[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 125: 125




Tom ngồi trong phòng khách có thể chứa đến hơn hai mươi người, tay cầm chén trà đang tản ra mùi hương nhàn nhạt, đứng bên cạnh là một con Gia tinh có đôi mắt màu rám nắng.
"Chủ nhân, trà ngon chứ ạ?"
"Rất ngon." Tom chậm rãi đặt chén trà xuống, "Mời ngài Thomas tới đây, nói ta muốn gặp y."
"Vâng, chủ nhân." Gia tinh đáp lời, sau đó bốp một tiếng, biến mất khỏi phòng khách, vài phút sau, Thomas liền xuất hiện ở cửa, bên cạnh là một cô gái sắc mặt tái nhợt vô cảm, đôi mắt màu lam xám ảm đạm, vô thần.
"Ngài Riddle, chúc buổi tối tốt lành." Thomas mỉm cười gật đầu chào hỏi, sau đó mới bước chân đi vào.
Tom đang cúi đầu nói chuyện với Harry lúc này mới quay đầu nhìn ra cửa, nở nụ cười ôn hòa, "Chào buổi tối, Thomas." Nói xong, hắn và Harry mới cùng đứng dậy, mời bọn họ ngồi đối diện.
Trong lúc hai người kia đang đi tới chỗ bọn hắn, tầm mắt của Tom đã chuyển sang cô gái kỳ lạ kia, cẩn thận hỏi: "Thomas, quý cô xinh đẹp bên cạnh anh là...?"
"Đây là Mary." Thomas cúi đầu nhìn cô gái mới chỉ cao tới bả vai y, giới thiệu sau đó đặt tay lên vai đối phương, cùng đi tới.
"Ngài Riddle bây giờ là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Anh quốc, quả nhiên thời gian quý giá."
Tom nhìn Thomas đứng đối diện mình và Harry, lúc này mới vươn tay ra hiệu mời ngồi, rồi tự ngồi xuống trước, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, thong thả nói: "Không còn cách nào khác, gần đây chuyện bên phía nước Đức quá nhiều, Bộ Ngoại Giao bên đó, thậm chí ngay cả Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật nước Đức cũng trực tiếp làm việc với bộ phận Quan hệ quốc tế của chúng ta để điều tra những Pháp sư nhập cảnh trái phép.

Trên cương vị là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Anh quốc, ta đương nhiên phải ra mặt phối hợp, tránh khiến nước Đức cho rằng Anh quốc không coi họ ra gì."
"Nước Đức đang điều tra Pháp sư nhập cư trái phép sao?" Sắc mặt Thomas hơi đổi.
Tom hơi nheo mắt, chú ý tới phản ứng có chút hoảng hốt của Thomas khi nghe tin tức này, bất giác siết bả vai cô gái tên Mary đang ngồi bên cạnh một cái, sau đó mới khôi phục vẻ mặt bình thường.
"Ngài Riddle chắc hẳn đã xử lý chuyện này ổn thỏa rồi?" Thomas hơi thẳng người lên, "Về phương diện ngoại giao, đối với Ngài không phải vấn đề gì lớn."
Tom nhẹ giọng cười, nghiêng mắt liếc Harry đang nói chuyện với Gia tinh, sau đó mới ưu nhã nói: "Đương nhiên, nếu không ta nào dám không biết xấu hổ trước mặt người có nhiều kinh nghiệm như vậy?"
Hắn giả cười liếc nhìn Thomas, sau đó mới cúi đầu chơi với móng tay của mình, phòng khách lập tức trở nên yên lặng.
Trong thoáng yên tĩnh này, nhưng người trong phòng khách liền nghe thấy rõ những lời Harry đang nói với con Gia tinh tên Rorein.
"Mi ở đây được chứ?" Đây là giọng của Harry, mà Tom vừa nghe đã cảm thấy hàm răng ngứa ngáy.
Quan tâm một con Gia tinh sống tốt không, Harry ăn no không có chuyện gì làm sao?
"Rorein rất tốt, cảm ơn chủ nhân Harry quan tâm." Đôi mắt màu rám nắng của Rorein nhiệt thành nhìn chằm chằm Harry, "Chủ nhân Harry cần gì sao?"
"Mi sống tốt là được rồi.

Vậy lấy giúp ta chút bánh nhé, ta muốn mang về."

Nghe được lời này của Harry, Tom có chút ngạc nhiên, rồi bật cười, nhớ đến tên nhóc tính cách kỳ quặc ở nhà, hắn không nói gì thêm.

