nâng điện thoại di động nhìn về hướng xe bảo mẫu mới vừa rời khỏi gara, khuôn mặt rút đi vẻ nghiêm túc, nét mặt từ từ nhu hòa, nàng cũng không có trở vào nhà mà là trực tiếp gọi điện thoại cho Phó Cường. Giản Yên giương mắt nhìn kính chiếu hậu của xe thì nhìn thấy người kia ở phía sau đang đứng trước cửa cầm điện thoại di động, trời vẫn chưa hoàn toàn sáng lên, khoảng cách lại khá xa, nàng không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Kỷ Vân Hân, thế nhưng có thể tưởng tượng ra được, một giọng nói lạnh lẽo vang lên như có như không ở bên tai nàng, khóe môi Giản Yên vung lên nắm chặt điện thoại.
La Tinh sau khi lên xe ánh mắt luôn liếc nhìn Giản Yên, thấy vẻ mặt Giản Yên sung sướng chăm chú xem điện thoại di động, tình cờ ngẩng đầu thì đuôi lông mày mang theo ý cười, nàng mở miệng gọi: "Yên Yên."
Giản Yên quay đầu: "Hả?"
La Tinh cười nói: "Nhìn em thật giống như là tâm trạng đang rất tốt?"
Giản Yên nhẹ nhàng ho khan: "Có sao?"
La Tinh nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng nói: "Có, tôi với em biết nhau lâu như vậy, nhưng vẫn chưa từng thấy em cười qua như thế này bao giờ."
Rất ngọt ngào, có loại vui sướng lơ đãng phát ra, tuy rằng trước đây Giản Yên cũng thường xuyên nở nụ cười, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là mỉm cười lễ phép, cùng với nụ cười ở trước mắt tuyệt nhiên không giống. Giản Yên đem tóc mai kéo đến sau tai nói: "Chắc là hai ngày nay không có gặp chuyện gì phiền lòng, quay chương trình cũng rất vui vẻ."
Tô Tử Kỳ đang lái xe cũng nói: "Đúng vậy đấy, ngày hôm qua Yên Yên nói mọi người đi đến trại nuôi ngựa."
La Tinh gật đầu: "Yên Yên, hình như trước đây em đã tới cái trại nuôi ngựa này rồi đúng không?"
Giản Yên có chút kinh ngạc: "Làm sao chị biết?"
"Tôi có xem qua phỏng vấn của em."
Khi đó Giản Yên mới xuất đạo chưa được bao lâu, lúc phỏng vấn thì rất thành thật, hỏi cái gì đáp cái nấy, cực kỳ ngoan ngoãn, Giản Yên nghĩ tới cái đoạn thời gian đó cũng cười cười: "Ừm, lúc mới đóng phim có bị đoàn phim đưa tới đây một lần, phải ở lại huấn luyện rất lâu."
"Vậy tại sao ngày hôm qua em không tham gia cưỡi ngựa?"
Vẻ mặt Giản Yên thản nhiên trả lời: "Sau này có di chứng khi cưỡi ngựa."
Nàng nói xong quay đầu nhìn La Tinh phốc một tiếng nở nụ cười: "Đùa chị đấy, ngày hôm qua cơ thể của em không thoải mái."
Nàng đột nhiên nở nụ cười tươi như hoa, trong không khí còn có mùi nước hoa nhàn nhạt, càng giống như là một bông hoa đang tỏa hương, ánh mắt La Tinh cũng từ từ mềm mại, nàng nghiêng đầu, cũng khẽ cười theo Giản Yên.
Đến đoàn phim đã là chuyện của ba giờ sau đó, hai người bọn họ phải đi từ rất sớm, tám giờ rưỡi thì đi đến đoàn phim, lúc xuống xe Tô Tử Kỳ nhận được điện thoại đi ra ngoài, Giản Yên và La Tinh trực tiếp đi vào đoàn phim. Mấy cái lều trại đều được mở rộng ra toàn bộ, cũng không còn bật máy sưởi ấm nữa, nhân viên bận rộn liên tục ra ra vào vào, bộ phim này đã tiếp cận vào giai đoạn cuối, nghe nói hai ngày nay bọn họ đều kết thúc buổi quay rất trễ, Giản Yên bước vào đoàn phim Cố đạo diễn liếc mắt liền nhìn thấy, hắn vẫy tay: "Giản Yên!"
Giản Yên và La Tinh cùng nhau đi tới: "Cố đạo diễn."
Cố đạo diễn mệt mỏi ngáp một cái: "Đi thay quần áo đi, đã biết ngày hôm nay quay đoạn nào chưa?"
Giản Yên gật đầu, nội dung vở kịch đã tiến đến giai đoạn Yến Tô qua đời, vì lẽ đó ngày hôm nay sẽ quay phân cảnh của nàng và Cảnh Viên.
