Harry đuổi theo bước chân thật nhanh của Snape vui vẻ nói, "Giáo sư Snape, lâu rồi em mới được gặp thầy."
"Nếu trí nhớ của trò còn chưa bị thoái hóa thì hôm qua trò có tham dự lớp độc dược của ta." Snape không hề nhìn Harry lạnh lùng đáp.
"Đâu có giống nhau chứ." Cậu phồng má hậm hực nói.
Snape không nói gì nữa mà tăng thêm tốc độ không quan tâm Harry có theo kịp hay không. Cứ như nói chuyện cùng cậu là một việc vô cùng phiền chán và hắn chỉ có nhiệm vụ làm theo lời Dumbledore yêu cầu đưa cậu đến phòng kiểm tra đũa phép.
Đến nơi, Snape mạnh bạo giật tung cửa bước vào. Harry theo sau nhanh tay níu giữ cánh cửa tội nghiệp trước khi nó bị long ra khỏi bản lề. Fleur Delacour vừa mới hoàn thành việc kiểm tra đũa phép, cô liếc mắt nhìn Harry hừ một tiếng ngạo mạn hất mái tóc bạch kim kiêu kì lướt qua.
"Tôi xin phép một chút, cậu Potter, trước cuộc kiểm tra. Tôi có thể phỏng vấn cậu một chút không? Tiết lộ một ít tin tức cho những người hâm mộ? Đương nhiên rồi"
Một người đàn bà với mái tóc quăn cứng đờ, đeo một chiếc kính đồi mồi chặn ngang trước mặt Harry định kéo cậu đi nhưng lôi mấy lần vẫn không thể làm cậu nhúc nhích mảy may.
"Cô đây là...?" Harry hỏi.
"Rita Skeeter, phóng viên tờ Nhật báo tiên tri, chịu trách nhiệm đưa tin về giải đấu." bà ta tự giới thiệu, ở phía sau một người đàn ông trung niên giơ cái máy ảnh to lớn chỉa thẳng vào mặt Harry liên tục dập màn trập, ánh sáng loang láng từ đèn nháy khiến cậu khó chịu nheo mắt.
"Xin lỗi nhưng tôi không nhận phỏng vấn, tôi phải kiểm tra đũa phép rồi và tôi không muốn mọi người phải đợi." Cậu từ chối thẳng thừng.
"Ồ không sao, tôi chắc chắn là các quý ông đây không ngại đâu phải không?" Rita Skeeter quay về sau nháy mắt với mấy người đàn ông đang đợi trong phòng.
"Nhưng tôi ngại." Cậu cắt ngang lời bà ta rồi kéo tay mình thoát khỏi bàn tay múp míp với bộ móng vuốt dài đỏ thẫm của Rita Skeeter.
"Thật là một người thô lỗ" Bà ta bất mãn cằn nhằn phía sau lưng cậu.
Harry không quan tâm đi đến bàn kiểm tra đặt đũa phép của mình lên.
"Thật là một tồn tại thú vị." Ông Ollivander, một ông lão mắt mờ, tóc trắng đã chế tạo và buôn bán đũa phép cho pháp sư và phù thủy được mời đến để kiểm định đũa phép cho các nhà vô địch trước trận đấu. "Dài 13 tấc Anh, không phải làm từ gỗ. Chất liệu này... đây là ngà voi phải không?" Ông lão dí sát mặt mình vào cây đũa của Harry hứng thú tò mò nghiên cứu.
"Đúng vậy." Cậu mỉm cười gật đầu.
"Thật thần kì. Tôi chưa bao giờ nghĩ đũa phép lại có thể làm từ chất liệu nào khác ngoài gỗ. Xem ra tôi đã sai rồi. Tôi có thể hỏi ai là người đã chế tạo ra cây đũa phép này không? Tuy rằng có đôi chỗ còn thô ráp nhưng nó có rất nhiều điểm khiến tôi muốn học hỏi." Ollivander reo lên.
"Là ông nội tôi. Ông ấy đã mất rồi." Harry nói.
"Thật đáng tiếc." Ollivander chép miệng.
"Thế nào? Cây đũa đó có hợp lệ không? Nếu không, cậu Potter sẽ phải sử dụng một cây đũa khác." Barty Crouch lên tiếng.
"Đổi đũa phép trước cuộc thi, ông bị điên à?" Sirius ở một bên chen vào mắng.
"Bình tĩnh đi nào, ngài Ollivander vẫn chưa đưa ra kết luận cuối cùng mà." James tiến lên hòa giải.
Tất cả chú ý đều đổ dồn vào ông lão đang chìm đắm trong việc nghiên cứu cây đũa chẳng đế tâm đến chuyện xung quanh.
