Hành lang dài giống như ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội, mùi lửa xộc thẳng vào mũi Draco. Anh mới đầu sững sờ vài giây, tưởng rằng mình lại nghĩ đến Harry, nhưng một lúc sau Draco mới nhận ra - không, đây là thứ anh đã ngửi thấy, chính là Harry đang tiết ra pheromone!
Nếu anh có thể ngửi thấy nó khi đứng trong hành lang, điều đó có nghĩa là pheromone tiết ra cực kỳ mạnh. Draco nhìn những người khác xung quanh mình, nhưng không ai trong số họ có vẻ ngửi thấy được, hẳn là chỉ có anh là tạm thời ngửi thấy.
Mọi chuyện chắc hẳn có ẩn tình, Draco dùng sức ngửi, quay đầu chạy về hướng phát ra mùi.
"Này, cậu đi đâu vậy, lát nữa có lớp!" Blaise hét lên, nhưng Draco chỉ ném sách về phía cậu ta rồi bỏ chạy mà không thèm quay lại.
Draco lần theo mùi đến một hành lang hẻo lánh và yên tĩnh, ở đây không có lớp học, ngày thường sẽ không có học sinh đến đây.
Có lẽ Harry đến đây để uống thuốc, nhưng lại không cẩn thận khóa cửa - Draco cố gắng xoa dịu bản thân, nhưng khi đến gần phòng vệ sinh, một mùi Alpha kiêu ngạo khác xộc thẳng vào mũi Draco, nồng nặc gay mũi là thứ mà Draco ghét nhất.
Còn có một Alpha ở đây!
Draco chưa kịp suy nghĩ thì pheromone trong cơ thể anh theo bản năng lao ra khỏi cơ thể, lan ra ngay hành lang. Omega xứng đôi cao với anh lại ở cùng một Alpha khác, tiếng còi báo động vang lên trong đầu Draco, anh đá tung cánh cửa phòng vệ sinh lao vào.
Đống đổ nát sau khi đánh nhau trong phòng tắm lập tức đập vào mắt Draco, trong lòng anh thoáng dừng lại, lúc này mới chợt tỉnh, Harry xảy ra chuyện!
Draco lao vào ngay lập tức, một lượng lớn pheromone trong cơ thể anh lao về phía nguồn pheromone của Alpha khác như một con quái thú chui ra khỏi lồng, luồng khí băng giá đột ngột bao phủ toàn bộ phòng vệ sinh như một trận bão tuyết. Draco nghe thấy tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt bên trong, anh thấy Harry cuộn tròn trên mặt đất, với đội trưởng Slytherin cả người đẫm máu nằm ở đằng xa.
"Harry!" Draco hoảng sợ kêu lên, chạy đến quỳ xuống ôm Harry vào lòng. Harry mê man, mặt đỏ bừng, dường như bị ảnh hưởng bởi pheromone của Alpha, sắp phát tình.
Bản năng Alpha của Draco không cho phép những pheromone của Alpha khác xâm nhập vào cơ thể Harry, pheromone của Draco ngay lập tức bao quanh Harry thật chặt, thấm sâu vào trong khoang mũi của Harry, rửa sạch Harry từng lỗ chân lông. Hơi thở lạnh lẽo xoa dịu sự khó chịu và nóng nực của Harry, nhưng kéo theo đó là một cảm giác khó chịu khác.
"Ha......"
Harry không khỏi thì thào, Draco sững sờ một lúc, đột nhiên tỉnh lại - pheromone của anh sẽ khiến Harry phát tình! Draco cố gắng hết sức kiềm chế ham muốn tiết ra pheromone của mình, anh nhìn xuống Harry trong vòng tay mình, lông mi Harry khẽ run lên, như thể cậu đang tỉnh táo dưới sự an ủi bởi pheromone của Draco.
"Em không thoải mái sao? Anh sẽ đưa em đi..." Draco muốn ôm Harry, nhưng không ngờ Harry lại kéo cổ áo anh, nói với đôi mắt hé mở yếu ớt: "Anh ấy biết...anh ấy biết em là Omega... "
Draco động tác dừng lại, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất Harry: "Em chờ anh."
