Nó từ phía trong những kí ức dài dòng má thoát ra khỏi thực tại. Dòng chữ trên quyển sổ nhật kí đã biến đổi thành những từ ngữ.
"Hãy mang nó đến cho cô Pomfrey."
Nó đóng quyển sổ lại bước chân vội ra khỏi nhà. Kèm theo đó là cảm xúc thật kì lạ. Như thể, nó đang cố tự trấn an mình, dù tay chân run rẩy. Nó đang sợ, cái thứ cảm xúc của dì Hamila. Nó sợ điều mà nó vẫn đè ép thật lâu.
Một tập hồ sơ trong đầu nó được gỡ ra, nó vẫn lo làm sao. Nó vội vàng đi ra khỏi cửa, Dinell cũng đi theo sau lưng nó.
"Hãy về đi."
Nó nói xong lại đi đến nhà của thầy Snape. Nó sẽ không đến trang viên Gaunt hay Malfoy. Nó cần một nơi yên tĩnh và ấm áp, chẳng phải là nơi cầu kì sồn sã.
Nó vừa đạp chân vào cửa, thầy Snape đang cặm cụi với mấy thùng đồ bên sàn nhà. Thầy đang cong eo, nghe tiếng cửa thì ngoẳnh đầu ra ngoài. Trên người mặc bộ đồ đen rộng thùng thình, trông buồn cười. Không phải là bộ độ thường mặc ở trong trường mà là bộ đồ ngủ quá cỡ.
"Sao anh mặc bộ đồ ngủ kì lạ thế chứ."
Nó chẳng hiểu sao thấy ông, nó bình tĩnh trở lại. Nó đi tới chỗ ông, kéo tay ông về phía nó, đặt chúng ở eo mình.
"Harry.."
Nó không nói gì mà kéo mặt ông xuống, gặm lên đôi môi mỏng của ông. Hôn một nụ hôn sâu thật nồng nhiệt. Nó không thể kiềm nổi cảm xúc của mình, lâng lâng theo dòng máu nóng chảy xuống.
Ông cũng đáp lại nụ hôn của nó, đưa một tay lên trên mái tóc nó đè sát lại gần hơn. Nó miệt mài theo đuổi cái lưỡi của ông. Đến tận khi mệt nhoài mới chịu buông tha.
"Có chuyện gì với em?" Ông sờ mái tóc nó, ông hiền lành nhẹ nhàng mỗi khi đứng trước mặt nó. Chẳng còn cái hình tượng khó ưa thường thấy khi ông ở tại Hogwarts dạy học. Giống như là hai người hoàn toàn khác nhau.
"Không có chuyện gì cả."
Nó núp trong lòng của ông, thoáng trầm tư suy nghĩ. Nó thình lĩnh lại hỏi.
"Anh thật sự không hề có hứng thú với cơ thể của em sao?"
Ông đưa tay xuống nắm cái tay của nó, ông thật dịu dàng đan những ngón tay của nó với ngón tay của ông.
"Em vẫn còn nhỏ lắm. Có biết không?"
Là em còn nhỏ chứ không phải không có hứng thú.
Nó khúc khích cười, nó lại hỏi một câu hỏi thật ngớ ngẩn hết biết. Rồi ông vẫn kiên nhẫn trả lời những hỏi tàm xàm của nó. Nó phải nó yêu ông thêm bao nhiêu lần nữa mới đủ đây.
Bước qua tháng 7, mưa tầm tã, ông ngồi bên sô pha nghỉ ngơi, sau hàng tiếng ở trong phòng pha chế làm độc dược. Hạt mưa rơi lộp bộp đánh tan nát vào ô cửa. Làm không khí trong lạnh buốt giá. Trên tay ông vẫn còn cầm tờ báo, có hình ảnh của Liva Potter đang chuyển động ở phía trên. Về tin tức thông báo chuyện Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đó đã quay trở lại giới phép thuật.
"Hôm nay có tin tức gì vậy anh?"
Nó đi từ cầu thang xuống, vòng qua chỗ ngồi của ông. Nó đặt đít ngồi cạnh ông, nhìn vào cái hình. Trên là hàng chữ màu đen in đậm to đùng.
"Về một số tin tức xàm xí, không ra làm sao cả." Ông nói xong đóng tờ báo lại, hôn lên mặt nó một cái. Ông vỗ vỗ tay nó nói:"Sắp tới sinh nhật, em muốn cái gì?"
"Em chẳng muốn gì cả."
