Giây tiếp theo, bóng người Cẩm Dương chợt lóe lên.
Sáu người kia không phản ứng kịp, chỉ cảm giác một bàn chân mang gió lap vụt về phía bọn họ.
Chỉ một lát sau, mấy người kia rối rít ngã xuống đất, ai nấy kêu la ầm ĩ.
Nhưng Cẩm Dương không mảy may vì những tiếng kêu đau đớn kia mà mềm lòng, ngược lại càng ra tay càng nặng.
...
Ngoài phòng tạm giam, cảnh sát trực đêm nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vọng ra, da gà da ốc cũng theo đó nổi đầy.
Dẫu sao đây là đồn cảnh sát, không thể ần ĩ đến mức xảy ra án mạng, cho nên cảnh sát trực đêm quyết định gọi điện cho Tịch Giản Cận.
Tiếng kêu thảm thiết kia kéo dài chừng hai mươi phút, cùng lúc ấy, Tịch Giản Cận cũng đến đồn, đi vào, lập tức hỏi thẳng: “Người đâu?”
“Ở phòng tạm giam.”
Một viên cảnh sát chỉ về phái phòng tạm giam, Tịch Giản Cận vội vã rảo bước đi tới, nhưng anh còn chưa đi đến, cửa phòng tạm giam đã bật mửo, Cẩm Dương bình thản bước ra, áo quần chỉnh tề, vẻ mặt bình tĩnh, khí chất nho nhã, không khác gì so với dáng vẻ lúc mới đến.
Cảnh sát trong đồn đồng loạt sửng sốt, có chút không dám tin, người đàn ông nho nhã này chính là tác giả của những tiếng kêu thảm thiết vừa nãy?
Tịch Giản Cận không đi theo mà vào phòng tạm giam một chuyến, chỉ thấy đám người kia nằm ngổn ngang trên đất, ai nấy đều mặt mũi sưng vù, không ôm tay hì cũng ôm chân, máu không chảy từ mũi thì cũng chảy từ miệng, nói chung cảnh tượng vô cùng thê thảm, bấy giờ anh mới thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm thán may mà không xảy ra án mạng, sau đó cũng rời khỏi phòng tạm giam.
Tịch Giản Cận không hút thuốc, nhưng lúc nào cũng mang theo thuốc, anh rút thuốc ra, đưa cho mỗi cảnh sát trong phòng một cây, chỉ mấy người hôn mê trong phòng, thay Cẩm Dương thu dòn rắc rối: “Làm phiền mọi người đưa họ đến bệnh viện, cô gái tối này là vợ của em trai tôi, cậu ấy cũng không có ác ý gì, chỉ là bị chọc tức.”
Mấy cảnh sát nghe vậy, ai nấy đều trợn mắt há mồm, không có ác ý? Đã đánh người ta thành ra thế kia rồi còn nói không có ác ý?
Tịch Giản Cận nói đoạn, lại rút một tờ chi phiếu ra, ký tên, đưa cho viên cảnh sát, khách sáo nói: “Đây là tiền thuốc thang của bọn họ.”
Ngừng một lát, Tịch Giản Cận mới nói tiếp: “Tin tôi, em trai tôi thật sự rất kìm chế rồi, nếu nó thật sự có ác ý, mấy người kia hôm nay e rằng không chỉ đơn giản như gãy tay gãy chân thế đâu.”
Khi Tịch Giản Cận rời khỏi đồn cảnh sát, Cẩm Dương đã lên xe, xe đang nổ máy, dường như đang cố ý đợi anh.
Tịch Giản Cận đi tới, mở cửa, lên xe, nghiêng đầu nhìn Cẩm Dương, nói: “Lần đầu tiên thấy em vì một người phụ nữ mà điên như vậy.”
Cẩm Dương mím môi không nói gì, chỉ hạ kính xe xuống, móc trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa, hút mấy hơi, mới chậm rãi nhả ra một làn khói xám, xuyên qua làn khói xám ấy, anh phảng phất thấy được nụ cười kiêu ngạo thoải mái của Lâm Thâm Thâm.