Nhưng, tiếng cười của hắn đã phá tan sự yên tĩnh trong phòng khách.
"Ngài Riddle, tôi nghĩ lần này ngài đến đây không phải chỉ để xem chúng tôi sống có tốt không hay là Gia tinh ở nơi này có tốt không." Thomas giễu cợt nói, sau đó mới nghiêm mặt: "Tặng ngài những vật này, xem như để chứng minh cho thành ý của tôi."
Một tấm giấy da dê nhẹ nhàng bay là là tới trước mặt Tom, Tom không nhìn một cái mà đưa luôn cho Harry, ánh mắt nhìn chăm chăm Mary, êm ái mở miệng: "Không biết cô Mary đến nước Anh đã quen với môi trường bên này chưa?"
Mary hơi ngước đầu, cặp mắt vô thần nhìn Tom, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ngài Riddle tiên sinh, Mary không nói được, thị lực cũng kém, phần lớn thời gian cần người ở bên cạnh giúp đỡ mới có thể sinh hoạt bình thường."
"Không nhìn thấy cũng không nói được?" Tom nhíu mày, mặc dù chuyện này hắn đã sớm biết từ những tin tức Mulciber báo về, nhưng hắn vẫn có chút hoài nghi, "Cô Mary có thể nghe hiểu ta nói gì chứ?"
Một người không thể nói, không nhìn thấy, luôn cần có người ở bên cạnh hỗ trợ lại có thể khiến một kẻ thực dụng như Thomas bảo vệ như vậy, trốn khỏi căn cứ bí mật, thậm chí còn mang theo tới đây.
Nếu như con bé là một người không quan trọng, không có chút giá trị gì, e rằng Thomas sẽ không chút quan tâm đến sống chết của nó.
Nhưng...
Tom hờ hững liếc Thomas, hiểu được đây là Thomas đang thăm dò hắn.
Thầm cười lạnh trong lòng, đợi cho đến khi Thomas đáp rằng Mary có thể nghe hiểu lời của hắn, hắn mới lại mở miệng nhỏ giọng hỏi thăm một vài chuyện lặt vặt liên quan đến Mary, trong đó có đến hơn một nửa Mary có thể dùng cách lắc đầu hoặc gật đầu trả lời, mà một nửa vấn đề còn lại là nhờ Thomas trả lời thay.
"Nói vậy Mary rất thích sống ở đây." Tom cười nhẹ, "Nếu như cần, có lẽ ta có thể giúp cô Mary có được một visa thường trú, thậm chí là hộ tịch."
"Vậy thì cảm tạ Bộ trưởng Riddle" Thomas nhẹ giọng cười rộ lên, "Môi trường Anh quốc không tệ, từ này về sau nếu như có thể, chúng tôi rất muốn định cư ở đây."
Tom giả cười vang, không coi những lời này của Thomas là thật.

Dù sao, tất cả đều là người thông minh, đều biết rõ Anh quốc chẳng qua chỉ là một cây cầu.

Cho dù hắn thật sự không chút khúc mắc gì đối với những hành vi trước kia của Thomas, chỉ sợ Thomas cũng không dám sinh sống trên địa bàn của hắn, nhất là trong phạm vi hắn có thể muốn giết ai thì giết mà không kẻ nào dám nói gì.
"Đúng rồi, cô Mary năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Có lẽ cũng đến tuổi trưởng thành rồi." Thomas ậm ờ đáp.
Mà Tom căn bản cũng không quá quan tâm đến câu trả lời, nhỏ giọng nói tiếp: "Cô Mary từ nhỏ đã thế này sao? Có cần ta nhờ người tới xem, ta nghe nói phương pháp trị liệu của Muggle rất hiệu quả.

Nếu như cô Mary muốn..."

Mary vẫn luôn im lặng như không hề nghe thấy Tom nói gì đột nhiên lắc đầu.

Tom thoáng sửng sốt, không nói hết câu mà cười đứng dậy, giống như không hề nhìn thấy bàn tay khống chế sau lưng Mary của Thomas.
"Không còn sớm nữa, ta và Harry phải về rồi.

Thomas, anh cần gì cứ nói với Gia tinh.

Những chuyện khác có thể nói Pháp sư đối ngoại báo cho ta biết."
"Cảm ơn."
"Yên tâm, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ giúp." Tom quay đầu gọi Harry vẫn đang nói chuyện với Gia tinh, đợi anh đứng lên, đi tới bên cạnh mình mới chào tạm biệt Thomas.
"Cô gái kia thật đáng thương, từ nhỏ đã không nhìn được, cũng không nói được..." Vừa rời khỏi tòa nhà bốn tầng, Harry nhỏ giọng cảm thán.
Tom tỏ vẻ ngạc nhiên liếc nhìn Harry, "Ta còn tưởng em chỉ mải nói chuyện với con Gia tinh kia mà không để ý chứ."
"Đáng thương nhất không phải là không nhìn được, không nói được mà là bị người ta lợi dụng." Harry lườm Tom, "Anh cho rằng em thật sự không biết mục đích của anh khi dẫn em theo cùng sao? Không phải là để quan sát những người đó hả? Cô gái kia nhất định giữ những bí mật mà người khác không biết, nếu không Thomas cũng không coi trọng cô nàng như vậy."
"Ta cũng nghĩ thế.