Thời gian thoáng chớp mắt một cái đã trôi qua rất nhiều năm, nàng vẫn bồi tiếp Cảnh Viên đối đãi ở trong cung, cũng không hề rời đi nơi nào, mà Hoàng Thượng đã trưởng thành, nhưng Hoàng Thượng cũng càng ngày càng dính Cảnh Viên, có lúc nhất định phải là Cảnh Viên hối thúc mới chịu hồi cung, biên quan cũng liên tiếp truyền đến tin tức loạn chiến.
Dưới ống kính, lại là một ngày cuối năm, hôm nay mưa dầm, Linh Nguyệt bung ô đứng trước Vị Ương Cung, nàng một thân mặc thanh sam, ngẩng đầu nhìn trời đầy mưa bụi, có một vài hạt mưa lướt qua từ hai bên gò má của nàng rơi xuống, giống như đang rơi lệ. Yến Tô qua đời đã được mười bốn năm, ban ngày Thanh Hàn đối đãi ở trong cung, ban đêm lại lưu luyến ở tại Tam quốc, nàng đã nghĩ muốn đi tìm Yến Tô khi chuyển thế, nhưng người chết như đèn tắt, đi qua Địa phủ một lần, khí tức trên người Yến Tướng quân đã sớm bị xóa bỏ hết sạch sành sanh, làm sao lại có thể để cho Thanh Hàn tìm được?
"Linh Nguyệt." Trong Vị Ương Cung truyền đến một giọng nói, Linh Nguyệt đáp lại, thu gọn tốt chiếc ô đi vào trong. Bên trong chính điện, Thanh Hàn toàn thân đều là bạch y trắng trong thuần khiết, từ lúc sau khi Yến Tô rời đi thì toàn thân nàng lúc nào cũng chỉ là bạch y, trong triều trên dưới lúc nào cũng chỉ chỉ chỏ chỏ đối với cách ăn mặc y phục của nàng, thế nhưng bọn họ cũng chẳng thể làm gì.
Thanh Hàn quay đầu nhìn Linh Nguyệt đứng bên cạnh, mười bốn năm trôi qua, hai người bọn họ vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn là dáng dấp trẻ tuổi, mà tất cả mọi người ở bên cạnh bọn họ đều có dấu vết của năm tháng. Nơi này, đã không thể ở lại chờ đợi được nữa, lời đồn ở trong cung đã nổi lên bốn phía, nếu tiếp tục chờ đợi, nàng và Thanh Hàn liền bị xem là yêu quái.
"Đừng để cho An An đi vào." Môi mỏng của Thanh Hàn khẽ mở nói: "Linh Nguyệt, có muốn rời đi hay không?"
Linh Nguyệt nhấc mắt, đáy mắt có điểm kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng Thanh Hàn sẽ luôn đối đãi ở trong cung, dù sao nơi này vẫn là nơi Yến Tô qua đời, không nghĩ tới Thanh Hàn cũng nghĩ tới ý định rời đi, nàng trả lời Thanh Hàn: "Tiểu thư đi đâu, Linh Nguyệt sẽ đi đấy."
Thanh Hàn gật đầu: "Vậy ngươi chuẩn bị một chút đi, mùa xuân ấm áp vừa qua, chúng ta sẽ rời đi."
"Cắt!" Cố đạo diễn cầm lấy loa hô lên: "Quay lại một lần nữa!"
Tới giữa trưa, Giản Yên đã quay xong một vài phân cảnh, nàng với Thanh Hàn, với Triệu Lâm, với Yến An, tới tới lui lui nhiều lần, quần áo cũng đã thay ba, bốn bộ, bận rộn đến một giờ chiều bọn họ mới bắt đầu đi ăn cơm. Phân cảnh của Giản Yên còn lại cũng không bao nhiêu, ngày hôm nay quay trọn một ngày, với tiến độ này thì trong vòng hai ngày là có thể kết thúc. [ Nhất Mộng ] cũng sắp đóng máy, trên mạng đối với bộ phim truyền hình này cũng tràn ngập mong chờ, dù sao cũng là song hậu cùng nhau đóng phim, cộng đồng mạng đã sớm không thể chờ đợi được nữa. Trùng hợp gió lớn kéo tới, lại lộ ra liên tiếp hình ảnh Giản Yên trong vai Linh Nguyệt, càng khiến cộng đồng mạng trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể sớm ngày nhìn thấy bộ phim được công chiếu, sau bữa cơm trưa, Tô Tử Kỳ tìm tới Giản Yên nói: "Tổ chương trình vừa liên hệ với chị nói muốn bắt đầu tuyên truyền mùa thứ nhất, đợi lát nữa em cũng chia sẻ Weibo của bọn họ đi."
Giản Yên thu dọn hộp cơm gọn gàng gật đầu: "Vâng, em biết rồi."
[ Tuần trăng mật ] là muốn vừa ghi hình vừa quảng bá, cái chương trình gameshow này từ lúc vừa mới bắt đầu đã hot sôi sùng sục, náo loạn hot search rất nhiều lần, từ lúc bắt đầu ghi hình thì chương trình mỗi ngày đều tung video hậu trường, khiến số lượng fans càng ngày càng nhiều, nhiệt độ cũng càng lúc càng hot. Rốt cuộc mùa thứ nhất cũng được phát sóng, cộng đồng mạng cao hứng đến phát điên, Giản Yên ở trên Weibo nhìn thấy người của đoàn phim đã bắt đầu chia sẻ tuyên truyền, nàng cũng thuận thế chia sẻ về một tin, lập tức có không ít fans tập hợp ở dưới bình luận: Giản tỷ tỷ, chờ hai ngày nữa chúng ta có thể gặp mặt rồi!