"Chà! Chà! Ngà voi, một loại chất liệu mang ý nghĩa bình an và may mắn thích hợp với các loại bùa phép phòng ngự, bảo vệ và chữa trị thương tổn. Nhưng sao tôi không biết lõi của nó làm bằng gì nhỉ? Đây là tóc? Hay là lông sinh vật huyền bí nào vậy?" Ollivander khó hiểu hỏi.
"Là tóc... Tóc của ông nội tôi." Harry nín cười trả lời.
"Tóc người? Là một pháp sư quyền năng thế nào mới có thể dùng tóc làm lõi đũa phép đây?" Ông lão há hốc mồm.
"Người mạnh đến mức có thể tiêu diệt kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trong một câu thần chú." Sirius thì thầm thật nhỏ.
"Ollivander, kết quả?" Barty Crouch mất kiên nhẫn hô.
"À à" Ông lão đẩy mắt kính nói, "Cây đũa phép rất tốt, rất thần kì. Đủ điều kiện để tham gia thi đấu."
"Vậy thì tốt." Barty Crouch hừ lạnh quang sang Harry, "Bài thi thứ nhất chính là thử thách lòng dũng cảm cho nên sẽ không có gợi ý nào được đưa ra. Nhà vô địch phải chứng tỏ sự dũng cảm của mình bằng cách đối diện với thứ họ không biết. Mong cậu chuẩn bị cho kỹ, cậu Potter."
Ollivander miễn cưỡng trả lại cây đũa cho Harry mà lòng còn bao nhiêu tiếc nuối, lão nhìn mái tóc đen rối loạn của Harry mà lòng ngứa ngáy không chịu nổi thừa dịp cậu đang tập trung nghe lời của Barty Crouch, Ollivander rón rén thò tay lên.
"Ông định làm gì?" Snape một phát bắt lấy tay lão quát lớn khiến mọi người đều giật mình.
"Không, tôi không làm gì cả." Ollivander lắp bắp xua tay.
Snape hừ lạnh thả tay lão ra trừng mắt mới Harry, "Việc ở đây đã xong. Đừng nghĩ trò được miễn thi cuối kỳ mà được phép trốn học. Trở về lớp của trò ngay lập tức."
"Vâng ạ." Harry nhanh chóng cúi đầu đồng ý.
"Này Snape, cũng đã qua được nửa buổi học. Sắp đến trận đấu thứ nhất thằng bé cũng cần thời gian để chuẩn bị chứ." James tiến lên giải vây.
"James, không sao đâu. Cháu cũng phải về lớp bây giờ rồi." Harry ngăn cản James chào mọi người sau đó ra khỏi phòng kiểm tra đũa phép.
Anh khoanh tay bất mãn nhìn về phía Snape trong khi hắn dán mắt vào bóng lưng của Harry biến mất sau cánh cửa.
"Cũng chỉ có Harry mới chịu được tính của cậu." James làu bàu. truyen bac chien
"Tập trung vào chuyện của ông đi, thần sáng Potter. Việc của tôi không cần ông quan tâm." Snape hừ lạnh một tiếng rồi cũng rời đi.
...
Sau giờ học Harry bị đám nhóc chặn lại kéo ra một góc.
"Có chuyện gì vậy?" Cậu mỉm cười hỏi tụi nó.
"Ừm... ờ... anh biết anh trai của em Charlie Weasley làm huấn luyện rồng ở Rumani mà phải không?" Ron gãi đầu tìm từ.
"Đương nhiên." Harry gật đầu.
"Em mới gặp anh ấy... cho nên... anh hiểu mà..." Nó vò đầu bứt tai.
"Được rồi Ron, anh hiểu." Harry buồn cười nhìn nó chà đạp mái tóc đỏ rực.
"Bác Hagrid nhờ em hẹn anh tới rừng Cấm tối nay." Nó thở phào rồi thông báo.
"Em có thể cho anh mượn áo choàng tàng hình." Harry đứng một bên lên tiếng.
"Em quên là anh cũng có một cái rồi sao?" Cậu nhéo nhéo cái má phúng phính của Harry.
"À mà Harry, em phát hiện ra chuyện này. Là về giáo sư Snape, ổng rất đáng ngờ." Harry nhỏ giọng nói.
"Harry, anh đã nói gì nào."
"Em biết, không được đánh giá một người qua vẻ bề ngoài nhất là giáo sư Snape." Nó bĩu môi, "Nhưng lần này em có bằng chứng."
Harry móc bản đồ đạo tặc của nó ra tìm kiếm một chút vị trí tụi nó đang đứng, "Đây là chúng ta. Anh nhìn xem... chỗ này, là giáo sư Snape."
Harry khẽ chạm vào cái tên chỉ cách bọn họ một đoạn hành lang.
