Kết quả anh lại cảm thấy không hề hài lòng như ý, con người... Vốn là sự tồn tại đầy mâu thuẫn như vậy.
Thôi, thôi...
Từ lần đầu tiên, mình gặp cô, cô lịch sự gọi anh "Cẩm tiên sinh", anh đã bởi vì đủ mọi chuyện mà xoắn xuýt quá nhiều lần, hiện tại còn xoắn xuýt cái gì nữa?
Người phụ nữ không có trái tim này, anh còn có thể trông cậy vào cô nhận ra anh sao?
Muốn nhận ra, đã sớm nhận ra.
Hoặc là, có lẽ cô đã nhận ra, chỉ là giả ngây giả dại không muốn nhận nhau.
Chuyện cũ hai người cùng nhau trải qua, với anh mà nói, nặng như sinh mệnh, có lẽ đối với cô mà nói, là vướng víu, là gánh nặng, là gói hàng muốn vứt bỏ cầu còn không được.
Cho nên anh cần gì phải xoắn xuýt việc cô có nhớ kỹ hay không?
Có điều anh cao hơn trời đã quen, trước giờ luôn được người khác tôn sùng, ngước nhìn, hâm mộ, lại gặp trắc trở ở chỗ cô, đáy lòng bị mất cân bằng.
Huống chi, bất kể cô nhớ rõ, hay là không nhớ rõ, tính cách của anh kiêu ngạo lại tự phụ như thế, làm sao có thể hỏi cô có nhớ hay không?
Bất kể như thế nào, với anh mà nói, cô cũng đã trở thành người phụ nữ của anh.
Cho nên, cô có mục đích cũng được, giả ngây giả dại cũng được, không quan tâm như thế nào, anh vẫn sẽ chấp nhận.
Làn mi dài của Cẩm Dương hơi run run, mới cúi đầu xuống, chặn môi Lâm Thâm Thâm.
Có lúc, hôn và làm tình với người phụ nữ mình thích, thật cách thức tốt để làm dịu tâm trạng buồn bực, trước khi Cẩm Dương làm tình, an ủi bản thân đủ kiểu, cảm thấy mình không có hứng thú, nhưng sau khi ở bên Lâm Thâm Thâm, lúc nào cũng như bị kích thích, hai người làm nước sôi lửa bỏng, khi cơ thể giác quan của anh đạt tới đỉnh núi, anh lại cảm thấy trong lòng mình tràn ngập hào hứng, thậm chí còn hào hứng cực lôi kéo Lâm Thâm Thâm thử mấy tư thế trước kia chưa từng thử, anh đột nhiên cảm thấy, thể xác tinh thần đạt được thỏa mãn to lớn, nhất là cuối cùng, nhìn thấy Lâm Thâm Thâm mệt mỏi xụi lơ ở trong khuỷu tay của anh, không nhúc nhích nhắm mắt lại, sợi tóc dán vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ ngượng ngùng, tâm tình sẽ trở nên vô cùng vui vẻ, thậm chí còn có tâm tình tốt cúi đầu xuống, hôn mấy lần lên trán cô, sau đó cảm thấy những xoắn xuýt trong lòng cả ngày đã bị xóa sạch, cô có quên hay không quên đã không còn là vấn đề nữa.
Yêu là gì?
Thế nào là yêu?
Cẩm Dương nghĩ, chắc là như thế đi, lo được lo mất, nghi thần nghi quỷ, nơm nớp lo sợ, bất an, khi chưa biến tình cảm thành tình yêu, nói tóm lại, phần lớn tâm trạng sẽ không phải là tâm trạng tốt.
...
Lâm Thâm Thâm vốn đã hẹn với Bạc Duệ ngày kia sẽ cùng đi xem phim, nhưng bên tập đoàn Bạc đế lại gọi điện thoại tới, nói nhớ Bạc Duệ, cho nên để sáng hôm sau Tịch Giản Cận về thành phố X tiện thể đưa Bạc Duệ về ở mấy ngày.
Dù Bạc Duệ rất muốn cùng đi xem phim với Lâm Thâm Thâm, nhưng vẫn nhớ người nhà ở thành phố X, cho nên khi Tịch Giản Cận đến đón cậu sớm, hơi xoắn xuýt trong chốc lát, rồi cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Lâm Thâm Thâm, nhăn nhăn nhó nhó hồi lâu, mới nói: "Chị Thâm Thâm, có lẽ em cần phải trì hoãn buổi hẹn hò của chúng ta rồi."
Lâm Thâm Thâm khẳng định sẽ không làm khó một đứa bé, cho nên rất dễ nói chuyện, nhanh chóng đồng ý.