[HP] Xấu Hổ

Chương 7



Cả nửa ngày trời Ron vẫn không phản ứng lại.

"Malfoy? Ý em là... Malfoy đã đánh dấu Harry?" Ron sững sờ. "Không thể nào? Malfoy không phải là anh trai của Harry..."

Hermione nói: "Mũi em sẽ không ngửi sai. Huống chi, mùi của cậu ta hăng như vậy, em sao lại không ngửi ra được."

Hăng? Harry muốn phản bác, nhưng nhìn vẻ mặt của Hermione, cậu không dám mở miệng.

Hermione thông minh như thế nào? Bất ngờ thì bất ngờ, nhưng khi liên kết hai chuyện lại với nhau, cô lập tức phát hiện ra vấn đề.

"Cậu cũng có mặt trong phòng vệ sinh đúng không?"

"A?" Harry không đáp lại.

Hermione lập tức nói: "Malfoy bị giáo sư McGonagall đưa đến phòng hiệu trưởng vì ẩu đả. Nghe nói đội trưởng Slytherin bị đưa thẳng đến phòng y tế, hiện tại còn chưa tỉnh lại."

Harry lúc này mới nhớ ra, hít thật sâu, "Gã còn sống sao?"

Lúc cậu loạng choạng trong phòng vệ sinh, hoàn toàn không quan tâm đến tính mạng của đội trưởng.

"Sẽ ổn thôi, nếu không Malfoy sẽ được gửi thẳng đến Bộ Pháp thuật."

Harry nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên: "Không có, tớ đi gặp anh ấy."

Sau khi cậu định lao ra, Hermione đã nắm lấy cánh tay cậu, cau mày nhìn cậu: "Cậu bị điên à? Cậu còn không thèm nhìn đến pheromone hỗn hợp của mình mà lao ngay ra ngoài, vì không sợ người khác không biết cậu có vấn đề à?"



Hermione đè Harry xuống giường, cho cậu bốn hoặc năm bùa "Scourgify". Nữ Alpha khịt mũi, vẫn không hài lòng lắm.

"Quên đi, trước tiên cậu nói cho chúng tớ biết đã xảy ra chuyện gì, xong rồi đi tắm rửa thay quần áo ngay lập tức."

Lòng Harry đều là chuyện của Draco, nhưng cậu không dám chống lại Hermione nên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên giường kể cho hai người bạn nghe mọi chuyện trong phòng vệ sinh.

Hermione nghe xong liền gật đầu trấn an Harry: "Có vẻ như Malfoy đã tính toán xong mọi chuyện." Sau khi suy nghĩ xong, cô nói tiếp, "Nếu theo kế hoạch của cậu ta, thì chắc sẽ không có vấn đề gì."

"Nhưng..." Harry bấu chặt ngón tay vào mép nệm, vẻ lo lắng, "Liệu anh ấy có bị đuổi học không..."

Hermione và Ron nhìn nhau, có thể thấy tính cách hiện tại của Harry không giống như mọi khi, dù là giai đoạn phân hóa hay bị đánh dấu, cậu sẽ trở nên nhạy cảm và quan tâm hơn đến Alpha đã đánh dấu mình. Nếu là một Alpha bình thường khác, họ có thể để Harry giao du với những người khác. Nhưng người này là Malfoy, cho dù là từ mối quan hệ ban đầu của họ hay theo quan điểm của Lucius, một khi bị đánh dấu thì có nghĩa là mọi thứ sẽ kết thúc.

Hermione suy nghĩ một chút, sau đó vỗ vỗ vai Harry: "Đừng lo lắng, cậu ấy họ Malfoy. Cho dù toàn trường bỏ học cũng không đến lượt cậu ta." Hermione an ủi, "Cậu trước tiên nghỉ ngơi đi, nếu có tin tức, Ron và tớ sẽ cho cậu biết ngay lập tức. "

Ron lo lắng nhìn người bạn của mình, sau một hồi lâu, cậu mới nói: "Harry, cậu có nhớ rõ, cậu ta là anh trai của cậu không?"

Harry đột nhiên ngẩng đầu, đại não đang nói đương nhiên nhớ rõ, cậu vẫn luôn coi Draco là người thân nhất trong gia đình, nhưng trong lòng lại đang gào thét, Draco chính là Alpha của cậu, anh chính là Alpha xứng đôi nhất với cậu, là Alpha đã đánh dấu cậu.... ALpha Alpha Alpha... Harry ôm đầu lắc mạnh, sau khi trở thành Omega, ngay cả não cũng trở nên bối rối, khuôn mặt Draco trong lòng luôn mờ mịt không rõ, thứ thay thế là mùi thơm lạnh lẽo quyến rũ.

