Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 121: Món Quà Độc Nhất Vô Nhị (5)



"Vâng, tiểu thư." Cô gái bán hàng lên tiếng, lập tức xoay người đi lấy quần áo, Lâm Thâm Tham quay đầu, vừa định nói với Cẩm Dương, liền nghe thấy một giọng nói kiều mị vang lên sau lưng: "Chị Thâm Thâm?"

Lâm Thâm Thâm còn chưa quay đầu, liền nghe thấy giọng nói kiều mị này lại lần nữa vang lên: “Viễn Ái, thật là trùng hợp, chúng ta gặp phải ngươi quen rồi." 

Lâm Thâm nghe được cái tên đó, cả người khẽ giật mình, liền vội vàng quay đầu, đập vào mắt là bóng dáng Lục Tương Nghi xinh đẹp. 

Lục Tương Nghi hôm nay mặc một bộ váy liền áo chiffon, trên đầu đeo một cài tóc trân châu, tóc dài màu đen thẳng rũ xuống như thác nước sau gáy, thoạt nhìn nhu thuận và ngọt ngào, nhìn thấy Lâm Thâm Thâm quay đầu, liền nhếch môi cười với Lâm Thâm Thâm, giọng nói nhu mì điềm đạm nói: “Chị Thâm Thâm, thật sự là trùng hợp, hôm nay em và Viễn Ái cùng đi dạo phố, thật không ngờ có thể gặp được chị."

Nếu mà nói, Lâm Thâm Thâm đối với người nào cũng có thể tự nhiên thanh thản, ưu nhã thong dong, như vậy thì người đàn ông đứng trước mặt lúc này chính là người cô không tự nhiên thanh thản, ưu nhã thong dong được. 

Từ khi cô chuẩn bị về nước đến bây giờ về nước hơn hai tháng, vẫn luôn tưởng tượng, mình gặp lại em ruột cùng mẹ Lâm Viễn Ái sẽ là tình cảnh như thế nào. 

Nhưng mà bây giờ, Lâm Viễn Ái cứ như vậy xuất hiện đột ngột trước mặt cô, cậu ấy và trước kia có sự thay đổi rất lớn. Lúc cô bị bà nội mang sang Mỹ, cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi, khuôn mặt non nớt, sinh trưởng trong gia đình phú quý, vẫn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, đơn thuần như một tờ giấy trắng. 

Lâm Viễn Ái lúc này, đã trưởng thành thành một người đàn ông thành thục, nếu không phải Lục Tương Nghi gọi tên của cô, Lâm Thâm Thâm nghĩ, nếu như mình trong biển người mênh mông gặp lại cậu, dĩ nhiên sẽ không nhận ra được em trai ruột này của mình. 

Lâm Thâm Thâm nhìn Lâm Viễn Ái, dường như đã cách mấy đời. 

Lòng của cô, bỗng nhiên nhanh chóng nhảy lên, tay cô kìm lòng không được nắm lấy tà váy, cố gắng duy tình sự tỉnh táo của chính mình, mất rất lớn sức lực mới chầm chậm vẽ nên một nụ cười, giọng nói có chút run rẩy: "Viễn..." 

Lâm Thâm Thâm chỉ gọi một chữ, liền có chút không nói ra lời, cô mấp máy môi, hít sâu một hơi, lại lần nữa gọi ra đầy đủ cái tên muốn gọi: “Viễn Ái." 

Lâm Viễn Ái cứ bình tĩnh như không có gì đứng trước mặt Lâm Thâm Thâm, mắt kính cũng không lấy xuống, thậm chí nửa khuôn mặt ngoài mắt kinh không có bất kỳ động tĩnh gì, cả người giống như không nghe được tiếng của Lâm Thâm Thâm, thờ ơ trầm mặc. 

Cứ như vậy, cái tên mà Lâm Thâm Thâm gọi ra, rơi vào trong hư hông, không ai trả lời.