Tôi là một người xuyên việt, tôi không thuộc về thế giới mà tôi đang sống. Nghe có vẻ buồn cười và khó tin lắm. Nhưng ai ngờ được chuyện gì sẽ xảy ra trên đời? Như những chuyện mà chỉ có trong truyện, trong phim lại diễn ra với một con người quá dỗi bình thường trong cuộc sống tẻ nhạt của thế kỉ 21.
Tôi sinh ra và lớn lên nơi miền quê. Tôi thậm chí còn chẳng phải là người Châu Âu, tôi là người việt.
Năm tôi lên 18, lên đại học, quê tôi ở xứ miền tây, nơi mà có nhiều người thích nhậu, thích bàn tán, và chơi hụi. Tôi lên Sài Gòn, mang theo ước mơ làm giàu ở nơi xứ người. Tuy rằng, nơi phồn hoa như thế, cũng mang theo đầy nước mắt và mệt mỏi, cho những người sống ở nơi này. Nhưng tôi không thể phủ nhận được một điều, tôi yêu nó, yêu nơi đây, nơi chỉ toàn dòng người nhộn nhịp, những tiếng cười sáo rỗng, những người bán hàng rong, hay cả những sự tốt bụng sau khi bị ngã xe bên đường. Nơi có những người bán vé số xếp đầy trên những con đường, những người vô gia cư thích ngồi bên trên cầu hay dưới chân cầu, họ sinh sống tại đó. Sống qua ngày bằng việc nhặt ve chai, hay mấy tờ báo rồi. Rồi sau đó chờ những người làm việc thiện mang đồ ăn đến giúp đỡ cho cuộc sống của họ.
Tôi thường thích đi dạo nơi chốn phồn hoa này chỉ để ngắm nghía mặt trời lặn từ trên Hầm Thủ Thiêm, đi ăn mấy món tôi thích như chân gà, mề gà, hay là đi ăn ốc linh tinh tại lòng vòng con đường Dương Bá Trạc của quận 8. Thích đi dạo đêm khuya tại Phố Đi Bộ Nguyễn Huệ.
Cho đến khi, chỉ sau một giấc ngủ say, tôi đã không còn ở nơi đó. Tôi trở thành một cô gái tên Hamila Rolleber, năm là cô gái ấy học năm 3.
Tôi không biết tính của con bé bình thường như thế nào. Nên tôi cứ cố gắng thể hiện bản thân giống người xung quanh một chút, chí ít là giống cô bạn thân của cô bé ấy cũng được. Chỉ để cho mình không quá khác biệt trong một thế giới chỉ thuộc về trong một quyển sách.
Tôi có chút tuyệt vọng.
Tôi nhớ dai dẳng cái mùi hương của bánh tráng, mùi hương của mấy nồi cơm khét đáy, và mùi khói từ những chiếc xe máy nẹt bô. Tôi thậm chí đã tự sát không biết bao nhiêu là lần, vẫn nằm trong trạm sau mỗi lần tỉnh giấc, vẫn nghe những tiếng ồn ào, tiếng rầy la từ người phụ nữ đang làm việc ở nơi đây.
"Con lại tự sát."
Cô Pomfrey nhìn tôi, cô đặt tay lên đầu tôi muốn trấn an cái cảm xúc tuyệt vọng túc trực trong con tim tôi. Cô chỉ đang nhìn đến chính bản thân, chỉ là chính tôi thôi. Không phải là Hamila, chỉ là An, là cái An.
"Con mệt lắm, con không biết mình phải làm gì nữa, con không thuộc về nơi này. Con..con không muốn tự sát đâu cô."
Tôi lắp bắp, nức nở, hai tay muốn che đậy đi những dòng nước mắt. Cô không la mắng gì tôi như mọi khi, cô chỉ nhẹ nhàng ôm tôi. Cô đã nhìn tôi như một người mẹ thấy đứa con của mình, bằng một tình thương, một sự che chở. Từ nơi cô, tôi nhìn thấy cái vầng hào quang sáng và ấm áp như dưới chiều hoàng hôn. Một cái vẻ đẹp êm dịu.