——Giản Thế Giới và Kỷ Vũ Trụ xứng đôi nhất! Không gì có thể phản bác lại!
——Giản Thế Giới đẹp quá a a a a a, liếm liếm liếm màn hình!
Giản Yên vừa đọc bình luận vừa đi ra khỏi lều, vừa thoát khỏi Weibo thì nhận được tin nhắn của Kỷ Tùng Lâm gửi tới, chúc nàng sinh nhật vui vẻ, hỏi nàng buổi tối có quay về Kỷ gia hay không, Giản Yên nghĩ vài giây: Ông nội, con cũng không chắc lắm.
Buổi tối đoàn phim bên này cũng không biết sẽ kết thúc buổi quay vào lúc nào, tuy rằng thời gian đã thống nhất là sáu giờ rưỡi, thế nhưng phải quay lại phân cảnh là chuyện bình thường, cho nên nàng cũng không dám hứa trước.
Kỷ Tùng Lâm gửi ghi âm qua: Tan tầm sớm thì đến, ta đã nói Liễu di làm những món mà ngươi thích ăn cho ngươi rồi.
Giản Yên trầm mắt cắn môi, cả trái tim đều bốc lên cảm giác sung sướng, nàng đáp lại: Vâng ạ.
Lúc nàng đi ngang qua một cái lều khác thì La Tinh ngẩng đầu lên nhìn, trùng hợp nhìn thấy dáng vẻ Giản Yên xem điện thoại mỉm cười, hồi tưởng lại cảnh tượng nhìn thấy lúc sáng, lòng bàn tay của nàng di chuyển ở trên màn hình điện thoại.
"Cũng không có gì, chỉ là gặp phải một fans khá điên cuồng..."
Bên tai La Tinh vang lên một đoạn giọng nói, nàng trầm mặc mấy phút, ánh mắt nhìn về phía điện thoại, trên màn hình hiển thị——Kỳ phóng viên.
Cơm nước xong xuôi tất cả mọi người cũng không được nghỉ ngơi một chút nào, Giản Yên rất nhanh lại bị Cố đạo diễn kéo đi tiếp tục đóng phim, bận rộn bận rộn cả một buổi trưa.
Chân trời hiện ra một mảnh tối, nàng đứng trên tường thành, cúi đầu nhìn phía dưới, Yến An chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh nàng, đuôi mắt của nàng nhìn thấy Yến An nhưng lại không hé môi, vẫn là Yến An chủ động gọi: "Nguyệt di."
"Ừm." Giọng nói nhàn nhạt vang lên ở từ bên tai, Yến An quay đầu nhìn Linh Nguyệt, nàng rất muốn giữ Linh Nguyệt và Thanh Hàn ở lại, nhưng nàng cũng biết hai người bọn họ không phải người phàm, đồn đại ở trong cung nàng cũng không phải là không nghe thấy. Mười mấy năm, nàng từ một đứa trẻ trưởng thành, mà Nguyệt di và Thanh Hàn ở bên cạnh nàng lại không có một chút biến hoá nào, vẫn trẻ tuổi như cũ, giống như thời gian không để lại bất cứ dấu vết gì ở trên người bọn họ. Trong lòng nàng có suy đoán, chỉ là vẫn luôn ôm ảo tưởng, bây giờ, ảo tưởng bị đập tan, nàng không sợ bên cạnh mình chính là yêu quỷ, nàng chỉ muốn để cho hai người bọn họ bồi tiếp chính mình, thế nhưng bây giờ, này cũng chỉ là một hy vọng xa vời. Ánh mắt Yến An nương theo Linh Nguyệt nhìn xuống, nhẹ giọng nói: "Nguyệt di, ngươi đối với Triệu Tướng quân, đã từng động tâm chưa?"
Vẻ mặt Linh Nguyệt hoảng hốt, kí ức thời còn trẻ trong nháy mắt chạy ngược trở về, từng hình ảnh liên quan đến những hồi ức vui vẻ sung sướng ở cùng một chỗ với Triệu Lâm xuất hiện ở trước mắt, lúc mới vừa quen biết nhau thì nháo ra không ít chuyện không biết nên khóc hay nên cười, còn có cái ôm ở trên hành lang khiến cho nàng hầu như muốn quên đi tất cả mọi thứ xung quanh, bây giờ nghĩ lại, chỉ còn nỗi thất vọng.
Cảnh còn mà người mất.
Linh Nguyệt không lên tiếng, Yến An đứng bên cạnh đưa tay ra: "Đây là Triệu Tướng quân nhờ ta đưa cho ngươi."
