Hoặc là nói, hiện tại, anh và cô nhìn như đang cộng tác, thật ra quan hệ rất xa cách, là điều anh muốn sao?
Sau lưng của anh có tài phú và quyền lực hùng hậu mà người ngoài mấy đời cũng không có được, anh rõ ràng có thể cường thủ hào đoạt nhốt Lâm Thâm Thâm ở bên cạnh mình, cũng có thể dùng xí nghiệp Lâm thị nửa chết nửa sống lúc này để áp chế cô, gả cho anh, để cô ở bên mình đến bạch đầu giai lão.
Không phải là anh không dâng lên suy nghĩ vặn vẹo mà cường thế này trong lòng, thế nhưng anh vừa nghĩ tới, có được thể xác của Lâm Thâm Thâm, lại không chiếm được trái tim của Lâm Thâm Thâm, liệu anh có vui vẻ được không?
Ngoài cửa sổ, bầu trời Bắc Kinh rất sáng sủa, trời xanh mây trắng.
Cẩm Dương lại cảm thấy trái tim mình, mây đen dày đặc, sấm sét vang dội.
...
Trong nháy mắt, đã đến lời hẹn bảy ngày của Lâm Thâm Thâm và Lâm Viễn Ái.
Ngày đó, thời tiết Bắc Kinh không tốt, bầu trời âm trầm, dường như sắp mưa, khiến tâm tình của người ta, theo đó mà tự dưng phiền muộn.
Lâm Viễn Ái rất ít đến xí nghiệp Lâm thị, nhưng là, người trong công ty, cũng đều biết cậu là cháu trai độc nhất vô nhị của xí nghiệp Lâm thị.
Lâm Viễn Ái lái chiếc xe thể thao Maserati của mình thẳng đến trước cửa xí nghiệp Lâm thị, sau đó nghênh ngang dừng ở cửa chính, rồi đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Cậu ném chìa khoá cho bảo vệ đứng ở một bên n, rồi đi vào cao ốc xí nghiệp Lâm thị.
Nhân viên lễ tân nhìn thấy Lâm Viễn Ái, vô cùng nhiệt tình chào đón, tự mình ấn thang máy cho Lâm Viễn Ái.
Lâm Viễn Ái hai tay đút túi, nhìn lướt qua nhân viên lễ tân xinh đẹp, gọi một tiếng "chị đẹp", rồi cười xấu xa bước vào thang máy, sau đó ấn tầng, đi thẳng lên tầng.
Khi Lâm Viễn Ái đến văn phòng Lâm Thâm Thâm, Lâm Thâm Thâm đang ký văn kiện, thư ký Phương đứng bên cạnh cô, chờ đến cô ký xong một bản, lại đổi bản khác lên.
Thư ký Phương trông thấy Lâm Viễn Ái đi đến, đầu tiên là khách khí gọi một tiếng: "Tiểu thiếu gia."
Rồi mới cúi đầu, nhẹ nhàng nói với Lâm Thâm Thâm: "Lâm tổng, tiểu thiếu gia tới."
Lâm Thâm Thâm không nói gì, tiếp tục ký văn kiện của mình, có điều trong lúc trao đổi văn kiện, ngẩng đầu, nhìn lướt qua Lâm Viễn Ái, sau đó ngón tay chỉ vào ghế sô pha, nói: "Em ngồi trước đi."
Lâm Viễn Ái giật giật môi, không nói gì, tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon, lấy điện thoại di động của mình ra, vừa chơi trò chơi, vừa chờ Lâm Thâm Thâm làm xong.
Qua khoảng nửa tiếng, rốt cục Lâm Thâm Thâm cũng ký xong những văn kiện đó.
Thư ký Phương sắp xếp lại, ôm vào trong ngực, thức thời nói với Lâm Thâm Thâm: "Lâm tổng, tôi đi ra ngoài trước."
"Ừm." Lâm Thâm Thâm giơ tay lên, xoa xoa bả vai hơi đau của mình, nói với thư ký Phương: "Đợi chút nữa bảo tiểu Lộ đưa hai ly cà phê đến."
"Vâng, Lâm tổng."
Sau khi Thư ký Phương ra ngoài, chưa đến hai phút, tiểu Lộ đã bưng hai ly cà phê đi đến.
Lâm Thâm Thâm chỉ vào bàn trà trước mặt Lâm Viễn Ái, tiểu Lộ liền để cà phê ở nơi đó, đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa phòng lại.
Lâm Thâm Thâm ưu nhã đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Viễn Ái, ngồi ở trên ghế sa lon đối diện với cậu, bưng lên cà phê, từ từ uống một ngụm, mới mỉm cười với Lâm Viễn Ái, biết rõ còn cố hỏi nói: "Viễn Ái, em đến tìm chị có chuyện gì không?"
Lâm Viễn Ái để điện thoại trong tay xuống, nhìn qua Lâm Thâm Thâm không nói gì. ---