"Con không thể hiểu nổi cô Pomfrey à, con đâu hề muốn bản thân con như thế này. Con suy nghĩ mãi, con vẫn chưa thể hiểu nổi. Con không hề thích Potter, không hề cố bắt chước Lily, con chỉ cố sống cho giống người bình thường. Con không tài nào hiểu được, sao mọi người cứ gò ép con vào trong một khuôn khổ mà không phải là con."
"Con hãy sống cho chính con thôi, cô cũng đâu thể giúp được gì cho cuộc sống của con. Con cứ sống đi, đừng để tâm vào chúng. Cuộc đời vốn thuộc về con mà, Hamila, con đừng nghĩ vơ vẩn đâu đó nữa. Con có thể dành tập trung của mình vào học tập, vào Quidditch, bất kì thứ vui chơi nào con à."
Tôi khóc một trận cho đã rồi tỉnh lại, tôi quay về phòng rồi chỉ đâm đầu vào trong đống hỗn độn của học tập. Tôi dành được mấy bảng điểm xuất sắc, kể cả trong môn tôi chẳng hề yêu thích dù chỉ một chút.
Thật tình cờ, tôi gặp lại Lily khi mà cô ấy đang nức nở vì chuyện gì đó. Tôi mới kéo cô ấy qua góc nào đấy mới hỏi
"Có chuyện gì thế? Lily. Ai làm bồ khóc?"
"Hamila!!"
Tiếng vang vọng hét to của James, cậu ta đến kéo Lily ra sau lưng rồi trừng mắt tôi như một con thú man rợ. Tôi tưởng tượng được rằng cậu ta là một con mãnh hổ, còn tôi là một con báo, Lily là một con nai cái. Chúng tôi đang cố giành lấy thứ thức ăn nhỏ nhoi.
"Bồ có thôi đi không, Lily coi bồ là bạn, mình đâu có thích bồ, bây giờ không, sau này cũng không."
Tôi ngạc nhiên khi cậu ta có thể tưởng tượng xa xôi đến vậy, tôi cười hồn nhiên. Tôi không đời nào lại thích cái thằng như cậu ta.
"Anh bị bệnh ảo tưởng nhỉ? Tôi chưa từng nói là mình thích anh, anh Potter. Xin vui lòng gọi tôi là Rolleber, tôi chưa cho phép anh gọi tôi là Hamila bao giờ. À, phải, tôi kinh tởm anh."
Cậu ta nhìn tôi thật ác độc, tôi làm cậu ta mất mặt trước Lily. Cũng phải thôi, tôi chưa bao giờ yêu một ai cả. Hay nói đúng nhất, tôi có yêu một người. Một xa tít khỏi bầu trời của tôi và sẽ không thể nào thuộc về tôi được.
Tôi không thể yêu đàn ông vì tôi là một Lesbians. Tôi yêu đàn bà, dù tôi cũng là một người đàn bà. Dù cho bề ngoài của tôi không hề dễ nhìn ra. Trông tôi cứ như mấy cô gái thẳng xinh đẹp.
Sau những tiết học bộn bề, tôi lại đến trạm tìm cô Pomfrey, cô vẫn đang bận tay cắm mấy cây hoa mà tôi mang tới hồi sáng. Cô đặt chúng bên cửa sổ, để ánh trăng chiếu vào làm cho mấy lọn hoa đung đưa theo gió. Mang theo cả một phần hồn của tôi.
"Ôi, Hamila, con làm cô giật mình đấy. Con đã ổn hơn chưa?"
Cô quay người thấy tôi, cô giật bắn người, rồi nhẹ nhõm.
"Cô có muốn đến sảnh đường cùng con không?"
"Ừ, được thôi."
Tôi lon ton đi theo đằng sau cô, miên man suy nghĩ. Phải nói, tôi đang tự hỏi về số tuổi của cô. Trông cô trẻ như chừng 30 tuổi. Chỉ nằm gọn tại đó.
Mấy năm cuối cùng của tôi, tôi đều lẽo đẽo theo sau lưng cô Pomfrey. Nói cách khác, tôi thật thích cô ấy, dù tôi chưa từng biết, cô ấy bao nhiêu tuổi. Hoặc có khi cô ấy đã thật là già dặn và tôi chỉ là một đứa thích đi đằng sau cô. Hoặc là, để mọi thứ chìm vào trong quên lãng. Cho cái mối quan hệ này.