Trong lòng bàn tay của nàng có đặt vào một nhánh cỏ khô, trong nháy mắt nước mắt của Linh Nguyệt đã đầy ắp cả con ngươi, khuôn mặt vắng lặng có chút gợn sóng. Tiếng vó ngựa của Triệu Lâm xa dần, ngay thời khắc phải rời khỏi thành, hắn quay đầu nhìn lên tường thành, ở phía trên cùng, người kia vẫn mặc một bộ thanh sam tóc dài phiêu phiêu theo gió, giống hệt như lần đầu gặp gỡ.
Trong mắt của hai người chỉ toàn là nước mắt, nhưng cả hai đều rất quật cường không chịu rớt xuống, Triệu Lâm sâu sắc ngắm nhìn Linh Nguyệt, đem dáng vẻ này của nàng khắc vào trong xương, thoáng vung roi ngựa một cái: "Giá!"
Hai chân Triệu Lâm kẹp lấy bụng ngựa, tiếng ngựa hí vang lên, nhanh chóng phóng về phía trước, Linh Nguyệt cúi đầu nhìn xem, giọt lệ kia rơi xuống trên mặt đất, bắn lên thành bọt nước.
"OK!" Cố đạo diễn hô lên: "Chuẩn bị cảnh tiếp theo."
Nhân viên lập tức bước đến, Giản Yên bị đỡ xuống tường thành đưa đi bổ trang, Cố đạo diễn đang đứng ở bên cạnh bàn luận với Cảnh Viên về lời kịch ở phân cảnh tiếp theo, Cảnh Viên cau mày: "Có phải là nên thay đổi ở chỗ này thì sẽ càng tốt hơn không?"
Cố đạo diễn nhìn về phía kịch bản, Cảnh Viên nói: "Câu nói này rất khó để biểu đạt được cảm xúc."
Cảnh Viên đối với đóng phim yêu cầu vô cùng cao, một lời kịch, một động tác bình thường cũng đều có thể khiến nàng tập luyện đến nửa ngày. Lúc mới vừa vào đoàn phim thì có rất nhiều người xem thường, nói nàng chỉ là dựa vào scandal mới có thể bò lên được vị trí này, nhưng sau khi một phân cảnh được quay xong, ai cũng đều tâm phục khẩu phục. Thế nhưng yêu cầu nghiêm ngặt của nàng rất dễ khiến con người ta giận sôi máu, lúc trước La Tinh còn cười nói không có người nào có thể khiến cho bản thân mình tăng ca sửa kịch bản được, cho tới khi Cảnh Viên xuất hiện, Cảnh Viên lại làm được.
"La biên kịch đâu?" Cố đạo diễn tiện tay kéo một người nhân viên lại nói: "Gọi La biên kịch đến đây."
Giản Yên đang bổ trang thì nghe thấy người nhân viên kia vừa gọi điện thoại vừa nói: "Làm sao lại không có ai bắt máy vậy trời."
Tô Tử Kỳ vừa hay cũng đi tới, nàng nhìn thấy người nhân viên kia chạy khắp nơi không khỏi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Đang tìm La biên kịch." Giản Yên nói: "Tô tỷ có nhìn thấy không?"
Tô Tử Kỳ nghĩ nghĩ hai giây: "Lúc chị đang ở phòng nghỉ ngơi bên kia thì có thấy, hình như cô ấy đang tiếp khách thì phải."
"Em còn mấy phân cảnh nữa?"
"Em còn có một thôi." Giản Yên nghiêng đầu: "La biên kịch có khách nào?"
Tô Tử Kỳ nói: "Chị cũng không quen, hình như là một đôi vợ chồng."
"Vợ chồng?" Giản Yên cũng không có để ở trong lòng, nàng nhìn Tô Tử Kỳ nói: "Em đi gọi điện thoại cho chị ấy, nói Cố đạo diễn đang đi tìm."
Tô Tử Kỳ gật đầu: "Được."
Giản Yên lấy điện thoại di động ra gọi cho La Tinh một cú điện thoại, tiếng chuông vang lên nhiều lần không có người bắt máy, ngay lúc nàng chuẩn bị tắt đi thì đầu dây bên kia phát ra một giọng nói: "Tôi nghe."
Giản Yên nói rằng: "Tinh Tinh, Cố đạo diễn..."
"Ngươi có còn biết lễ phép hay không!" Một giọng nữ nhân ương ngạnh vang lên: "Bọn ta đang nói chuyện với ngươi đấy! Ngươi lại đi nghe điện thoại?"
Giản Yên vừa nghe xong thì nhíu mày: "Chị đang làm gì vậy?"
"Chuyện nhỏ thôi." Giọng nói của La Tinh không giống với thường ngày, nàng nói: "Cố đạo diễn tìm tôi sao? Tôi sẽ quay lại ngay."
Nàng nói xong cuộc điện thoại liền bị cắt đứt, lông mày Giản Yên càng nhíu càng chặt, Tô Tử Kỳ bước đến bên cạnh Giản Yên nói: "Sao vậy?"