Cậu buồn bã nhìn người bạn của mình: "Tớ biết, nhưng tớ... tớ không thể phân biệt được..."

Harry giống như sắp khóc, Hermione không đành lòng an ủi: "Không sao đâu, cứ đợi kỳ phân hóa kết thúc." Cô trừng mắt nhìn Ron, "Bây giờ đừng nghĩ ngợi gì nữa, cậu nhanh đi tắm, nghỉ ngơi. "

Hermione kéo Ron đi ra ngoài ký túc xá, khi hai người vừa ra đến cửa, Harry đột nhiên ngăn Hermione lại.

"Hermione, cậu... cậu đã gặp một Omega trội chưa?"

Hermione sững sờ, cô liếc nhìn bạn trai, quay lại và nói: "Tớ đã gặp nhiều hơn một người rồi. Sau này cậu sẽ hiểu rằng điều đó thực sự khá phổ biến."

"Vậy... làm thế nào mà cậu có thể yêu Ron? Ý tớ là, cậu làm thế nào để chống lại bản năng?"

Sắc mặt nữ Alpha có chút đỏ bừng, lại liếc nhìn Ron nói: "Tớ không có bản năng phản kháng, hay là bản năng thích. Tớ nhớ cậu đã nói như vậy." Hermione dừng một chút. "Harry, cậu thậm chí còn chưa vượt qua kỳ phân hóa, vẫn còn nhiều điều cậu chưa hiểu. Sau khi quen dần, cậu sẽ phân biệt được đó là ảnh hưởng của pheromone hay do trái tim của chính mình. Trước đó, tớ khuyên cậu không nên đưa ra bất kỳ sự lựa chọn nào."

Harry cúi đầu, khi Hermione xoay người rời đi ký túc xá, cậu đột nhiên ngẩng đầu nói với hai người bạn chuẩn bị rời đi, "Cảm ơn."

Một tuần sau, Hogwarts đăng thông báo về việc bố trí Draco và Đội trưởng Slytherin trên bảng tin của trường. Đội trưởng đội Slytherin đã hành động như một kẻ khiêu khích và sử dụng Lời nguyền không thể tha thứ, gã bị trục xuất khỏi Hogwarts và giao cho cục Auror của Bộ Pháp Thuật. Còn Draco trong quá trình tự vệ quá mức đã làm bạn cùng lớp bị thương, bị phạt tạm giam một tháng.

Trong thời gian này, Harry chưa từ nhìn thấy Draco. Cậu vừa mới bị đánh dấu, mà Alpha của cậu nhìn thoáng qua cũng không thấy, chưa kể là cậu rất lo lắng cho Draco, mỗi ngày đều hoảng sợ, như thể một ngày của cậu dài giống như một năm. Rốt cục chờ Draco trở lại Hogwarts, Harry vội vàng chạy tới, chỉ thấy Lucius đích thân mang Draco trở lại. Harry lập tức quay đầu bỏ chạy, vì sợ sự tồn tại của mình sẽ bị Lucius nghi ngờ.

Cũng không biết Draco hiện tại như thế nào?

Harry đang bồn chồn, cho đến nay vẫn chưa có ai đến gặp cậu, rõ ràng là Draco đã làm cậu nhận ra tình cảm thật sự. Không nhìn thấy Draco khiến cậu vô cùng lo lắng, trong lúc nhất thời, Harry mặc chiếc áo choàng tàng hình vào ban đêm, đi về phía phòng giam.

Việc giam giữ ở Hogwarts không phải là tra tấn, mà chỉ đơn giản là hạn chế thời gian rảnh rỗi của học sinh. Draco đang ngồi trong phòng giam làm bài tập, một lúc sau, ở cửa có động tĩnh. Anh nhìn lên, thấy cánh cửa phòng giam trống rỗng được mở ra.

Sau vài giây im lặng, Draco đột nhiên bật cười.

Quả nhiên, một lúc sau, cánh cửa phòng giam đóng và khóa lại, Harry cởi bỏ chiếc áo tàng hình chạy lon ton đến bên cạnh Draco. Không có thêm ghế, Harry chỉ cần ngồi xổm bên cạnh Draco, nắm lấy vạt áo của Draco và nhìn lên anh.