Chẳng có chuyện gì xảy ra cho đến khi có người bỏ dược vào cả ly nước của tôi và James. Tôi không hiểu tại sao cậu ta có thể xuất hiện tại đó. Rồi, tôi chẳng thể kháng cự được, với sức lực của một người con gái và mất đi ma lực.
Tôi hận, thật sự rất hận vì tôi chưa có một ngày nào hiểu được tại sao, mọi thứ lại ra nông nổi như vậy. Tôi thậm chí còn chẳng vác mặt đi gặp cô Pomfrey, vì tôi biết, bản thân tôi đã có thai sau đêm đó.
Dù tôi đã tắm và cào nát cái cơ thể của mình. Tôi kinh tởm đến phát ói, muốn lột cả lốt da của mình xuống hay là chết quách đi cho rồi. Tôi phải khóc hàng giờ liền cũng chẳng nguôi nổi, tôi muốn tự tử thêm lần nữa để kết thúc cái cuộc đời đủ thối tha của tôi.
Sau khi nhiều lần tôi cố cầu nguyện với bất kì ai cũng được rồi tôi nhận ra, không có một vị thần thánh nào tồn tại trong cuộc đời của tôi. Tôi chỉ là một sinh vật nhỏ nhoi trong bóng tối, không có một ai cứu rỗi được tôi.
Cho đến khi, tôi nhớ về cái cảnh Voldemort sẽ tấn công gia đình Potter, họ sẽ chết. Nhưng tôi, lại nghĩ ra một kế hoạch để trả thù. Tôi muốn, đứa con trai duy nhất của tôi sẽ trả thù thay cho tôi. Sẽ chẳng điều gì bằng, sống không bằng chết.
Tôi đến tìm cụ Dumbledore và cầu xin cụ, hay giữ đứa con của tôi. Thằng bé sinh vào đúng ngày 31 tháng 7. Cụ đã đồng ý, để cho đứa bé sinh ngày 1 tháng 8 đến tay tôi. Cụ muốn bảo vệ tất cả đứa trẻ sinh ngày 31 tháng 7 được sống.
Tôi biết, cụ tin vào lời tiên tri hơn bất cứ điều gì. Miễn là nó mang lại hi vọng.
Tôi đã định, để đứa bé chết cùng tôi. Nhưng khi nhìn nó cười, nó vui vẻ phe phẩy, nó nhìn tôi thật ấm áp. Như rằng, tôi là mẹ ruột của nó, tôi sẽ thương nó vô điều kiện. Tựa như ba mẹ tôi ở nơi chốn Việt Nam.
Tôi thừa nhận rằng, tôi mềm lòng, tôi để phần hồn của mình vào quyển nhật kí, hi vọng một ngày nào đó nó sẽ tìm thấy quyển sổ.
Rằng, chỉ mới có một thời gian ngắn ngủi, tôi vẫn muốn nói với đứa trẻ vốn không phải là đứa con mà tôi đứt ruột đẻ ra. Tôi muốn nói:"Mẹ yêu con."
Trong giây phút Voldemort giết chết tôi, tôi vẫn sử dụng thứ phép cổ xưa, nhưng chỉ riêng một điều. Linh hồn tôi không được nguyên vẹn, thứ phép của tôi không đủ mạnh, tôi chỉ đành thiệt thòi cho nó. Dù tôi vẫn chưa kịp nói, tôi cũng yêu nó, như con tôi. Thằng con tội nghiệp của tôi. Nỗi khốn khổ của cuộc đời tôi.
"Harry, hãy sống, hãy sống.."
Phép của tôi, không thể như Lily nhưng, tôi đã giúp đứa bé, làm hòa hợp cái thứ mảnh vỡ linh hồn. Để đứa bé đến nơi cô nhi viện, tôi đã chuẩn bị tất cả cho nó. Để nó có thể sống.
Kiếp này, tôi vô duyên với con cái
Cũng vô duyên với người đó...
"Con xin lỗi, cô Pomfrey.."
Tôi nhớ ba mẹ, nhớ quê hương, nhớ cái nồi cơm, nhớ cái món trứng sốt cà, hay là gà luộc. Nhớ tiếng cười của nơi miền Tây, nơi có những cuộc vui nhậu đến sáng...