Hơn nữa Thomas biết gã không thể giấu diếm được cô gái đặc biệt kia mãi cho nên không hề có ý định che giấu, thậm chí còn muốn thông qua cô ả để khiến ta không thể ra tay với gã." Tom cười lạnh một tiếng, "Chẳng lẽ gã cho rằng làm như vậy có thể bảo vệ tính mạng của mình sao? Từ khi nào ta để kẻ khác uy hiếp?"
"Nhưng, có lẽ cô gái kia cũng chỉ là vật che mắt mà thôi.

Thomas sợ anh trả thù cho nên mới phải cố ý tìm một người như vậy để đánh lạc hướng." Harry nhỏ giọng phân tích, "Em đã nhờ Gia tinh để ý cả tiếng động trong nhà, đặc biệt chú ý đến tiếng động của cô gái kia.

Đương nhiên, cũng nói nó chăm sóc cô nàng hơn một chút."
"Harry." Tom hai mắt sáng ngời, kéo cánh tay Harry, "Em thật chu đáo.


Chúng ta về nhà thôi." Nói qua hắn cùng Harry Độn thổ đến phụ cận thung lũng Godric, sau đó vừa chào hỏi cư dân trong thung lũng Godric, vừa cùng nhau đi về nhà.
Harry điều chỉnh lại hô hấp xong mới nói tiếp: "Theo suy đoán của em, căn nhà kia thiết kế Chống Độn thổ?"
"Đương nhiên, để an toàn, ta sao có thể để chúng tùy ý Độn thổ." Tom nói.
"Nhưng Gia tinh có thể." Harry nói, "Phần lớn chúng đều trung thành và tận tâm với Pháp sư, hiếm khi làm chuyện phản bội chủ nhân của mình.

Chúng luôn bị Pháp sư coi là kẻ hầu hạ, mà Pháp sư thì thường cho rằng Gia tinh sẽ không dám nổi dậy, nhưng lại không biết pháp thuật của chúng có nhiều phương diện thần kỳ hơn Pháp sư rất nhiều."
"Trước đây ta cũng không để ý đến vấn đề này.

Ở Hogwarts, đến cả Grindelwald cũng không thể Độn thổ, mà Gia tinh chẳng những có thể Độn thổ, mà còn có thể khiến thứ gì đó xuất hiện.

Đây không phải là cách thức đồ ăn được đưa tới Đại Sảnh đường Hogwarts sao?"
Harry nhẹ gật đầu, "Pháp thuật của chúng có đặc biệt riêng, thay vì đi nghiên cứu Pháp Thuật Hắc Ám đó, chi bằng anh nghiên cứu pháp thuật của Gia tinh xem."
Tom nghe đến đây không nhịn nổi mà bật cười lớn, "Em thật sự là...!Yên tâm, Trường...!Ha ha ha...!Ta đã không để tâm đến Trường Sinh Linh Giá nữa rồi."
"Sao đột nhiên anh lại thay đổi cách nghĩ thế?" Harry đứng ở ngưỡng cửa đang chuẩn bị mở cửa đột nhiên ngừng lại, "Em còn tưởng rằng những năm này anh đã nghiên cứu rất cặn kẽ về Trường Sinh Linh Giá?"
Nhìn thấy Harry có thể không chút kiêng dè nói về Trường Sinh Linh Giá, Tom thở phào.
"Thấy những phiền phức của Trường Sinh Linh Giá – Dumbledore mang đến, cả những hình ảnh trong ký ức của em, ta cảm thấy ta không muốn trở thành kẻ như vậy.

Dựa vào quyền lực và địa vị bây giờ, một ngày nào đó địa vị và thực lực trên quốc tế của ta sẽ lớn mạnh hơn cả Dumbledore.

Nếu như những điều em nói với ta đều là sự thật, vậy ta cần gì phải tạo ra Trường Sinh Linh Giá, đúng không?"
"Đúng!" Harry gật đầu lia lịa, sau đó mới quay đầu nhìn cánh cửa, lúc này mới phát hiện phía trên có dán một mẩu giấy.
"Chú Harry, con cùng hai tên đần độn James, Sirius tới nhà bác Potter chơi.

