Buổi trưa tan trường, Trì Đông Dương không tìm thấy Tiêu Tùng Hứa ở chỗ thường ngày trong căng tin.
Anh nghĩ có thể Tiêu Tùng Hứa đang ở cùng Triệu Tĩnh Nhã, Trì Đông Dương không để ý, nhưng khi quay đầu lại, anh thấy Triệu Tĩnh Nhã đang một mình đi tớ với đĩa thức ăn phía sau.
Trì Đông Dương ngạc nhiên: "Sao cậu lại đi một mình? Sóc nhỏ đâu rồi?"
Triệu Tĩnh Nhã có vẻ ngạc nhiên khi nghe anh hỏi câu này: "Cậu ấy đi ăn trưa với Hàn Nhan, cậu không biết à?"
"Hàn Nhan là ai?" Trì Đông Dương cảm thấy bất an.
Câu trả lời của Triệu Tĩnh Nhã đã xác nhận linh cảm của anh: "Người đứng đầu lớp bên cạnh, là người cao ráo, đẹp trai và có tính cách lạnh lùng."
"Chậc." Trì Đông Dương không vui.
Thấy anh không vui, Triệu Tĩnh Nhã âm thầm vui vẻ, cô mím môi kiềm chế biểu cảm của mình, hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
"Tôi..." Trì Đông Dương do dự một chút, mới miễn cưỡng hỏi: "Cậu thấy Hàn Nhan đẹp trai hay là tôi đẹp trai hơn?"
"xì." Dưới cơn tức giận tiềm ẩn của Trì Đông Dương, Triệu Tĩnh Nhã cố nén tiếng cười và nói: "Cậu có muốn nghe sự thật không?"
Trì Đông Dương hiểu ngay khi nghe cô nói: "Tôi không nghe."
"Dựa trên thẩm mỹ cá nhân của tớ, tớ thích mẫu người bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong dính người hơn."
"Tôi đã nói không muốn nghe!" Trì Đông Dương phàn nàn, sau đó phản ứng muộn màng: "Sao cậu biết cậu ta rất bám người?"
Triệu Tĩnh Nhã đặt đĩa xuống, lật mở điện thoại: "Tớ biết rõ! Mạng lưới tin đồn của tớ nói có người nhìn thấy bọn họ ngồi ở cửa sổ nhà hàng. Hàn Nhan vốn là người nghiêm nghị không cười, lại đối xử với Sóc nhỏ dịu dàng như vậy. Còn vừa ăn vừa lau miệng cho cậu ấy, còn không quên xoa đầu ".
Xoa đầu!
Hai từ này dường như chạm đến vảy ngược của Trì Đông Dương.
Cảnh tượng vẻ mặt ngượng ngùng rụt rè của Sóc nhỏ cùng những hành động ác độc của Hàn Nhan hiện ra trước mắt anh.
Lúc sáng cậu vừa xoa đầu của Sóc nhỏ trước mặt Hàn Nhan, người này ngay lập tức muốn che dấu vết của cậu vào buổi trưa...
Trì Đông Dương không tin rằng Hàn Nhan không quan tâm đến Sóc nhỏ!
"Nói cho tôi biết hai người họ đi ăn ở đâu." Trì Đông Dương hỏi.
Triệu Tĩnh Nhã cũng rất hợp tác và cho anh xem tên nhà hàng trong lịch sử trò chuyện.
Người này cũng không biết là đã nhìn rõ chưa, chỉ liếc nhìn một cái rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Để Triệu Tĩnh Nhã ở chỗ cũ...
Cuối cùng cười lớn vui vẻ!
"Con chó ngu ngốc." Triệu Tĩnh Nhã hừ một tiếng, "Không chủ động, đến lúc mất vợ tôi xem cậu khóc thế nào!"
*
Khi Trì Đông Dương đến, hai người trong nhà hàng vừa ăn xong và vừa bước ra ngoài.
Khi nhìn thấy Trì Đông Dương, Tiêu Tùng Hứa chớp mắt với vẻ mặt hơi ngạc nhiên, "Cậu không đi ăn với Tĩnh Nhã à?"
Đây là loại vấn đề gì?
Trước đây cậu đi ăn ăn với Triệu Tĩnh Nhã, hoàn toàn là vì cô ấy ở bên cạnh Tiêu Tùng Hứa, được chứ?
Trì Đông Dương không nói thẳng mà liếc nhìn Hàn Nhan và chuẩn bị đưa tay ra bắt Tiêu Tùng Hứa.
Nhưng Hàn Nhan di chuyển nhanh hơn, trước mặt anh, anh ta giơ cánh tay lên tự nhiên mà đặt nó lên vai Tiêu Tùng Hứa...Ôm lấy cậu.
Dưới góc nhìn của người ngoài cuộc, đây là cử chỉ "bạn tốt".
Nhưng Trì Đông Dương có thể nhìn thấy ý đồ cố ý thể hiện sự thân mật của Hàn Nhan.
Cảm nhận được sự gần gũi của Hàn Nhan, Tiêu Tùng Hứa ngẩng đầu nhìn anh và mỉm cười ngoan ngoãn, "Cảm ơn cậu đã mời tớ. Bữa trưa rất ngon!"
Hàn Nhan cũng cười đáp: "Cậu thích là được rồi. Có dịp lần sau chúng ta lại đi ăn..."
"Hôm nay cậu không đi ăn với tớ, đến bữa trưa tớ cũng chưa ăn!"
Trì Đông Dương lên tiếng, cắt ngang lời mời của Hàn Nhan.