"Anh hai, anh không sao chứ?"

Cậu lo lắng nhìn Draco hết lần này đến lần khác, cảm thấy nhẹ nhõm vì không thấy vết thương nào.

Draco vẫy đũa phép để một chiếc ghế đẩu bay đến, kéo Harry ra khỏi sàn, ngồi xuống. Harry kéo ghế đẩu, ngồi xuống cạnh Draco.

"Lucius có mắng anh không?" Harry tiếp tục.

"Không có." Draco xoa đầu Harry, "Dù sự tình có chút nghiêm trọng nhưng ông ấy không mắng anh, mà chuyên tâm đối phó với cha mẹ của đối phương. Ông ấy cho rằng là tên khốn kia đã dùng Lời nguyền không thể tha thứ với anh. Ba sẽ không tha cho gã."

Harry cũng nghĩ về điều đó, Malfoy là một gia đình có quan niệm gia đình mạnh mẽ, và khi mọi chuyện liên quan đến người ngoài, nhà Malfoy nhất định sẽ đối phó người bên ngoài.

Chỉ là Lucius và Narcissa chưa bao giờ thực sự coi cậu là gia đình.

"Đừng lo lắng cho anh, có khi nào mà anh không thể giải quyết được mọi chuyện chưa?" Draco vẫn đang xoa tóc Harry. Harry đã uống thuốc ức chế, nhưng nó không có tác dụng với Draco. Harry ở bên cạnh anh, mùi pheromone thoang thoảng xộc vào mũi Draco. Đó là một hương vị khác so với trước đây, với một chút lạnh sảng khoái xen lẫn ấm áp, giống như làn gió mát buổi tối mùa hè.

"Anh ơi..." Harry xấu hổ quay đầu đi.

Draco bất ngờ bừng tỉnh, thấy mình đang chôn đầu cổ Harry. Anh vội vàng rụt đầu lại ngồi thẳng, hai mắt rũ xuống, không dám lại nhìn Harry.

"Khụ..." Draco hắng giọng, "Em... Anh không sao, em về trước đi."

"Em không muốn." Harry dựa vào bên người Draco, "Anh giúp em, em làm sao có thể để cho anh một mình ở phòng giam?" Harry khẳng định nói: "Mỗi đêm em đều sẽ tới cùng anh chịu phạt!"

"Không, chúng ta..." Trong tiềm thức Draco định từ chối, nhưng mùi lạnh lẽo trên người Harry vừa quyến rũ vừa thỏa mãn, Draco nhìn vào sổ bài tập của mình, chợt nghĩ ra điều gì đó.

"Ừ, nhưng em muốn anh giúp em học bù."

"Hả?" Harry mất cảnh giác. "Vì sao?"

"Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến lễ Giáng sinh. Giữa học kỳ sau sẽ bắt đầu thi cử. Trước đó, em sẽ phải vượt qua kỳ phát tình. Nếu không nhanh chóng ôn tập bây giờ, em sẽ không có thời gian học." Draco cảm thấy rất khôn ngoan. Cuối cùng đã tìm ra thứ gì đó nghiêm trọng có thể ngăn anh say mê mùi hương quyến rũ đó.

"... Ồ." Harry miễn cưỡng, nhưng cậu phải nói rằng những lời của Draco rất có lý. Nếu cậu muốn rời khỏi nhà Malfoy hoàn toàn sau khi tốt nghiệp, cậu phải vượt qua kỳ thi NEWTs để đăng ký Auror. Harry kéo chiếc ghế đẩu ra khỏi Draco, ủ rũ lấy sách giáo khoa ra khỏi túi không gian.

"Anh muốn bù lớp nào trước?" Harry hỏi.

Draco vô cảm: "Lớp độc dược."

"..." Harry sắp khóc, "Em muốn trở về."

Draco mở cuốn sách, lặng lẽ tiết ra một ít pheromone yếu ớt xung quanh Harry. Omega được xoa dịu bởi pheromone của Alpha, vô tình được thư giãn.

"Đừng lo lắng, anh sẽ từ từ dạy cho em." Draco an ủi, "Nếu không hiểu cứ hỏi!"

