[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 124: 124




"Anh đã nghĩ ra mua quà gì cho Malfoy chưa?" Harry bĩu môi nhìn người tới ta lui trong Hẻm Xéo, cùng Severus ngồi dưới tán ô bên ngoài tiệm giải khát, hỏi Tom đang ngồi uống cà phê bên cạnh.
"Chổi bay." Tom thong thả đáp: "Tên nhóc Lucius nói đã được vào đội Quidditch Slytherin, tặng nó một cây chổi bay mới có vẻ không tệ."
Nói đến đây Tom hơi dừng lại, nhìn Harry cười khổ: "Em không thể gọi nó là Lucius được sao? Cũng không thấy em gọi Abraxas như vậy."
"Quen miệng rồi." Harry nhún vai, không thèm để ý chút nào, "Vậy về sau em sẽ gọi là con nhà Malfoy." Anh cười đưa cây kem đang cầm trong tay tới trước mặt Tom, "Tom, ăn kem đi!"
Tom bất đắc dĩ nhìn Harry, cuối cùng cắn răng nhận lấy cây kem Harry đưa tới, cắn một miếng.

Giữa thời tiết này mà ăn kem...
Tom liếc nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Harry, còn cả Severus chỉ cúi đầu ăn mà không nói không rằng, chỉ đành thầm hết cách.
Năm đó hắn không nên từ chối cây kem của Harry, nếu không bây giờ cũng không bị bắt ăn bù, thậm chí giữa trời tuyết rơi thế này cũng không được tha.
Được rồi, có lẽ hắn hẳn là nên cảm thấy vui mừng, ít nhất Harry cũng có lòng trả thù của Slytherin.
Tom nuốt miếng kem lạnh cuối cùng, sau đó đứng dậy: "Chúng ta đi thôi." Cái phải ăn đã ăn xong rồi.
Harry sáng lạn cười vang, kéo Severus đứng dậy, hỏi cậu: "Có muốn uống chút trà nóng không?"
Severus lắc đầu, khóe môi bị dính kem bơ.
Harry cười đưa tay lau khóe môi Severus, rồi ngẩng đầu nhìn Tom: "Hay là chúng ta tới tiệm chổi bay của Lee đi." Nói đến đây, trong mắt Harry hiện lên vẻ xấu xa khiến Tom không khỏi nhíu mày.
Harry lại muốn làm gì?
"Severus này, tên nhóc nhà Malfoy được ba đỡ đầu mua chổi bay cho, ba đỡ đầu của con cũng mua cho con một cây nhé?" Mắt Harry lóe lên.
Nhưng Severus nghĩ ngợi một chút liền từ chối: "Chú Harry, còn chưa đến sinh nhật con mà."
"..." Harry và Tom ngạc nhiên liếc nhau một cái, sau đó Harry cười rộ lên, "Ai nói chỉ có sinh nhật mới được tặng quà? Chú muốn tặng cho con, để đến khi con nhập học cũng sẽ trở thành cầu thủ Quidditch, con thấy sao?"
"Cầu thủ Quidditch?" Severus đuổi theo bước chân của Harry, kinh ngạc ngước mắt nhìn anh, "Con được sao?"
"Chuyện này..." Harry vô tội nhướn mày, "...!không thử làm sao biết là được hay không? Severus, chú rất có lòng tin với con!"

Mặt Severus lập tức đỏ lên, mà Tom ở bên cạnh cảm giác những lời này của Harry có chút vấn đề.

Nhưng, hắn chỉ lẳng lặng nghe, không nói gì.
Dù sao đó cũng là con đỡ đầu của Harry, em ấy muốn thế nào thì là thế đó.

Huống chi, dù là con đỡ đầu của hắn, không phải Harry cũng muốn thế nào thì là thế đó sao?
"Cây chổi này không tồi chứ?" Tom không chút am hiểu mà nhìn đống chổi bay bày biện trong tủ của cửa hàng, nhẹ giọng hỏi: "Hình như là loại Quét sạch..."
"Đúng là rất được." Harry nhún vai, "Đi vào hỏi sẽ biết.

Hi vọng James Lee có ở đây, biết đâu có thể giảm giá cho chúng ta."
"Giảm giá?" Tom sửng sốt, sau đó nghiêm túc gật đầu, "Được giảm giá thì quá tốt."
Thu thuế nhập khẩu cao, sau đó giảm lợi nhuận của James Lee, đương nhiên là quá tốt!
"Harry, thật không ngờ cậu lại đến mua chổi bay! Nào, để mình giới thiệu cho cậu..." Vừa vào cửa, Tom đã thấy một bóng hồng lao đến phía mình.