Giơ cánh tay dài ra, Trì Đông Dương đưa Tiêu Tùng Hứa ra khỏi vòng tay của đối phương và kéo cậu về phía mình...
Sau đó, anh vòng tay qua cổ Tiêu Tùng Hứa thân mật hơn, cơ thể tự nhiên gần hơn, tựa cằm lên vai thiếu niên.
Từ góc nhìn của người ngoài cuộc...
Dù nhìn thế nào thì đó cũng không phải là thái độ "anh em một nhà".
"Sao có thể được?" Tiêu Tùng Hứa có chút ngạc nhiên khi nghe những lời của Trì Đông Dương.
"Dạo này hai chúng ta hay đi ăn cùng nhau! Hôm nay cậu không đi với tớ, tớ ăn không vào." Trì Đông Dương cố ý nói.
"A?" Tiêu Tùng Hứa sửng sốt, "Cậu cũng bắt đầu giống tớ 'một khi hình thành thì không thay đổi sao' sao? Cậu giỡn tớ à?
Giỡn cái gì!
Cậu- Trì Đông Dương, là người sợ cuộc sống sao?
Một câu sắp phát ra từ miệng Trì Đông Dương.
Đây không phải phong cách của Trì Đông Dương, nhưng anh cảm thấy Hàn Nhan đang nhìn chằm chằm vào mình...
Trì Đông Dương ngẩng đầu lên một lúc rồi buột miệng——
"Ta không giỡn, tớ chỉ quen với cậu."
Lời này vừa nói ra, không gian và thời gian lập tức đông cứng lại.
Hai thiếu niên vốn đang dính chặt vào nhau vô tình đứng tách ra.
Một người cúi đầu kéo mạnh góc áo, một người ngẩng đầu huýt sáo.
Tất cả đều đỏ bừng ở gốc tai và má.
Nửa ngày sau.
"Các cậu là người ngây thơ thế à?"
Hàn Nhan lên tiếng, phá vỡ bầu không khí mơ hồ.
Tiêu Tùng Hứa tỏ ra bối rối, trong khi trong mắt Trì Đông Dương lại tràn ngập sự thù địch.
"Vậy thì cậu phải cẩn thận."
Hàn Nhan nhìn chằm chằm vào mắt Trì Đông Dương và nói rõ lập trường của mình:
"Tôi không phải loại người này."
*
Hàn Nhan nói rằng cậu ta không phải là loại người ngây thơ.
Ngay sau đó, anh đã để Trì Đông Dương trải nghiệm đòn tấn công bóng thẳng của mình.
Lợi dụng thời điểm kỳ thi cuối kỳ đang đến gần, hội sinh viên Hàn Nhan đã tổ chức "trại huấn luyện năm cuối cấp".
Thời gian thì là vào thời gian tự học buổi tối mỗi ngày và không chiếm thời gian ngoài giờ học.
Hình thức này dành cho sinh viên đóng vai trò là "giáo viên đào tạo" và hướng dẫn việc học về thuyết ưu sinh, những người sẵn sàng tham gia khóa đào tạo.
Nói đến học sinh nào đủ tiêu chuẩn để trở thành "giáo viên đào tạo"...
Tiêu Tùng Hứa đương nhiên là ứng cử viên không thể nghi ngờ.
Một người là giáo viên.
Một người là người tổ chức.
Hai người không liên quan gì đến nhau đương nhiên có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau hơn.
Một người là một chàng trai cao ráo, ngầu.
Một người là một cậu bé gầy gò và dễ thương.
Khi cả hai tương tác nhiều hơn, họ tự nhiên thu hút một số cuộc thảo luận về việc bí mật sử dụng CP.
Những bình luận này giống như đang khiêu khích Trì Đông Dương.
" CP cái gì! Ăn có ngon không!"
Giọng nói phàn nàn của Trì Đông Dương lọt vào tai đồng đội.
Một người bạn chơi bóng rổ cùng hỏi: "Hả? Trì Đông Dương, cậu có kỳ thị người đồng tính à?"
"Chậc,cậu không hiểu đâu!" Trì Đông Dương chặn cú sút và khen thưởng.
"Nếu không phải kỳ thị đồng tính..."Người bạn chán nản xoa đầu, "Lẽ nào là vấn đề của CP? Không phải Hàn ca x Sóc nhỏ sao?"
Ánh mắt của Trì Đông Dương đầy đe dọa, "Cậu gặm cp à?"
"Sao lại không gặm chứ? Hehe..." Người bạn cười khúc khích, "Sự kết hợp giữa tổng tài độc đoán x người vợ ngọt ngào thực sự là một thứ lớn...hot...phổ biến sẽ không bao giờ thay đổi..."
Dưới cái nhìn "cái nhìn chết chóc" của Trì Đông Dương, giọng của người bạn cùng chơi bóng trầm xuống.
"Sao cậu không gặm cp tớ x Sóc nhỏ?" Trì Đông Dương tức giận hỏi.
Người bạn cùng chơi bóng nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó cẩn thận suy nghĩ, như thể vừa mở ra cánh cửa bước vào một thế giới mới, rồi cười ngốc nghếch: "Cậu nói thế thì có vẻ gặm cp này cũng ngon."!"
Trì Đông Dương ngu ngốc đến mức mất bình tĩnh, duỗi ngón tay vỗ trán, vừa bước đi vừa nói: "Sau này bớt gặm linh tinh đi, ăn uống nhiều đồ vào."
"Anh Trì sao lại đi thế?" Người bạn cùng chơi bóng rổ hét lên phía sau anh.