Draco sải bước đi tới trước mặt đội trưởng, đội trưởng nằm bất tỉnh trên mặt đất, Draco nhìn thoáng qua cũng biết vết thương trên người là do Sectumsempra gây ra.
Harry đã dùng nó với anh vào năm sáu, và mặc dù giáo sư Snape đến kịp thời, nhưng Draco vẫn ở trong bệnh thất một tuần. Harry đã bị cấm túc một tháng, nhưng mỗi đêm trong tuần đó cậu đều lẻn ra khỏi phòng giam trong chiếc áo choàng tàng hình, chạy đến bệnh thất thăm Draco. Harry nằm ở mép giường bệnh, sắc mặt còn xấu hơn Draco bị thương, cậu lẩm ba lẩm bẩm "Anh trai, rất xin lỗi..." Cuối cùng, khiến Draco sợ quá không dám nằm tiếp nữa, vết thương vừa lành liền rời khỏi bệnh thất.
Tin tốt duy nhất là Lucius hiểu lầm rằng hai người bọn họ hoàn toàn trở mặt, việc giám sát Draco cũng được thả lỏng một chút.
Draco nhìn lại người đàn ông đang nằm dưới chân mình. Anh đá vào người đội trưởng một cách không thương tiếc, pheromone tụ lại thành từng đám, phả thẳng vào lồng ngực đối phương. Đội trưởng đã ngất đi, gã không thể hét lên, nhưng toàn thân đang run rẩy dữ dội. Draco thu lại pheromone, sau đó rút đũa phép, niệm một câu thần chú với đội trưởng: "Obliviate."
Câu thần chú có hiệu lực, đội trưởng bất tỉnh trên đất giật giật cơ thể nhưng không tỉnh lại. Draco không nhìn gã nữa, mà vội vàng quay lại bên cạnh Harry, cúi xuống tìm lọ thuốc ức chế trong túi Harry.
"Uống thuốc trước, nếu không em sẽ phát tình mất."
Chỗ da lộ ra của Harry đỏ như tôm luộc, sờ vào nóng hổi. Pheromone của cậu thoát ra ngoài một cách không kiểm soát, giống như những chùm lửa nhỏ đốt cháy không khí xung quanh, khiến chúng ngày càng nóng hơn. Draco vội vàng thò tay vào túi Harry để tìm lọ thuốc ức chế của cậu, nhưng chỉ sờ thấy những mảnh thủy tinh ướt.
"Lọ thuốc bị hỏng rồi sao?" Draco ngửi thấy mùi thuốc trên tay, mùi thuốc ức chế. Sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức ôm lấy Harry: "Em kiên nhẫn một chút, anh đưa em đến bệnh thất."
Harry cảm thấy khó chịu, cậu áp mặt vào ngực Draco, khát vọng ngửi lấy pheromone lạnh lẽo kia, hy vọng có thể giúp cậu hạ nhiệt. Cảm giác ngứa ngáy lan tỏa khắp cơ thể, Harry dụi mặt vào lớp quần áo trên ngực Draco, khụt khịt mũi, chóp mũi áp vào lớp vải. Mùi băng rất thơm, đó là suy nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu Harry, cậu ước mình có thể ngửi thấy nó cho đến già.
Draco ôm eo Harry, đem cậu ôm chặt hơn. Anh bước nhanh đến cửa phòng vệ sinh, còn chưa kịp mở cửa, giác quan Alpha cực kỳ nhạy bén đã cho anh nghe thấy tiếng bước chân từ xa ngoài hành lang, hơn nữa còn không chỉ có một người.
Ở đây có pheromone bùng nổ không kiểm soát, chắc chắn sẽ bị pháp thuật phát hiện trong trường cảm nhận được và thông báo cho các giáo sư đến ngay lập tức.
Draco lùi lại vài bước - không thể để ai khác thấy Harry ở đây, ngay cả khi các giáo sư đã hứa sẽ giữ bí mật, thì việc thông báo cho Lucius khi mọi chuyện trở nên như thế này là điều không thể tránh khỏi. Một khi Lucius biết về điều đó, chắc chắn ông sẽ có thể đoán ra sự thật rằng Harry là một Omega.