Pheromone của Draco làm hai má Harry ửng đỏ, cậu cảm thấy hơi nóng, bình tĩnh rời khỏi Draco. Nhưng sức mạnh ý chí của cậu đã bị thuần hóa bởi pheromone của Alpha từ lâu, và cậu không hề có ý định rời đi.

Draco hài lòng thu lại pheromone, mở sách giáo khoa độc dược và trải nó ra trước mặt Harry.

Điểm của Harry không tệ, chỉ là yếu một số môn. Ngoài ra Draco còn quyết tâm tìm thứ gì đó để đánh lạc hướng sự chú ý của cậu, giờ học phụ đạo của hai người tiến triển rất nhanh, Giáng Sinh đang đến gần thì nội dung học trước đây của Harry cũng theo kịp tiến độ.

Hai anh em ở bên nhau hàng đêm, pheromone vốn đã trộn lẫn vào nhau lúc nào cũng vây quanh họ, bầu không khí giữa họ cũng thay đổi một cách vô tình. Trong giờ học ban ngày, Draco không còn tránh mặt Harry, thậm chí tiếp cận Harry một cách cố ý hay vô ý, ngồi bên cạnh cậu.

Các học sinh khác đang thảo luận riêng, tự hỏi liệu quan hệ của hai người họ đã căng thẳng vì vụ tai nạn đó hay chưa, rốt cuộc nguyên nhân khiến Malfoy và đội trưởng đội Slytherin trở mặt với nhau, ai cũng đoán là do Potter.

Một số Slytherin lại đối xử tốt với Harry, một số Slytherin có những suy đoán khác trong đầu, nhưng không có bằng chứng. Rốt cuộc, họ không nhìn thấy Draco và Harry nói chuyện tận mắt, mối quan hệ giữa hai người là do người khác đoán ra.

Giáng sinh đang đến gần và tất cả học sinh đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối cùng của họ. Khi kỳ thi kết thúc, các học sinh có thể về nhà nghỉ lễ Giáng sinh và đón năm mới, giải tỏa một chút hồi hộp cho ngày tốt nghiệp. Cũng có một số học sinh chưa sẵn sàng về nhà, chẳng hạn như Harry. Harry đã không trở lại Malfoys vào dịp lễ Giáng sinh kể từ năm bốn, và khi gia đình tổ chức ngày lễ, cậu luôn là người ngoài cuộc ở đó. Draco đã bí mật thuyết phục cậu hàng năm, nhưng không bao giờ thuyết phục được Harry. Ngược lại, đón Giáng sinh với các giáo sư ở Hogwarts lại khiến Harry dễ chịu hơn, Hermione và Ron thỉnh thoảng ở lại với cậu.

"Ron và tớ sẽ không về trong năm nay. Học kỳ tới sẽ có kỳ thi NEWTs. Tớ không thể lãng phí thời gian ở nhà trong những ngày nghỉ." Hermione nói với Harry, "Tớ sẽ đến thư viện ôn bài cho hai cậu!"

"...Không, không cần làm phiền cậu." Tiết học phụ đạo bí mật của Harry còn chưa kết thúc, da đầu cậu lập tức ngứa ran khi nghe đến từ "ôn tập".

"Làm sao mà rắc rối được chứ? Harry, cậu là người sắp thi Auror. Bây giờ... nếu điểm của cậu không đủ tốt, làm sao cậu có thể được nhận vào Auror?" Hermione ngồi trước mặt Harry hạ giọng, "Là một người thân thể yếu ớt cậu phải chăm chỉ hơn những người khác nếu không, làm thế nào cậu sẽ đạt được những gì cậu muốn?"

"Ơ..." Harry hơi sững sờ, cậu đã quen với việc nghĩ mình là một Beta, cậu chưa bao giờ cảm thấy mình là bên yếu hơn. Cho dù gần đây sức khỏe không được tốt nhưng được sự giúp đỡ của Draco và hai người bạn Hermione và Ron, Harry cũng không cảm thấy vất vả.

Nhưng những lời của Hermione nhắc nhở cậu rằng thực tế là cậu đã trở thành một Omega, và rất ít Omegas được nhận vào Auror, và 90% trong số đó là Omega đã được đánh dấu. Những người còn lại là những người đứng đầu trong top, chỉ được chọn vào cục Auror.

Lúc này, quả thực việc học là điều quan trọng nhất đối với cậu.