Giản Yên hỏi: "Vừa rồi chị nói là nhìn thấy La biên kịch ở chỗ nào?"
Tô Tử Kỳ chỉ về một hướng: "Phòng nghỉ ngơi bên kia."
Phòng nghỉ ngơi ở tại cửa ra vào, không thuộc quyền quản lý của đoàn phim, Giản Yên suy nghĩ sâu xa mấy giây sau đó mới nói với Tô Tử Kỳ: "Em đi qua xem thử một chút."
Tô Tử Kỳ cùng bước đi ở sau lưng nàng: "Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?"
Giản Yên quay đầu nói với nàng: "Em có một cái suy đoán."
Lúc đi đến cánh cửa của phòng nghỉ ngơi thì suy đoán liền được kiểm chứng, người đến chính là ba mẹ của La Tinh, bọn họ lôi kéo La Tinh không chịu buông: "Ngươi trụ ở bên kia sao, buổi tối bọn ta tới tìm ngươi."
"Tìm tôi làm gì?" La Tinh mặt đầy phẫn nộ: "Không phải các người nói xem như tôi đã chết rồi hay sao? Bây giờ tìm tôi làm gì?"
Thời điểm Giản Yên gõ cửa vẻ mặt của ba người hơi thay đổi, đặc biệt là La Tinh, mặt nàng trắng bệch, nàng kéo xuống bàn tay của người nam nhân đang cầm lấy cổ tay mình, lại nghe người phụ nữ nói rằng: "Đó là trước kia, lúc đó bọn ta cũng không biết ngươi bây giờ đã rất giàu có, ngươi trốn cũng thật là kỹ á, phát triển tốt như vậy cũng đều không nói cho bọn ta biết kia mà? Không phải bọn ta nuôi ngươi lớn, ngươi có thể thành công hay sao? Bây giờ lại muốn trở mặt không nhận?"
La Tinh hít sâu vào một cái đi tới cửa, nàng mở cửa ra, đứng ở bên ngoài là Giản Yên và Tô Tử Kỳ, La Tinh kinh ngạc hô lên: "Yên Yên."
Giản Yên gật đầu: "Đi vào rồi nói."
La Tinh lui về phía sau hai bước: "Vào đi."
Người phụ nữ vừa nhìn thấy có người đến liền nói rằng: "Này không phải là đứa——đứa minh tinh kia hay sao? Ngươi và Tiểu La nhà bọn ta là bạn bè à?"
Người nam nhân cũng dùng ánh mắt đánh giá Giản Yên, mắt cong cười nói: "Tiểu La của bọn ta bình thường đều nhờ các ngươi để ý chăm sóc rồi."
"Đủ rồi." La Tinh quát lớn: "Tôi còn phải làm việc, các người đi về trước đi, chờ tôi xong việc sẽ gọi cho các người."
"Chừng nào thì ngươi xong việc?" Người nam nhân đuổi theo hỏi: "Ít nhất cũng phải cho bọn ta một cái địa chỉ trước chứ, ngươi ở bên nào?"
Hiển nhiên La Tinh không muốn nói địa chỉ cho bọn họ biết: "Tôi trụ ở khách sạn."
"Vậy bọn ta đến khách sạn chờ ngươi."
La Tinh gào lên: "Hai ngày nay tôi không có trở về khách sạn, các người nháo đủ chưa, đến cùng là muốn làm cái gì?"
Ở trước mặt Giản Yên, nàng đã không để ý tới phong độ, nhìn thấy chuyện này những ký ức không tốt về đôi vợ chồng này bắt đầu tự động hiện lên ở trong đầu, nàng muốn từ chối không nhận, muốn gạt đi hết quá khứ, nhưng tất cả lại bày ra ở trước mắt. Những chuyện này ngay lúc nàng quyết định công khai thân phận của mình thì đều đã chuẩn bị sẵn sàng hết cả rồi, thế nhưng lúc tất cả đến gần ở trước mắt, thì nàng vẫn không nhịn được cảm thấy buồn nôn, buồn nôn những chuyện liên quan đến đôi vợ chồng này, chán ghét quá khứ của chính mình, càng chán ghét chính mình chỉ có thể trốn trốn tránh tránh, bất lực không dám chống lại.
Người phụ nữ thấy nàng nổi nóng cũng không nhịn được hét lên: "Ngươi ồn ào cái gì đấy a, La Tinh, có phải bây giờ ngươi cảm thấy mình giỏi rồi? Ta và ba ngươi còn chưa có chết đây!"
La Tinh làm một cái hít sâu: "Muốn bao nhiêu."
Ở trước mặt Giản Yên, nàng không muốn bại lộ ra quá nhiều trò hề, nàng sợ nếu còn tiếp tục nói, bản thân mình không nhịn được sẽ thật sự tức giận, người phụ nữ cũng một mặt đầy giận dữ: "Ngươi có ý gì a, bố thí cho ăn mày sao? Bọn ta đến xem ngươi sống như thế nào thì sai sao? Bây giờ ngươi bay lên đầu cành cây biến thành Phượng Hoàng, liền không cần ba mẹ nữa, đúng không? Ngươi cũng không suy nghĩ một chút xem nếu như không có bọn ta thì làm sao có ngươi!"