Hắn chỉ cảm thấy mắt hoa lên, sau đó phát hiện tay Harry đã bị kẻ khác túm lấy.
"Cậu Lee..." Tom giả cười đưa tay tách tay James Lee ra, "Ta và Harry muốn mua hai cây chổi, loại tốt nhất."
"Loại tốt nhất?" James Lee nhíu mày nhìn Tom, "Giá tiền không rẻ đâu."
"Cậu đang nói giá tiền với ai thế?" Tom giả cười một tiếng, "Cây chổi này là quà ta và Harry tặng cho con đỡ đầu của chúng ta, đương nhiên phải mua loại tốt nhất rồi."
"Được, nếu Bộ trưởng Riddle đã nói như vậy thì mời vào bên trong." James Lee nhẹ giọng cười vang, đưa tay mời hai người đi vào gian bên trong của cửa hàng.
"Cửa hàng của tôi hôm qua mới nhập hai cây chổi mẫu, là loại mới nhất, đang trong quá trình thử nghiệm, còn chưa chính thức bán đâu." James Lee nhiệt tình lại một lần nữa kéo cánh tay Harry, "Mời mọi người ra phía sau bay thử."

Tom và Harry đi theo, vừa đến gian phòng phía trong cửa hàng, Tom đã nhìn thấy cây chổi đang bày trên bàn – đó là một cây chổi có vẻ như được làm thủ công, rất tinh tế.

Harry thấy cây chổi này rất quen.

||||| Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi |||||
"Đây là..."
"Là mẫu mới nhất, Nimbus." James Lee cười, bước tới nhấc cây chổi lên, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi mới quay đầu, đi lại đưa cho Harry, "Harry, mình nghe nói vào năm thứ bảy cậu từng cưỡi chổi bay từ trên tòa tháp xuống trong cuộc thi Tam Pháp Thuật?"
Harry gật đầu, "Đúng vậy, bay cùng Tom."
Sắc mặt Tom hơi đổi, thay Harry nhận lấy cây chổi, rồi đặt vào tay Harry, "Em xem đi, nếu tốc độ, tính thăng bằng gì đó mà được thì mua cho Lucius và Severus một đưa một cây."
Nimbus 2000 là cây chổi đầu tiên của Harry, cho nên anh rất quen thuộc loại chổi này.

Mặc dù tốc độ của chổi bay ở hiện tại không được nhanh bằng Nimbus 2000, nhưng tính thăng bằng và khả năng tăng tốc tốt hơn những cây chổi mà anh từng cưỡi ở nơi này rất nhiều.
"Rất tốt." Harry tươi cười nhìn James Lee, "Chúng mình mua hai cây Nimbus này."
Đúng như Harry nói trước đó, lúc tính tiền James Lee giảm giá cho hai người.

Nhưng là hàng mới xuất xưởng, dù đã giảm giá thì giá cây chổi này cũng gấp hai, gấp ba lần cây chổi đắt nhất đang trưng bày ngoài tủ.
Đến khi ba người trở về thung lũng Godric, Tom gửi quà sinh nhật cho Lucius qua bưu cú, mà Harry không thể chờ đợi được, một tay xách chổi, một tay kéo Severus ra sau nhà, khích lệ cậu bé.
"Severus, con thử xem.


Đúng rồi, đứng bên cạnh cây chổi, đặt tay lên phía trên, hô Lên!." Harry kiên nhẫn hướng dẫn Severus, "Thử một chút xem sao, rất thích đó."
"Phải cưỡi thật ạ?" Severus bất an nhìn Harry, "Con..."
"Yên tâm, rất an toàn." Harry tiếp tục dùng ánh mắt cổ vũ nhìn Severus, "Chú nghe nói James và Sirius đều biết cưỡi chổi rồi.

Nếu như con không biết thì sẽ bị hai đứa cười nhạo đó..."
Bị cười nhạo?
Severus sửng sốt, vẻ mặt lập tức trở nên như đã hạ quyết tâm, bước tới bên cạnh cây chổi, xòe bàn tay ra, không tự tin nhìn xuống, rất lâu sau mới bất an hô: "Lên!"
Cây chổi nằm dưới mặt đất khẽ động đậy hai cái rồi nằm im.

Khuôn mặt vốn có chút tái nhợt của Severus đen lại, lén liếc Harry, phát hiện Harry không hề cười mà chỉ nhẹ giọng hướng dẫn: "Con phải có lòng tin, chỉ cần con có lòng tin là có thể thành công."
Severus cúi đầu nhìn cây chổi không chút xê dịch, mở miệng: "Lên!"
Cây chổi bỗng nhúc nhích, bay lên, nét mặt căng thẳng của Severus mới giãn ra thành một nụ cười, co ngón tay nắm lấy cán chổi, theo hướng dẫn trước đó của Harry mà xoay người trèo lên.