Các chú về có thể tới bên đó ăn tối, bác Potter nói có chuyện muốn ăn mừng cùng chú và chú Tom.

Severus Snape." Harry đọc xong, quay đầu nhìn Tom, "Gần đây Bộ Pháp Thuật có hành động gì sao? Tại sao Harlus lại ăn mừng?"
"Có lẽ là do quan hệ ngoại giao với nước Đức thu lại được nhiều lợi ích cho nên muốn chúc mừng?" Tom nhún vai, "Gần đây Harlus ở Bộ Ngoại giao thường xuyên tăng ca, nghe nói nhận được không ít lợi nhuận."
Nở nụ cười đắc ý, Tom nhìn Harry, "Bây giờ em cảm thấy ta làm Bộ trưởng Bộ Pháp thuật thế nào?"
"Tốt hơn em tưởng tượng." Harry và Tom đi tới phía nhà Potter, "Em chưa từng nghĩ đến..."

"Ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến." Tom thu nụ cười, thở dài một tiếng, "Năm đó coi như là nhờ Grindelwald nhắc nhở ta.

Ông ta hỏi ta muốn quyền lực, muốn toàn bộ thế giới này đều thần phục dưới chân ta, nhưng sau khi đạt được thì sao?"
Lúc ấy Tom không hiểu được lời nói này của Grindelwald, cho đến khi hắn lăn lộn trong Bộ Pháp Thuật mấy chục năm, địa vị càng ngày càng cao, rồi chính thức trở thành Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật.
Ngày hắn đứng trên địa vị cao nhất Bộ Pháp Thuật, ở trong căn phòng của Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, cúi đầu thông qua cửa sổ nhìn xuống, đột nhiên ý thức được bản thân đứng ở vị trí cao nhất giới Pháp thuật nước Anh, mà Pháp sư, thậm chí là Muggle bên dưới đều là con dân của hắn, loại cảm giác mờ mịt lại dâng lên trong lòng hắn.
Hắn đã chiếm được thứ mình muốn, nhưng sau đó thì sao?
Từ trước tới nay, chỉ cần là thứ Tom Riddle hắn, hắn đều chưa từng thất bại, bất luận là đồ chơi đám trẻ ở cô nhi viện coi như bảo bối hay Bộ Pháp thuật nước Anh đều như vậy.
Nếu những thứ đó đã là của hắn, vậy hắn cũng không thể tùy tiện vứt bỏ được.

Đồ của hắn, hắn được nhiên phải giữ gìn cẩn thận.

Đây chính là những chiến lợi phẩm của hắn đó!
Hai người ở nhà Potter ăn một bữa tối vô cùng vui vẻ, sau đó mới dẫn Severus mà James và Sirius lưu luyến không muốn chia tay về nhà.

Tom cảm thấy James và Sirius không nỡ rời cây chổi bay trong tay Severus thì đúng hơn, nhìn vẻ mặt của Severus, hình như thằng bé cũng nghĩ như vậy.
Ngày hôm sau, trong lúc Harry ở sân sau nhà dạy Severus bay, Tom đi gặp Thomas, hỏi một vài chuyện liên quan tới Douglas.
Nhưng mà tin tức nhận lại được là sau khi hắn rời căn cứ bí mật không lâu, Douglas cũng rời đi.

Mà sau đó Thomas lại tham gia một tổ nghiên cứu khác cho nên không giữ liên lạc với Douglas nữa.

Mấy năm trước còn nghe ngóng một vài chuyện về Douglas, nhưng mấy năm nay không có tin tức gì.
"Nhưng với năng lực của giáo sư Douglas, ông ấy hẳn là thuận lời rời khỏi căn cứ, thoát khỏi điều tra của các nước khác." Thomas hoài nghi nhìn Tom, "Nếu Ngài muốn tìm ông ấy, tôi có thể nhờ những người bạn ở căn cứ bí mật nước Đức điều tra xem."
"Anh còn bạn bè ở nước Đức?" Trước khi đến đây Tom không ngờ đến chuyện này, "Không cần tìm giáo sư Douglas đâu, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi." Dừng lại một chút, hắn mới làm ra vẻ chuyển chủ đề chính, "Được rồi, nói chuyện chính đi.

Tài liệu hôm qua anh đưa ta đã xem rồi."
"Ngài Riddle hài lòng chứ?" Thomas giả cười nghiêng đầu nhìn Tom, "Những tài liệu đó có thể..."
"Những tài liệu đó là kết quả nghiên cứu từ hơn mười năm trước, sau khi ta rời khỏi." Tom cười lạnh, "Những nghiên cứu mới nhất, thậm chí là thành quả nghiên cứu trong mười năm qua, anh đều không nỡ cho ta?".