"Rốt cuộc là muốn bao nhiêu?" La Tinh lạnh mặt nói: "Tôi không rảnh để đọ sức cùng với các người, tôi còn phải đi làm việc.". Truyện Xuyên Nhanh
"Ngươi đây là cái thái độ gì!" Người nam nhân hầm hừ nói: "Đây chính là thái độ ngươi nói chuyện với ba mẹ ngươi?"
"Ông đừng nhắc tới chữ ba mẹ!" La Tinh cắn răng: "Các người cũng xứng sao?"
"Bọn ta làm sao không xứng!"
La Tinh ngẩng đầu: "Các người ngoại trừ biết tiền thì còn có thể làm gì? Ba mẹ? Hừ, nếu như không phải bây giờ tôi nổi tiếng, thì các người sẽ trở về tìm tôi sao? Trước kia không phải nói xem như tôi đã chết rồi hay sao? Tôi cũng xem như các người đã chết rồi!"
"Ngươi——"
Người nam nhân nghe thấy câu này dương tay lên chuẩn bị đánh La Tinh, động tác của hắn rất thành thạo, rõ ràng không phải là lần đầu tiên. Giản Yên nhìn thấy động tác của hắn hướng về phía La Tinh liền bước lên đến trước mặt, lòng bàn tay của người nam nhân cuốn lấy gió miễn cưỡng thổi vào bên gò má nàng, động tác hung hăng như vậy, thế nhưng ngay thời khắc chạm đến khuôn mặt Giản Yên thì dừng lại, toàn bộ người trong phòng nghỉ ngơi đều bị tình cảnh này làm cho kinh sợ, đặc biệt là La Tinh, ánh mắt nàng nhìn về phía Giản Yên kinh ngạc, không hề chớp mắt.
Giản Yên thuận thế đem khuôn mặt của mình nghiêng về một bên, còn đưa tay ra che đi một nửa bên mặt suýt chút nữa thì bị đánh, ngữ khí không dám tin nói: "Bác đánh tôi?"
Nam nhân bối rối: "Không có, ta, ta, ta không có."
Sắc thái tàn nhẫn vừa rồi của hắn đã hoàn toàn biến mất, khoảng thời gian này Giản Yên thường xuyên xuất hiện ở trên ti vi, bọn họ không quen nhưng cũng biết người này là một đại minh tinh, mà vừa rồi suýt chút nữa lại bị hắn đánh, người nam nhân có chút hoảng loạn: "Ta thật sự không có đánh ngươi, là ngươi tự mình chạy tới."
"Tô tỷ." Giản Yên bưng má phải, Tô Tử Kỳ tiến lên hai bước: "Vị tiên sinh này, xin nhường một bước nói chuyện?"
Người phụ nữ lui về phía sau hai bước, Tô Tử Kỳ cũng cười đưa mắt nhìn đến: "Vị phu nhân này cũng nên đi theo tôi đi."
Đối phó với những người lưu manh vô lại này, Tô Tử Kỳ vẫn luôn có cách, huống hồ chi vừa rồi người nam nhân kia còn suýt đánh Giản Yên, hắn không dám không đi theo, mà người phụ nữ thấy người nam nhân kia bước đi, cũng mạnh mẽ trừng mắt nhìn La Tinh rồi bước ra ngoài. Trong phòng nghỉ ngơi nhất thời yên tĩnh lại, La Tinh từ trong kinh ngạc hoàn hồn trở về, nàng lập tức sốt sắng hỏi: "Yên Yên, em không sao chứ?"
Giản Yên lắc đầu: "Em không sao."
Nàng nói xong cắn môi: "Xin lỗi."
La Tinh vừa nhìn đến khuôn mặt của nàng, nghe thấy nàng xin lỗi bối rối nói: "Hả?"
Thần sắc Giản Yên nghiêm túc nói: "Xin lỗi, em biết khi đó chị công khai thân phận là bởi vì em."
"Yên Yên." Khuôn mặt trắng bệch vừa rồi của La Tinh đã khôi phục lại một chút màu máu, tóc ngắn ngang vai che đi khuôn mặt của nàng, bông tai nhỏ dài, rơi xuống nằm trên xương quai xanh, phát ra ánh sáng lấp lánh. Giản Yên nói rằng: "Xin lỗi, em không chỉ không đồng ý chị, mà còn mang đến cho chị phiền toái lớn như vậy."
Lúc trước La Tinh ngoại trừ bút danh ở bên ngoài, thì những cái khác đều một mực không có công bố, thậm chí ngay cả tên thật ở trên mạng cũng đều không tra được, nếu như không phải là vì mình, bây giờ La Tinh sẽ không bị ba mẹ mà nàng không thích quấy rầy. Giản Yên nghĩ đến một buổi lúc đang ghi hình chương trình, La Tinh từng nhắc đến chuyện của nhà mình, khi đó nàng còn tưởng rằng La Tinh thật sự chỉ đang đùa giỡn, không nghĩ tới lại là sự thật. Đôi mắt La Tinh chua xót, nàng chớp mắt nói: "Yên Yên, tôi không trách em, lựa chọn làm cái gì cũng đều là tôi cam tâm tình nguyện, không liên quan gì đến em."