Nó lắc đầu, đưa tay ôm eo ông bắt đầu mè nheo như một đứa trẻ con. Ông vuốt ve mái tóc của nó không nói gì thêm.
Đến ngày 1 tháng 8, ông để nó đi ra ngoài chơi với Draco. Lúc trời tối, nó về nhà, trong nhà thắp sáng bừng bừng. Mùi hương thơm thức ăn ngất mũi lan tỏa vào trong mũi của Harry. Nó chạy ra phòng khách, trong phòng trang trí bừng bừng đủ màu. Treo mấy bong bóng chữ HAPPY BRITHDAY màu đỏ lè.
Trên bàn thì xếp thật nhiều thức ăn, còn có bánh kem, rồi trà sữa lặt vặt. Có thể thấy là ông đã đặt rất nhiều công sức vào sinh nhật của nó.
"Chúc mừng sinh nhật, Harry."
Có cụ Dumbledore, cô Pomfrey, cô McGonagall, và cô Spout, thầy Flitwick. Sau đó là vài đứa bạn của nó như Luna, Hermione đều được mời đến.
Nó ngó qua ngó lại tìm bóng dáng của ông, bỗng, giọng nói từ phía bên tay phải của nó. Làm nó giật nảy mình.
"Harry."
Ông đứng đó nhìn nó, mặc cái áo sơ mi màu đen cùng quần tây đen gọn gàng. Trái tim nó thình thịch, đập liên hồi không thể ngưng lại. Nó nhìn gương mặt mềm mại của ông cùng đôi mắt đen đẹp đẽ. Hôm nay, nhìn ông khác hẳn mọi khi. Ông cứ như một người khác, một người đàn ông thật bình thường, với hình tượng công sở, thoải mái. Mái tóc đen của ông thậm chí còn được cột lên, để lộ cái cổ khỏe khoắn. Ông còn đeo thêm cái mắt kính hình chữ nhật viền đen.
"Ôi, thầy Snape, trông anh khác quá." Cô Spout nói trong sự kinh ngạc cảm thán:" Cứ như một người khác vậy đó."
"Nhìn rất là đẹp trai." Cô McGonagall nói thật hài hước, ánh mắt thường thường nghiêm túc của cô, hôm nay trông cũng hiền lành trông thấy. Cô mặc cái áo ngoài xanh lục như thường lệ, chỉ trừ là cô không đội nón.
"Trò không định thay đồ sao?" Cô Pomfrey chủ động nhắc nhở nó. Nó cười mắc cỡ, vuốt vuốt cái mũi xong. Giờ, nó mới đi chơi về nên cái bộ đồ của nó dơ hầy, ướt nhẹp mồ hôi. Còn có mùi nữa.
Nó cười làm lành:"Em đi ngay, mọi người đợi em chút." Nó nói xong thì lật đật chạy lên phòng trong tiếng cười của mọi người.
Nó thay cái áo sơ mi màu đen được đặt sẵn trên nệm. Là thầy Snape chuẩn bị cho nó để nó khỏi tốn công tìm quần áo. Nó tắm rửa cho lẹ rồi đi xuống lầu, mấy thầy cô đều đã ngồi vào ghế. Hermione và Luna thì tương đối ngại ngùng vì chỉ toàn người lớn.
Tuy là vậy nhưng hai cô gái đó vẫn rất nhanh có thể hòa hợp với mọi người. Hermione thì khỏi phải nói mỗi lần nói chuyện lại hỏi về mấy cái kiến thức học tập.
Dưới cái lò sưởi, ở góc bên thì chứa đầy món quà cho sinh nhật của Harry được xếp chồng lên nhau, rất nhiều món, đếm không xuể hết.
Tự nhiên nó muốn khóc làm sao, nước mắt tuông trào. Thầy Snape thấy vậy cứ dỗ nó.
"Trời ạ, thầy Snape đã cất công mời từng người đến mà giờ trò lại khóc. Có khi thầy Snape sẽ hỏi tội các thầy cô ai ghẹo trò mất." Cô Pomfrey nói, mục đích là muốn dỗ dành nó.
Nó nín khóc rồi cười, bắt đầu ăn bữa tiệc sinh nhật tốt nhất với nó trong suốt mười mấy năm qua. Nếu nó biết ông có thể yêu thương nó tới mức này, nó sẽ làm mọi cách để yêu ông sớm hơn, sớm hơn nữa. Lại trách trời cho nó gặp ông thật muộn, hay là yêu ông thật muộn.
Nhưng nó phải biết, kiếp này, Merlin cho nó gặp ông năm nó mới 11 tuổi, đã là một món quà to lớn. Đã là cho nó cả một tương lai vững chãi, là một cuộc đời hạnh phúc dù ngắn hay dài.