Nào ngờ cây chổi lại đột nhiên rung lắc.
Harry đang định bước tới, chợt nghe tiếng nói vang lên từ phía cửa: "Severus, Sirius tới tìm hai chúng ta chơi...!Oa! Chổi bay mới kìa! Severus, mau bay lên, bay lên!" James vừa bước vào sân sau đã hưng phấn hô lớn, mà Sirius phía sau cậu thấy vậy cũng lớn tiếng hô theo.
"James, bồ nhìn chổi của Severus xem, bồ đã từng thấy cây chổi nào như vậy chưa?"
"Hình như là chưa..." James lập tức nheo mắt lại, tháo kính trên mặt xuống, lau bên áo mấy cái, đeo lên rồi nhìn lại: "Mình chắc chắn là loại chổi này chưa từng xuất hiện, lẽ nào là loại mới?"
"Mình cũng muốn mua một cây..."
"Hai người đừng làm ồn nữa! Chết tiệt!" Severus nói được một nửa chợt rơi từ trên cán chổi xuống.

Đến khi cậu xoa mông đứng dậy, James và Sirius đã chạy tới vây quanh mà cười vang.
"Severus, bồ chẳng cẩn thận gì cả." Sirius kéo Severus lên, "Trước đây bồ chưa từng cưỡi chổi hả?"
"Nếu không phải tại các bồ làm ồn, sao mình lại ngã được chứ?" Severus không hề cảm ơn mà trừng mắt nhìn Sirius, hất tay cậu ra rồi phủi cỏ dính trên người, "Ai nói mình không biết cưỡi chổi!" Nói đến đây cậu giật lại cây chổi từ tay James, tung chân cưỡi lên, "Mình bay cho các bồ xem!"
Nói xong cậu đạp mạnh chân, chổi bay như mũi tên bay vút lên trời.

"A...!Nhanh quá!" James và Sirius đồng thời la lên.
Harry nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh nhìn lũ trẻ vội đứng dậy, lo lắng nhìn lên không trung, thậm chí còn rút đũa phép ra sẵn sàng, "Severus, cẩn thận, mau xuống đây.

Điều chỉnh cán chổi chúc xuống để hạ độ cao."
"Con...!Con..." Giọng nói của Severus trên không trung bắt đầu trở nên run rẩy, nhưng khiến Harry yên tâm chính là cây chổi giữa không trung đang chậm rãi bay xuống.
"Severus, con không sao chứ?" Đến khi cây chổi bay xuống độ cao vừa đủ, Harry lập tức đón lấy.
"Không sao ạ." Severus sắc mặt đỏ ửng nhìn Harry, sau đó trèo xuống, ngẩng cao đầu, "Ai nói là mình không biết cưỡi chổi?"
"Chuyện này..." James và Sirius liếc nhau, ăn ý bỏ qua vấn đề này mà hào hứng nghiên cứu cây chổi.
Harry cười nhìn lũ trẻ, lắc lắc đầu rồi xoay người đi vào nhà, đúng lúc thấy Tom đang ngồi trong phòng khách xem gì đó.
"Anh đang xem gì thế?"
Tay của Tom khựng lại, ngước đầu nhìn Harry, mỉm cười: "Hai đứa nhóc kia tới rồi hả?"
"Mong là tụi nó không vì cây chổi mà cãi nhau." Harry nhún vai, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tom, bưng cốc cà phê của Tom lên uống một ngụm, "Gửi quà đi rồi chứ?"
"Ừ." Tom cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu trong tay, "Harry, ta phải đi ra ngoài."
"Tới chỗ những người Đức nhập cư trái phép sao?" Harry liếc tài liệu trên tay Tom, "Vì cô gái kỳ lạ này?"
"Không, là vì Thomas." Tom giả cười, "Ta thật không ngờ y lại ngu xuẩn tới vậy, dám tới nhờ ta giúp đỡ."
"Anh muốn giết y?" Harry lập tức ngồi thẳng người, nhìn đôi mắt đã chuyển sang đỏ của Tom, thở dài một hơi, nhưng không nói thêm gì nữa.
Tom thả tài liệu trong tay ra, ôm vai Harry, nhỏ giọng nói: "Yên tâm, ta không vội giết y đâu.

Y vẫn còn tác dụng.

Mà dù y không còn tác dụng nữa, ta sẽ dùng y để bí mật giao dịch với nước Đức, chiếm chút lợi ích cho nước Anh."
Thấy vẻ mặt khác thường của Harry, Tom không nói thêm nữa, kéo anh đứng dậy, "Bạn đời thân yêu của ta, em mau đi thay quần áo, cùng ta đi ngoại giao nào.".