Tịch Giản Cận thấy Cẩm Dương mãi không trra lời, bèn vòng lại chuyện chính: “Cẩm Dương, bao giờ em mới về thành phố X, Dịch Thiển đã thay em quản lí Bác Đế rất lâu, bây giờ cũng đến lúc em nên quay về gánh vác nghĩa vụ rồi.”
Cẩm Dương cau mày: “Một khoảng thời gian nữa đi.”
“Bao lâu?” Ngữ điệu của Tịch Giản Cận vẫn trước sau như một, tuy nhiên bây giờ đượm thêm vài phần nghiêm khắc: “Cho anh một thời gian chính xác, hoặc là một lý do thuyết phục.”
“Lý do?” Cẩm Dương híp mắt, nhìn làn khói đang tản dần, bỗng nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Lâm Thâm Thâm như hiện ra trước mắt, anh theo bản năng vươn tay muốn chạm tới, nhưng phát hiện tát cả chỉ là ảo giác, bàn tay chừng hửng trên không, anh cảm thấy trái tim cũng trống rỗng theo, khựng một lúc, anh mới cong môi, nỏi thẳng: “Em muốn ở lại bên cạnh người em yêu, rời khỏi nơi này, em không biết đi đâu tìm được cô ấy nữa. Lý do này đủ chưa?”
Lần này đến lượt Tịch Giản Cận ngây người, không gian trong xe thoáng chốc chìm vào tĩnh lặng.
Không ai biết, trong đôi mắt sâu thẳm của Cẩm Dương hiện lên vẻ ấm áp hiếm thấy, bỗng cất tiếng gọi: “Anh rể?”
“Ừ?” Tịch Giản Cận nghoảnh đầu nhìn Cẩm Dương.
“Trong cuộc đời mỗi người ai cũng sẽ gặp một vài tai nạn...” Cẩm Dương dừng một chút, nói tiếp: “Lâm Thâm Thâm chính là tai nạn có một không hai, không gì thay thế được của em.”
Tịch Giản Cận có chút không biết nói gì, chỉ người nào từng trải qau tình yêu tạc lòng tạc dạ mới có thể thấy hiểu được những lời này của Cẩm Dương.
Anh chuẩn bị muốn vàn lý lẽ thuyết phục Cẩm Dương nhanh chóng về thành phố X tiếp quản tập đoàn Bác Đế, tuy nhiên giờ phút này, tất cả lý lẽ ấy dường như đều trở nên vô dụng.
Tính yêu thấm kín giấu trong lòng quá nặng, chưa bao giờ chia sẻ với người khác, nó giống nưh bí mật của một người, giấu mãi, giấu mãi, cuối cùng đến lúc lấy ra cũng khó khăn.
Nhưng bây giờ, anh phát hiện, Lâm Thâm Thâm không phải người anh dùng ngoại hình có thể giữ lại, mà tập đoàn Bác Đế năm lần bảy lượt giục anh trở về, nghĩ tới nghĩ lui, chuyện duy nhất anh có thể làm, chỉ là tạm thời không về Bác Đế, ở lại cạnh cô.
“Hồi có Bác Duệ, mọi người khuyên em tìm một người mẹ cho thằng bé, khi đó em cũng có ý định thế, em cũng theo ý mọi người mà quan sát những người phụ nữ xung quanh, không phải không có xinh đẹp, cũng không phải không giỏi giang, chỉ là không ai trong bọn họ chạm đến tận cùng tim em.”
Khoảng thời gian đó khiến anh hiểu rõ tiếng lòng mình, đồng thời cũng khiến anh hiểu ra tầm quan trọng của người phụ nữ tên LâmThâm Thâm kia. Trừ Lâm Thâm Thâm, không còn bất cứ người phụ nữ nào có thể khiến trái tim anh rung động lần nữa.
“Bác Duệ là con trai ruột của em, cho dù thằng bé ra đời thế nào, nhưng trong lòng em thằng bé vẫn là quan trọng nhất, vì vậy em càng không thể tìm những người phụ nữ tạm bợ kia đến làm mẹ thằng bé.”
Cẩm Dương nói không nhanh không chậm: “Em còn đang lo, liệu cô ấy vì em đã có con mà chê em không, dẫu sao khi con người ta thích một người, luôn sẽ có cảm giác mình chưa đủ tốt, nhưng mặc dù em đang lo lắng, cảm thấy không công bằng với cô ấy, cảm thấy bản thân chỗ nào cũng không xứng với cô ấy, em lại vẫn không kìm được mà muốn cô ấy.”