Sau khi bữa tiệc kết thúc từng người một đều đang định dùng cái lò sưởi về. Nó mới vội kêu cô Pomfrey:"Cô Pomfrey đợi một chút."
Cô dừng lại nhìn qua nó với ánh mắt dò hỏi. Cô thật kiên nhẫn nhìn nó đang hỗn độn tìm thứ gì từ trên kệ. Nó lấy cái quyển sổ màu nâu hạt dẻ, với họa tiết màu đỏ sậm cũ kĩ. Dưới phần sổ là cái chữ "Ngọc An."
Cô Pomfrey nhìn thấy quyển sổ, chợt như người phát điên, đi đến cầm cái sổ khỏi tay của Harry. Môi của cô khô khốc run run. Những âm từ từ miệng cô cứ đầy bất an hỏi nó.
"Sao em, sao em lại tìm thấy thứ này.. sao, nó.. cái.."
Nó có thể cảm nhận thứ cảm xúc to lớn đầy tiêu cực từ cô Pomfrey, cô đang sợ, rồi lại đang hốt hoảng. Đang cực kì tiêu cực bất kể.
"Hamila Rolleber nhờ con đưa cho cô." Nó nói bằng cái giọng trấn an.
Giọng cô the thé:"Không.. không thể hiểu được..."
Chỉ trong cái chớp mắt, nó thấy cô dường như đã già đi hơn chục tuổi. Mặt cô ủ ê, đưa những ngón tay sần sùi chạm lên bề mặt quyển sổ. Cô thủ thỉ với quyển sổ đó bằng giọng thật nhỏ, không mở miệng ra, như không muốn để bất kì ai nghe được những gì cô đang nói:"Hamila.. không.. là An.. là An"
Cô run rẩy người, đôi mắt đỏ ngầu, mang theo thân hình cong lưng già dặn đi đến lò sưởi. Cô biến mất khỏi căn nhà ở đường Bàn Xoay. Để lại cho Harry một cảm giác tiếc nuối mà chính Harry cũng không thể làm nhòa đi trong lòng.
"Anh nói xem, ba em đã làm ra chuyện gì thế này." Nó hỏi ông, đôi mắt đọng nước mắt lại cố chẳng tràn ra ngoài. Ông thở dài làm nó thật bực mình. Ông vỗ đầu nó hỏi.
"Em đâu cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra đâu, Harry."
Nó mới ngượng mặt, khe khẽ biện minh:"Em đang sợ thôi. Sợ những chuyện này làm anh càng chán ghét ba em."
"Ghét cũng đã ghét. Em không muốn kể cũng không sao cả." Ông dịu dàng hôn lên trán nó, rồi mang nó đi lên phòng. Ông loay hoay bên cái tủ quần áo để tìm đồ ngủ cho nó.
Nó ngồi trên giường nhìn lên trần nhà, tay vuốt bên nếp giường. Nó lại hỏi ông
"Cô Pomfrey với Hamila thân lắm hả anh."
"Phải đấy, trong suốt thời gian, nhỏ ấy theo học ở Hogwarts, ai cũng biết, Hamila Rolleber là học trò thiên vị nhất của Pomfrey. Có lẽ vì thế mà Pomfrey luôn yêu thương em nhỉnh hơn mấy đứa khác."
"Vậy luôn hả." Nó ngạc nhiên tròn cả mắt.
"Ừ, tôi đã bao giờ nói dối em đâu." Ông cong môi cười, đi tới giường rồi ngồi cạnh nó, cạ cái càm lên mặt nó.
"Anh mọc râu rồi kia, đi cạo đi." Nó đẩy đẩy người ông ra. Cái hàm râu của mới đâm chòi nên đâm phát ngứa.
Ông bị đẩy ra, đưa tay lên sờ sờ dưới càm. Ông làu bàu:"Mọc râu rồi à."
Ông đặt cái bộ đồ ngủ lên giường cho nó rồi bảo:"Tôi tắm trước." Ông nói xong liền biến mất vào trong phòng tắm. Đi ra, cái hàm râu trên càm ông đã sạch bóng.
"Ụa." Nó kéo dài giọng nói muốn cười ông. Ông ho khan một cái, chặn họng nó:"Đi thay đồ."
Nó trề môi mang quần áo vào nhà tắm. Xong tự nhiên trong phòng truyền ra tiếng khúc khích sặc sụa. Ông hơi đỏ đỏ ở bên tai.