Buổi tối, Harry đến phòng giam cùng Draco như thường lệ, lớp học bù của cậu sắp kết thúc, Draco cũng không thúc ép quá, cậu chỉ làm bài tập trong ngày. Với cây bút lông trong tay, Harry nghĩ về nó một lúc lâu, cuối cùng nhìn Draco.

"Anh ơi, anh có về nhà đón Giáng sinh không?"

"Đương nhiên." Draco ngẩng đầu. "Em vẫn chưa muốn về sao?

Harry lắc đầu.

Nếu là lúc trước, Draco nhất định sẽ thuyết phục cậu, nhưng là tình huống hiện tại, Draco sợ rằng khi Harry về nhà, thể chất của cậu sẽ không thoát khỏi ánh mắt của Lucius.

"Tốt hơn hết là em không quay lại, để không bị phát hiện."

"Chà." Harry suy nghĩ một hồi rồi nói: "Lần này dấu hiệu tạm thời sẽ không có giá trị trong kỳ nghỉ lễ Giáng sinh?

Cậu sờ sờ tuyến thể của mình, tuyến thể của Omega không thể để lại bất kỳ dấu ấn nào trên đó ngoài dấu ấn suốt đời. Vết thương mà Draco cắn ra đã lành từ lâu, để lại một chút vết mờ, và khi vết thương đó biến mất hoàn toàn, tức là khi dấu hiệu tạm thời trở nên vô hiệu.

Draco cầm bút, nghe xong lời này liền cảm thấy rất khó chịu, trong lòng hô to không cho phép, nhưng là anh nhất định không nói những lời này.

Anh im lặng, nghe thấy Harry tiếp tục: "Em sẽ tìm một người bạn... đó không phải là Hermione, nếu không Ron sẽ giết chết em, em sẽ tìm một người khác cấp, Alpha của học viện khác đánh dấu giúp em, nên sẽ không thường gặp, bên kia cũng không dám làm gì em nên em có thể tập trung vào việc học và chuẩn bị cho kì thi học kì sau."

"Không." Draco thốt ra từ chối, anh sững sờ sau khi nói điều đó, "...Em sẽ cảm thấy tồi tệ khi tránh Alpha đã đánh dấu em như vậy."

"Em biết, tuần đó anh không gặp em, ngày nào em cũng rất lo lắng. Nhưng... em nghĩ nếu là một Alpha xa lạ thì có lẽ sẽ tốt hơn, đó không phải là cảm xúc không thể kiểm soát được. Bây giờ, mỗi ngày nhìn thấy anh, em ngược lại... "Harry nuốt nước bọt, "Ngược lại dễ bị phân tâm hơn. "

Draco lại im lặng, càng không phải là anh? Bản năng khó cưỡng lại, anh đánh dấu Harry, hai người vẫn là một cặp xứng đôi cao. Sự chăm sóc theo bản năng và sự chiếm hữu của anh dành cho Harry gần như không thể chê vào đâu được, chưa kể Harry đã là một trong những người thân thiết và quan trọng nhất của anh. Nếu cứ tiếp tục như vậy, một số chuyện chắc chắn sẽ không thể cứu vãn được nữa.

"Lần phát tình đó..." Draco nghiến răng nghiến lợi cầm chặt bút lông trong tay, sức lực của ngón tay gần như đánh gãy cây bút lông quý giá này.

"Em sẽ một mình vượt qua!" Harry cảm thấy không khí trong phòng giam giữ dần trở nên ngưng động, hơi thở lạnh giá phả vào mũi cậu ngày càng rõ ràng. Cậu hét lên ngay lập tức, cố gắng xoa dịu Alpha trước mặt mình.

"Được..." Draco đồng ý, nhưng anh vẫn cúi đầu, không nhìn Harry.

Harry không còn là người không biết gì về giới tính thứ hai trước đây, cậu biết rằng Draco sẽ có một thời kỳ nhạy cảm, và biết rằng Draco đang đấu tranh với bản năng Alpha của chính mình vào lúc này. Cậu vội vàng thu dọn đồ đạc, từ trên ghế đẩu đứng lên: "Em về trước đi, ngày mai... sau này em sẽ không đến nữa."

Không đợi Draco gật đầu, Harry khoác lên áo choàng tàng hình rồi vội vã đi ngay. Ngay khi cánh cửa phòng giam đóng lại, Draco nghe thấy một tiếng "rắc".

Anh cúi đầu, cây bút lông hàng hiệu trong tay đã bị anh bẻ thành hai mảnh.

#đãbeta.

To be continue...