"Nếu như không phải em." Giản Yên rũ mi mắt: "Thì chị không cần công khai thân phận của chính mình."
Lúc trước La Tinh cho nàng kịch bản, dẫn nàng đi gặp đoàn phim, lại sợ người khác sẽ ức hiếp nói xấu nàng mà ngày đó thử vai còn đi đến hậu trường nhìn nàng, cho nàng một chỗ dựa, sau khi tiến vào đoàn phim thì luôn chăm sóc nàng mọi phía, thậm chí còn tham gia chương trình cùng với nàng. Tính ra mà nói, La Tinh thật sự luôn luôn giúp đỡ nàng, lại chưa từng để cho nàng đáp lại.
Tay phải La Tinh cầm chặt điện thoại di động: "Yên Yên, tôi không tốt giống như em nói đâu, em hẳn phải biết, tôi vẫn luôn có tư tâm."
"Mỗi người đều sẽ có tư tâm." Giản Yên nhìn về phía La Tinh ánh mắt trong trẻo: "Nhưng mà chị chưa từng ép buộc em, cũng không có làm chuyện tổn thương đến em, cảm ơn chị, Tinh Tinh."
La Tinh nghe thấy nàng kêu lên cái tên này thì chóp mũi đau xót, thời khắc này, nàng cảm giác được khoảng cách giữa nàng và Giản Yên, đã được rút ngắn lại. Lúc trước giữa hai người bọn họ vẫn luôn có một vách ngăn không nhìn thấy được, cứ giống như một tấm kính trong suốt chia cắt ở giữa hai người bọn họ, rõ ràng hai người nhìn như rất thân thiết, không có giấu nhau bất kì thứ gì, nhưng trên thực tế hai người cũng chưa từng nói ra đến hai câu thật lòng. Từ lúc Giản Yên biết được tâm ý của nàng thì vẫn luôn trốn tránh nàng, sau đó nàng nhiều lần dựa vào danh nghĩa làm bạn bè để tới gần nhưng trái lại lại bị Giản Yên phát hiện, khiến cho quan hệ của hai người càng ngày càng xa. Mà bây giờ, vào giờ phút này, nàng cảm nhận được khoảng cách của hai người, trong nháy mắt đã bị rút ngắn lại, không phải bởi vì Giản Yên phát hiện chuyện riêng tư của nàng hay phát hiện nàng rất tốt, mà là bởi vì hai người bọn họ đã thẳng thắn với nhau.
Là loại thẳng thắn thuộc về hai người bạn cùng nhau chia sẻ.
Chuông điện thoại của La Tinh vang lên, Giản Yên nói: "Cố đạo diễn đang tìm chị, chị đi..."
Nàng còn chưa nói hết lời thì La Tinh đã đưa tay ôm nàng, cơ thể Giản Yên cứng đờ, tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên ở ngay bên cạnh bọn họ, động tác La Tinh ôm Giản Yên rất nhẹ nhàng, nàng ở tại bên tai Giản Yên nhẹ giọng nói: "Yên Yên, tôi cũng cảm ơn em."
Giản Yên không hiểu: "Cảm ơn em cái gì?"
La Tinh mỉm cười: "Suýt chút nữa thì tôi đã lạc lối, cảm ơn em đã kéo tôi thoát ra."
Đôi mày thanh tú của Giản Yên hơi nhíu lên, La Tinh không có giải thích thêm vào, nàng chỉ đặt cằm ở trên bả vai Giản Yên. Bởi vì cái ôm này, mà nàng suýt chút nữa lại dùng sai cách, cũng may, vẫn không bị muộn.
"Yên Yên, Kỷ tổng..." Tô Tử Kỳ đẩy cửa ra liền nhìn thấy hai người đang đứng ôm nhau cùng một chỗ, Tô Tử Kỳ muốn nhanh chóng đóng cửa lại thì Kỷ Vân Hân ở phía sau đã đi trước một bước đẩy cửa ra. Ánh mắt nàng hơi trầm xuống, hàm dưới căng chặt, mím môi, vẻ mặt không thích, La Tinh nghe thấy phía sau có tiếng động nới lỏng Giản Yên ra, nàng đưa mắt nhìn Giản Yên nói: "Tôi đi đến đoàn phim trước, Cố đạo diễn còn đang tìm tôi."
Giản Yên gật đầu, nhìn theo nàng rời đi, La Tinh và Tô Tử Kỳ thoáng nhìn lướt qua thì nàng nói với Tô Tử Kỳ: "Tô tỷ, vừa rồi cảm ơn chị."
Tô Tử Kỳ thuận thế nói: "Không cần, à đúng rồi, còn có một số chuyện tôi muốn nói với ngài."
La Tinh khẽ gật đầu, hai người cùng nhau rời đi phòng nghỉ ngơi.