Nhưng chỉ có một cửa vào phòng vệ sinh, Draco vội vã quay vào phòng trong, dẫn Harry vào buồng trong cùng.
"Áo choàng tàng hình của em đâu?"
Draco hỏi trong khi lần mò trong túi của Harry, một lúc sau, anh tìm thấy túi không gian của Harry lấy ra áo choàng tàng hình. Chỉ cần che giấu mọi người cũng không có ích gì, Harry sắp phát tình, pheromone vẫn luôn thoát ra ngoài, chỉ cần một Alpha hoặc Omega bước vào đây, sẽ biết ngay có Omega ở đây.
Còn cách nào khác...
Lần đầu tiên trong đời, Draco cảm thấy bất lực, anh cố gắng che đậy nó bằng pheromone của mình, nhưng nó không làm được gì khác hơn là khiến mặt Harry đỏ bừng hơn. Mùi pheromone của Omega đặc biệt thể hiện rõ ở giữa mùi Alpha. Vào lúc này, nếu muốn ngăn chặn cơn phát tình của Harry và những chất kích thích đang bao trùm lấy cậu, chỉ còn một cách...
Đánh dấu tạm thời.
Draco sững người một lúc, đầu óc anh đột nhiên trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Không để lộ giới tính thứ hai của Harry là điều quan trọng nhất, nếu không mọi nỗ lực bảo vệ Harry của anh sẽ tan thành ảo tưởng.
Trong nháy mắt, Draco đã quyết định, anh đặt Harry xuống vách ngăn trong buồng, Harry yếu đến mức không đứng dậy được, Draco đành phải ôm chặt lấy cậu, để cậu dựa vào chính mình.
"Harry..." Draco xoa xoa mặt Harry, "Anh sẽ tạm thời đánh dấu em, em trốn ở đây một lát, chờ mọi người rời đi, rồi mới được ra ngoài."
Harry hoàn toàn không nghe thấy Draco nói gì, nhưng khi cậu nghe thấy từ đánh dấu, bản năng khiến cậu gật đầu ngay lập tức. Cậu bị mắc kẹt trong vòng tay của Draco, được bao quanh bởi pheromone lạnh lẽo, mỗi inch trên cơ thể đều mong muốn được chạm vào Draco. Cậu ngoan ngoãn cúi đầu, để lộ tuyến thể mềm mại sau gáy, chỗ phồng nhỏ trông đầy đặn và bóng bẩy, dường như chỉ cần một lần ấn là có thể ép ra nước ngọt.
Draco cụp mắt xuống, trong đầu tràn đầy suy nghĩ sắp đánh dấu Harry, anh thậm chí không kiềm được, thè lưỡi ra liếm tuyến thể của Harry. Tuyến thể mềm mại và đàn hồi, rất giống với những gì Draco tưởng tượng. Đầu lưỡi Draco áp vào làn da mềm mại, ấn xuống một chỗ lõm tròn. Thân thể Harry trở nên mềm mại hơn, cậu rúc vào trong ngực Draco, không khỏi rên rỉ: "Ưm..."
Draco giật bắn người, dựa vào người anh là em trai chứ không phải Omega của anh, và đây cũng không phải là thời khắc tận hưởng. Anh buộc mình phải nhìn chăm chú vào gáy Harry, dùng hết sức lực để duy trì sự tỉnh táo, cúi đầu và cắn vào tuyến thể của Harry.
Pheromone Alpha bộc phát đột ngột, đầu răng đâm vào làn da mềm mại, nơi tiếp xúc mạnh nhất giữa các pheromone. Draco ôm chặt lấy Harry, các cơ bắp trong cánh tay anh căng lên, kiềm chế, giữ sự tỉnh táo trên bờ vực phát điên. Pheromone của anh xoay tròn xoay tròn như tinh vân*, bao phủ toàn bộ phòng tắm, rồi nhanh chóng ngưng tụ thành một mũi kim mỏng, từ vị trí răng cắn mạnh mẽ tiêm vào trong tuyến thể Omega một cách mạnh mẽ.
*Tinh vân là những đám mây bụi tập hợp lại với nhau do hấp dẫn (khối lượng chưa đủ để tạo thành ngôi sao hay một thiên thể lớn), hoặc cũng có thể là vật chất được phóng ra do sự kết thúc của một ngôi sao (nova, supernova).
