Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 186: Càng Ngày Càng Tệ, Trả Giá Gấp Mười (10)



...

Cẩm Dương đứng trên hành lang, không về nhà ngay mà lấy di động, bấm một số điện thoại.

Ba giây sau, đầu bên kia nhanh chóng có người nhận.

“Đám người kia vẫn ở đồn cảnh sát phụ cận Kim Bích Huy Hoàng?” Cẩm Dương hỏi thẳng.

“Ừ.”

“Được.” Cẩm Dương đáp, định cúp máy luôn.

Người đầu bên kia là Tịch Giản Cận, anh dường như ý thức được gì đó, bèn nói nhanh trước khi Cẩm Dương cúp máy: “Em định làm gì?”

“Tính sổ...” Cẩm Dương vừa nói vừa đi đến thang máy, giơ tay nhấn nút, nhìn từng con số nhảy trên bảng điện tử, anh trả lời rất tự nhiên, không chút ý giấu giếm.

“Em muốn làm thế nào?”

“Còn có thể làm thế nào, gậy ông đập lưng ông.” Cẩm Dương sải bước vào thang máy, nhàn nhạt bổ sung thêm một câu: “Dĩ nhiên, em không đi tìm mấy phụ nữ đến cường bạo chúng đâu.”

Cẩm Dương ấn nút xuống thẳng tầng hầm, bật cười khẽ rồi nói: “Chỉ là tệ hơn một chút, trả lại gấp mười lần thôi!”

Người phụ nữ kia từ trước đến nay đều đang bắt nạt anh, bắt nạt anh gần hai nghìn ngày đêm dằn vặt khó chịu, cắn nuốt cô đơn, sau khi gặp lại, cô vẫn ngang nhiên bắt nạt, khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh, lại không nhớ anh!

Cẩm Dương anh tự nhận từ xưa đến nay chưa từng là loại chịu thua thiệt, anh chưa từng bị ai bắt nạt, duy chỉ có Lâm Thâm Thâm là ngoại lệ.

Đám người kia lại dám ức hiếp Lâm Thâm Thâm, không phải gián tiếp ức hiếp anh sao?

Nghĩ tới đây, khí thế xung quanh Cẩm Dương dần lạnh xuống.

Đôi lú, có một số chuyện, đặt trên người mình, nó thật sự không phải chuyện to tát gì.

Nhưng nếu đặt trên người trong tim mình, thì nó lại biến thành long trời lở đất, vô cùng nghiêm trọng.

Như lời anh nói, lấy gậy ông đập lưng ông là điều không thể, nhưng ngay cả vốn lẫn lời, trả lại gấp mười lần, ít nhất một điểm này, anh vẫn phải phải làm được.

Nếu không, anh còn tư cách gì nói chịu trách nhiệm với cô, còn tư cách gì tham gia vào cuộc đời của cô?

Cách điện thoại, Tịch Giản Cận dường như cảm nhận được áp thấp toát ra từ Cẩm Dương, anh im lặng một lúc mới lên tiếng nhắc nhở: “Cẩm Dương, em kìm chế một chút, đừng để xảy ra án mạng.”

Cẩm Dương vẫn giữ dáng vẻ lười biếng buông tuồng, vẻ mặt bình thản không chút gợn sóng, uể oải’ừ’ một tiếng rồi cúp máy.

Tiếng ‘ừ’ kia trầm ấm lại dễ nghe, giống như nốt nhạc du dương cất lên, nhưng nó lại khiến không khí trong thang máy nháy mắt giảm xuống âm độ.

...

Ngay từ khi ra đời, Cẩm Dương đã là người tay nắm cường quyền, nhưng anh chưa bao giờ lấy quyền lực chèn ép bất cứ ai.

Ngày thường, anh khiêm tốn lại hướng nội, nhà ở Bắc Kinh cũng không phải sang trọng gì, nhìn qua chỉ giống một nhân viên văn phòng thuộc tầng lớp lao động bình thường.

Nhưng, người đàn ông này, một khi xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của anh, anh thật sự có thể làm ra những chuyện người khác không tưởng tượng nổi.

Ví dụ bây giờ, trong lòng anh đã sớm hận đám người suýt cường bạo Lâm Thâm Thâm kia đến không kìm chế nổi. Tuy nhiên Lâm Thâm Thâm vẫn quan trọng hơn, cho nên anh vì thu xếp ổn thỏa cho Lâm Thâm Thâm trước, mới nhịn đến bây giờ.