Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 285: Năm Lần Bảy Lượt Tỏ Tình (21)



Cẩm Dương lập tức giơ tay lên, ném văn kiện trong tay lên người nhân viên, giọng nói vô cùng cáu kỉnh nói: "Tôi ký theo lối viết thảo, lối viết thảo có thể bớt được thì bớt, ngay cả chuyện này cô cũng không hiểu, cô còn ở xí nghiệp Lâm thị làm cái gì!"

Nhân viên kia bị Cẩm Dương mắng, lập tức cúi thấp đầu, không dám thở mạnh một tiếng, chỉ khúm núm nói một câu: "Thật xin lỗi, Cẩm phó tổng." Rồi ôm văn kiện, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi văn phòng.

Văn phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Cẩm Dương táo bạo giơ tay lên, giật giật cà vạt của mình, rồi cầm điện thoại bản thân để trên bàn, hỏi: "Thư ký Phương đã ra khỏi văn phòng của Lâm tổng chưa?"

Bên kia âm thanh dễ nghe của thư ký nhanh chóng vang lên: "Cẩm phó tổng, thư ký Phương mới vừa cùng Lâm tổng đi ra."

Cẩm Dương nghe nói như thế, hung hăng ném điện thoại trong tay lên mặ đất, phát ra tiếng "bộp" rất lớn.

Lúc này đúng lúc có nhân viên không tìm thấy Lâm Thâm Thâm, liền tới xin chỉ thị ý kiến của Cẩm Dương, mới vừa đi tới cửa phòng làm việc, nhìn thấy dáng vẻ này của Cẩm Dương, bị dọa vội vàng lặng lẽ không tiếng động lui đi, tìm một nhân viên lâu năm, một lần nữa đi hỏi ý kiến của Cẩm Dương.

Sau khi nhân viên lâu năm đó đi vào văn phòng của Cẩm Dương, văn phòng của Cẩm Dương yên tĩnh lạ thường, Cẩm Dương ngồi yên tĩnh trên ghế làm việc, không nhúc nhích. 

Lúc này Cẩm Dương, nhìn lạnh nhạt mà thanh nhã, như một bức tranh sơn thủy.

Nhân viên lâu năm cẩn thận đi tới trước mặt Cẩm Dương, rất cung kính lên tiếng, nói: "Cẩm tiên sinh, liên quan tới vụ hợp tác với Trương thị, Trương thị nói muốn tăng lợi nhuận lên năm phần trăm, ngài xem như thế nào?" 

Cẩm Dương không hề ngẩng đầu, cánh môi cũng không mở ra, chỉ dùng giọng mũi phát ra một tiếng "Ừ".

Nhân viên lâu năm không quá hiểu ý của Cẩm Dương, vừa định lên tiếng hỏi, điện thoại Cẩm Dương để lên bàn, đột nhiên vang lên.

Cẩm Dương nhìn lướt qua cái tên hiện lên trên điện thoại di động, lúc này anh mới ngồi thẳng cơ thể, mở miệng, nói với nhân viên lâu năm đứng bên cạnh: "Anh đi ra ngoài trước đi."

Nhân viên lâu năm lặng lẽ lui ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa phòng cho Cẩm Dương.

Cẩm Dương đợi nhân viên đó đi ra ngoài, mới giơ tay, cầm điện thoại lên, ấn nút trả lời, bên trong truyền đến giọng nói thanh thúy đặc trưng của Lâm Thâm Thâm: "Cẩm Dương, em quên nói cho anh biết, em và thư ký Phương tạm thời có chút việc, ra, có lẽ trước khi tan làm buổi chiều cũng sẽ không về công ty, nếu như anh có chuyện làm ăn, anh cứ quyết định là được."

"Được rồi, không nói nữa, bây giờ em thật sự có việc gấp, cúp đây —— "

Lâm Thâm Thâm không hề cho Cẩm Dương có cơ hội nói chuyện, cầm điện thoại di động nhanh chóng dập máy.

Anh đã năm ngày liên tục không được ngủ ngon, rõ ràng mỗi ngày đều có thể thấy cô, thế nhưng lại cảm thấy khoảng cách với cô xa không thể chạm, rõ ràng cơ thể đã mệt như thể sắp vỡ ranh giới cuối cùng, thế nhưng lại không hề có dục vọng buồn ngủ.

Anh không biết anh còn có thể chống đỡ được bao lâu, thậm chí, ngày đó sau khi mở miệng tỏ tình với cô, liền quyết định nhất định sẽ không bỏ dở nửa chừng, lúc này cũng trở nên có chút dao động.

Nếu thật sự nói lời tỏ tình ra khỏi miệng, đổi lấy là cô khó xử, đó là mục đích của anh sao?

Hoặc là nói, hiện tại, anh và cô nhìn như đang cộng tác, thật ra quan hệ rất xa cách, là điều anh muốn sao?