Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 187: Càng Ngày Càng Tệ, Trả Giá Gấp Mười (11)



Cẩm Dương lái xe thẳng đến đồn cảnh sát phụ cận “Kim Bích Huy Hoàng“.

Tịch Giản Cận đã đánh tiếng trước, cho nên khi cảnh sát trong đồn thấy Cẩm Dương, lập tức quy củ dẫn anh đến phòng tạm giam.

Viên cảnh sát dẫn đường cho Cẩm Dương chỉ mấy người đàn ông trong phòng tạm giam, khách sáo nói: “Tổng cộng có sáu người, đều ở đây hết.”

Đám người bên trong đang ngồi chồm hổm dưới đất nói chuyện phiếm, bất chợt thấy có người đi tới, tất cả không hẹn mà đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía Cẩm Dương bên ngoài.

Trong tay Cẩm Dương kẹp một điếu thuốc, khói xám lượn lờ chậm rãi lướt qua gò má tinh xảo của ảo, anh ung dung nhìn cánh cửa phòng tạm giam một lát, bỗng mở miệng, ngữ điệu lành lạnh: “Mở ra.”

Có lẽ bởi vì Cẩm Dương tỏa ra cảm giác áp bức quá mạnh mẽ, từng lời anh nói đều như mệnh lệnh không cho phép bất cứ ai vi phạm, cho nên viên cánh sát chỉ hơi chần chừ một lát, bèn theo lời Cẩm Dương, đi tới mở cánh cửa sắt nặng nề ra.

Cẩm Dương gật đầu với viên cảnh sát kia rồi nói: “Làm phiền anh ra ngoài trước.”

Viên cảnh sát lập tức rời đi không chút thắc mắc.

Cả phòng tạm giam chỉ còn lại một mình Cẩm Dương và sáu người kia.

Cẩm Dương rũ mắt, tư thế trông vô cùng uể oải, chỉ chậm rãi hút thuốc, đến khi hút được một nửa anh mới cất bước, chậm rãi đi tới cảnh cửa sắt, giơ tay đẩy ra, anh không chế lực rất tốt, khi mở, cảnh cửa sắt không vang lên bất cứ âm thanh nào.

Cẩm Dương từ tốn bước vào phòng tạm giam, sau đó không nhanh không chậm đóng cánh cửa kia lại.

Đèn trong phòng hơi tối, Cẩm Dương đứng dưới, ánh đèn vàng nhạt chiếu thẳng xuống đỉnh đầu anh, lộ rõ khuôn mặt điển trai trước sáu người kia.

Đường nét hoàn hảo, ánh mắt bình tĩnh, cánh mũi cao ngất, sắc môi rất nhạt, trông qua còn xinh đẹp hơn mấy nam diễn viễn viên chính mặt trắng môi đỏ trong phim Hàn, đồng thời cũng không có chút gì gọi là sức công kích.

Cẩm Dương khẽ ngước mắt, lười biếng lên tiếng hỏi: “Trong các người, ai là người tát cô gái tối nay?”

Mấy người kia nhìn bộ dáng thư sinh yếu ớt của Cẩm Dương, trong lòng thầm khinh bỉ, đến cảnh sát bọn họ còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ một đứa tay không tấc sắt, một thân một mình này?

Không cần biết thế nào, bọn họ ít nhất có sáu người... 

Đi đôi với câu hỏi của Cẩm Dương, người đàn ông đánh Lâm Thâm Thâm kia cười phá lên, ngông nghênh đi đến trước mắt Cẩm Dương, vẻ mặt tràn đầy khiêu khích, hỏi ngược: “Là ông đây đánh đấy, mày có thể làm gì?”

Cậu ta còn chưa dứt lời, Cẩm Dương bỗng nhấc tay, ném thẳng điếu thuốc đang hút dở vào miệng người kia chính xác không lệch một ly.

Đầu thuốc cháy đỏ chạm đến da thịt, người đàn ông kia theo bản năng gập người, vội vàng luống cuống nhổ điếu thuốc trong miệng ra, đau đến gào khóc chỉ Cẩm Dương: “Mày lại dám —— “

Cậu ta mới nói một nửa, Cẩm Dương đã ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng vào người đối diện, người nọ giật mình im bặt, chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, theo bản năng tự vệ không dám ho he thêm một câu nào nữa.