Harry không nhịn được rên rỉ, Draco đưa tay lên để cậu cắn ngón tay mình, bóp nghẹt âm thanh. Draco không sợ bị nghe thấy bên ngoài, anh chỉ không cho phép bất cứ ai ngoài bản thân có cơ hội nghe thấy tiếng rên rỉ của Harry. Harry nắm lấy tay Draco, hàm răng nghiến chặt lấy ngón tay anh. Toàn thân tê dại, pheromone Alpha xâm nhập từ các tuyến thể, thấm sâu vào mạch máu, lan ra từng inch trên da cậu theo đường máu. Pheromone mang theo hơi thở lạnh giá nhẹ nhàng xuyên qua da thịt cậu như vô số mũi kim băng, Harry vặn vẹo người, chỉ cầu xin Draco cho cậu chạm nhiều hơn.
Draco nới lỏng hàm răng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vết răng hơi chảy máu, vẻ thỏa mãn trong lòng tràn ra như chưa từng có, nhưng ở giữa lại kèm theo cảm giác mất mát khi không thể đánh dấu hoàn toàn. Cuối cùng, anh bỏ qua lời cảnh báo của lý trí, cúi đầu liếm dấu răng mà mình cắn ra. Nước bọt Alpha có thể giúp vết thương cầm máu và mau lành, Draco nếm được mùi máu ngọt ngào kèm theo pheromone Omega, đến khi vết thương sau gáy Harry không còn đỏ nữa, anh mới từ từ dừng lại như một con dã thú được thỏa mãn.
Anh cúi đầu ngửi tuyến thể Harry vốn đã nhuốm đầy mùi hương của mình, mùi lạnh lẽo hòa cùng hơi nóng biến thành một mùi hương dịu dàng ôn hòa, Draco khịt khịt mũi, nhất thời không nghĩ tới đây là mùi vị gì.
Anh đã đánh dấu thành công.
Nhiệt độ trên người Harry dần dần giảm xuống, pheromone mất kiểm soát từ từ phục hồi vào cơ thể cậu dưới sự an ủi pheromone của Draco. Cậu đang tỉnh lại, Draco bắt Harry ngồi ở trên bồn cầu, cúi đầu ghé vào lỗ tai Harry nói: "Đừng làm ồn."
Harry khẽ gật đầu, Draco choàng áo choàng tàng hình lên người cậu và bước ra khỏi buồng vệ sinh, đóng cửa buồng lại.
Tiếng bước chân ngoài cửa chuẩn bị đến đây, Draco phóng thích pheromone của chính mình trong phòng vệ sinh, pheromone lạnh giá quét qua mọi ngóc ngách trong phòng, rửa sạch càng nhiều pheromone Omega nhất có thể. Anh liếc nhìn xung quanh, lấy đũa phép, niệm vài câu thần chú mà Harry có thể đã niệm vào không trung.
Ngay sau khi câu thần chú cuối cùng được thực hiện, cánh cửa phòng tắm đã được mở từ bên ngoài.
"D... Draco?"
Giáo sư McGonagall, là người đứng đầu, nhìn Draco đầy hoài nghi, nhìn cảnh tượng khủng khiếp trong phòng vệ sinh.
Draco quay lại với vẻ mặt sợ hãi đứng giữa phòng vệ sinh hỗn loạn, run rẩy: "Xin lỗi...giáo sư McGonagall, em... em nghĩ... em đã làm tổn thương anh ấy."
Mãi cho đến khi mọi người rời khỏi phòng vệ sinh, Harry mới dần tỉnh dậy. Cậu mở mắt ra, đầu óc hỗn loạn không thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng cậu chỉ cảm thấy có điều gì đó đã thay đổi trong mình.
Bị giật mình, Harry nhanh chóng chạm vào gáy mình. Chỗ phồng đã trở nên phẳng hơn trước và có thể sờ thấy vết thương chưa lành trên đó.
Cậu chỉ nhớ rằng ở nơi hỗn loạn này, anh trai Draco của cậu đã tạm thời đánh dấu cậu. Giờ đây, cậu không chỉ ngửi thấy mùi pheromone của riêng mình, mà nếu đến gần và ngửi kỹ, cậu có thể ngửi thấy một chút mùi đá viên.
Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ về điều đó, Harry cởi bỏ chiếc áo choàng tàng hình của mình, và từ từ đứng dậy khỏi phòng vệ sinh, với chút sức lực nhưng không có gì cản trở. Cậu len lén nhìn ra bên ngoài, cuối cùng mặc áo choàng tàng hình bước ra khỏi phòng vệ sinh. Nơi này vẫn chưa được dọn dẹp và Flich đã cắm biển cấm vào. Harry tránh đám đông, chạy trở lại phòng ngủ của Ron, vội vàng tìm lọ thuốc ức chế và uống nó. Cậu không chỉ ngửi thấy mùi pheromone của chính mình, mà bây giờ còn ngửi thấy mùi của Draco. Nếu cậu không uống thuốc ức chế, rất nhanh sẽ có người biết cậu bị Draco đánh dấu.
Harry vừa uống xong lọ thuốc trên tay thì cửa phòng đã bị người mạnh mẽ mở ra.
"Harry! Thật tệ! Đã xảy ra chuyện!"
Ron chạy đến, Harry hoảng sợ vì lọ thuốc trên tay, lọ thủy tinh đập xuống đất vỡ tan tành.
"A, xin lỗi!" Ron dừng lại. "Malfoy xảy ra chuyện! Cậu biết đấy..."
"Cẩn thận! Đừng có tự tiện vào phòng Harry! Hãy gõ cửa trước!" Hermione, người đang theo sau Ron, ngắt lời cậu ta, bước vào trong khi mắng mỏ bạn trai. Giọng cô trở nên trầm hơn: "Harry và anh hiện tại không ở cùng một giới tính! "
"À...anh luôn quên." Ron sờ mũi.
"Lần sau nhớ cho em nhé!" Hermione lườm Ron. Sau đó, cô quay lại nhìn Harry: "Cậu biết không..."
Hermione sầm mặt, thuốc Harry mới uống, còn chưa phát huy hết tác dụng. Hermione ngửi thấy một mùi hương không thuộc về nơi đây, cô lập tức chạy đến bên cạnh Harry kéo cổ áo cậu, liền nhìn thấy dấu răng nổi bật.
"Cậu..." Ngay cả Hermione cũng không giữ được bình tĩnh, cô lập tức kêu lên, "Cậu thế nào rồi..."
Harry vội vàng che cổ: "Đánh dấu tạm thời... chỉ là đánh dấu tạm thời!"
Ron chưa kịp phản ứng thì đã tò mò chạy tới: "Chuyện gì vậy?"
Khi hỏi, cậu ta cúi đầu xuống và trước khi nói xong, cậu ta đã nhìn thấy dấu răng kinh sợ ngây người.
"Merlin... Harry, cậu... uh!" Ron vừa hét lên thì Hermione bịt miệng cậu ta lại.
"Đi đóng cửa lại!" Hermione ra lệnh.
Ron ngoan ngoãn đóng cửa ký túc xá, niệm vài câu thần chú bảo mật. Rõ ràng là họ đến để thông báo cho Harry rằng có chuyện lớn đã xảy ra, nhưng giờ họ hoàn toàn bị phân tâm.
Ron hoàn thành công việc của mình, quay lại và hét lên: "Cái quái gì đang xảy ra vậy? Ai vậy?"
Harry dựa vào trên giường ôm lấy gáy, cố gắng nói cho qua chuyện: "Không có ai..."
Hermione ngắt lời cậu, "Chúa ơi, cậu cho rằng tớ không ngửi được sao?"
"A? A..." Sau đó Harry nhớ ra Hermione biết mùi pheromone của Draco, cậu ngậm chặt miệng, không thể phản bác.
"Ai? Ai?" Ron vẫn ngây người.
"Còn ai nữa?" Hermione đảo mắt "Malfoy, dĩ nhiên là Malfoy đó!
Tính chiếm hữu của Alpha đang phát huy tác dụng, Hermione chống hai tay lên hông, lo lắng nhìn Harry, trông giống như bắp cải của cô ấy sắp bị một con lợn trộm mất.