Kỷ Vân Hân lạnh mặt đi vào, Giản Yên đang sửa soạn lại vạt áo, nàng vẫn mặc hí phục như cũ, toàn thân đều là thanh sam, dùng một cây trâm cố định mái tóc ở trên đỉnh đầu, gáy thiên nga xinh đẹp ở dưới ánh đèn càng hiện ra vẻ trắng trẽo thon dài. Giản Yên sửa soạn xong vạt áo ánh mắt liếc nhìn Kỷ Vân Hân, khi nãy lúc vừa nhìn thấy Kỷ Vân Hân thì nhịp tim bỗng dưng tăng nhanh, có một loại cảm giác quẫn bách giống như bị bắt gian. Nhưng rõ ràng nàng và La Tinh cũng không có làm cái gì, huống hồ nếu thật sự có làm cái gì đi chăng nữa, thì nàng cũng không cần thiết có loại tâm lý này, hiện tại nàng và Kỷ Vân Hân cũng không phải ở trong quan hệ hôn nhân, nghĩ tới đây khí thế Giản Yên càng có thêm tự tin thẳng thắn nói: "Làm sao Kỷ tổng lại đi đến đây rồi?"
"Đến tìm em." Kỷ Vân Hân nghiêm túc nói: "Cố đạo diễn nói sáu giờ rưỡi mọi người sẽ kết thúc buổi quay, chị tới đón em về nhà ăn cơm."
"Chị đi tìm Cố đạo diễn?" Giọng nói Giản Yên đột nhiên căng thẳng lên, tựa hồ như rất sợ bản thân có liên quan gì đến nàng, cảm giác khó chịu ở trong lồng ngực tăng lên, Kỷ Vân Hân trầm giọng nói: "Tô tiểu thư sắp xếp."
Giản Yên thở phào một hơi, sắc mặt nàng khôi phục trở lại bình thường, ngẩng đầu đưa mắt nhìn Kỷ Vân Hân nói: "Kỷ tổng, lần sau chị có thể không cần đi thẳng đến đây..."
Năm chữ "tìm tôi được hay không" còn chưa kịp nói ra, thì Kỷ Vân Hân đã tiến lên một bước đứng ở trước mặt nàng, ánh mắt sáng quắc nói: "Vừa rồi hai người đang nói chuyện gì?"
Giản Yên mở miệng: "Cái gì?"
"Em với La biên kịch." Vẻ mặt Kỷ Vân Hân nghiêm túc, giống như đang hỏi một vấn đề hết sức nghiêm trọng, Giản Yên đối đầu với vẻ mặt như thế này của nàng nhịn xuống ngột ngạt nói: "Không có tán gẫu cái gì cả."
"Vậy tại sao hai người lại ôm nhau?"
Giản Yên đột nhiên có chút không vui: "Hình như tôi không cần thiết phải báo cáo cho chị biết đúng không?"
Nàng nói xong liền chuẩn bị mở cửa bước ra ngoài, Kỷ Vân Hân ở sau lưng đưa tay kéo cổ tay nàng lại, Giản Yên đứng yên tại chỗ, Kỷ Vân Hân bước về phía trước một bước, đứng ở trước mặt Giản Yên, cúi đầu hô: "Yên Yên."
Hương nước hoa mát lạnh thơm nức mũi, Kỷ Vân Hân ăn mặc áo sơmi cùng quần tây, áo sơmi của nàng mở ra hai nút áo. Giản Yên rũ mi mắt nhìn xuống thì có thể nhìn thấy xương quai xanh của Kỷ Vân Hân, độ cong tinh xảo lại xinh đẹp, rất thích hợp để đặt một vài dấu ô mai lên trên. Giản Yên ý thức được bản thân mình bắt đầu suy nghĩ lung tung lập tức dời tầm mắt về hướng khác, hai gò má đỏ ửng nói: "Có chuyện gì?"
Kỷ Vân Hân có chút rầu rĩ nói: "Chị ghen."
Giản Yên hơi kinh ngạc giương mắt nhìn, trong nháy mắt trái tim như làm ngã một bình nước có ga, hơi ga chua ngọt cuồn cuộn dâng trào ra ngoài, Kỷ Vân Hân nhìn thấy vẻ mặt còn đang ngu ngơ của Giản Yên tiếp tục nói: "Chị cũng muốn ôm em."
Nàng ôm lấy Giản Yên vào trong lồng ngực, lực đạo bất đồng so với cái ôm vừa rồi của La Tinh, Kỷ Vân Hân ôm rất chặt, hai tay nàng nắm lấy hai vai của Giản Yên, muốn mạnh mẽ đem Giản Yên đặt ở trong lòng, hận không thể hòa vào cùng một chỗ với Giản Yên. Giản Yên bị buộc phải chịu đựng cái ôm này của Kỷ Vân Hân, một lúc lâu mới hoàn hồn trở lại, nàng cúi đầu chớp mắt, bờ môi kề sát ở trên xương quai xanh mà nàng nhớ nhung khi nãy.