"Không phải ngẫu nhiên mà ổng ở đây đâu. Em đã để ý rất lâu rồi, cứ mỗi lần anh ở đâu là ông ta sẽ xuất hiện gần đó." Harry sợ cậu không tin mà sốt rột. "Giáo sư Snape chắc chắn đang theo dõi anh. Ổng chính là một kẻ bám đuôi."
"À... về chuyện này... Nói sao nhỉ? Nếu như anh biết thầy ấy đi theo và cho phép thầy ấy làm như vậy thì đó không gọi là bám đuôi đâu." Harry giải thích.
"Sao cơ?" Nó choáng váng.
"Lớn lên rồi em sẽ hiểu." Harry xoa cái đầu bù xù của nó.
"Anh chỉ lớn hơn em có 1 tuổi." Harry trừng mắt không phục.
"Dù có lớn hơn 1 ngày thì cũng là lớn. Được rồi hai đứa đi chơi đi, nói với bác Hagrid anh sẽ đến đúng giờ." Cậu xua tay.
Đuổi khéo hai thằng nhóc đang gãi đầu khó hiểu đi, Harry bước lên vài bước chặn Cedric đang đi ngang qua lại.
"Harry, có chuyện gì vậy?"
"Tối nay anh rảnh không?" Cậu cười hì hì hỏi.
"Có, sao thế?"
...
Ban đêm tại tận sâu trong rừng cấm, trời đã khuya gần như tất cả học trò trong Hogwarts đều đã yên giấc trên chiếc giường ấm áp thì tại nơi vốn dĩ phải vắng vẻ này người đến người đi rất nhộn nhịp. Cả khu vực đã bị phong tỏa bằng bùa cách âm nên ngay cả những đứa thích tọc mạch nhất cũng chẳng biết nơi này đang tiến hành một loạt hoạt động đáng kinh ngạc đến cỡ nào.
Một đám người đang bận rộn vây quanh một sinh vật khổng lồ không biết rằng phía trên cao có hai đôi mắt đang dõi theo mà dù có ngẩng mặt lên họ cũng chỉ thấy một bầu trời đen sẫm đầy mây không có bất kì một ánh sao nào.
"Rồng... dĩ nhiên là rồng." Cedric lắp bắp nhìn xuống gương mặt trở nên trắng bệch.
Cedric và Harry đang ngồi trên chiếc thảm tàng hình, người phía trên có thể nhìn thấy mọi thứ bên dưới nhưng người phía dưới lại không thể nhìn lên phía trên được.
Dưới mặt đất truyền đến tiếng thét gào giận dữ, thân thể to dài trông như cái thùng nước lớn phủ đầy vảy lởm chởm bị tầng tầng xích sắt mạnh mẽ trói buộc, ngay cả khi nó ra sức quất đuôi cũng không thể tránh thoát.
Harry thờ ơ nhìn con rồng bị khống chế quằn quại phía dưới, "Đây là bài thi thứ nhất."
"Bọn họ muốn chúng ta chiến đấu trực tiếp với một con rồng sao?" Cedric lo lắng thốt lên.
"Chắc không đâu. Theo như những trận thi đấu trong lịch sử thì chúng ta chỉ cần vượt qua nó để lấy một món đồ chỉ định thôi." Cậu nói.
"Như vậy cũng rất nguy hiểm rồi." Cedric nhíu mày nhưng rồi do dự quay đầu nhìn Harry, "Anh rất cảm kích em đã báo cho anh nhưng chúng ta như vậy không phải là gian lận sao?"
"Đúng là gian lận nhưng không phải chỉ mình chúng ta." Harry hất cằm về phía bụi rậm gần khu huấn luyện rồng.
"Đó là... giáo sư Hagrid và hiệu trưởng Beauxbatons?" Cedric kinh nghi.
"Đừng ngạc nhiên vội. Bên kia nữa kìa." Harry chỉ về cổng chuồng rồng.
Cedric há hốc mồm khi thấy quý ngài tóc vàng hiệu trưởng Durmstrang đưa tiền hối lộ cho người canh cửa để đứng ngắm rồng cùng Viktor Krum, bọn họ còn chẳng thèm che chắn chút nào.
"Như vậy lợi thế các bên là như nhau. Chúng ta phải làm sao đây?" Cedric lo lắng nói.
"Trong thư viện có sách về các loại rồng đấy. Ở kệ số 36." Harry nhắc nhở.
"Cám ơn em, Harry."
Cậu lắc đầu tỏ vẻ không có gì, "Chúng ta cùng đại diện cho Hogwarts, cho dù em hay anh thắng đều mang vinh quang về cho trường. Khuya rồi, nên về thôi."