[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 87: 87




Sáng ngày ba mươi mốt tháng bảy, từ sớm Tom đã rời giường, thay vào bộ quần áo chuẩn bị từ tối hôm trước, dùng bùa chú che đi quầng thâm dưới mắt, sau đó mới cầm cuốn Nghiên cứu về những đồ điện đáng ngạc nhiên của Muggle mua ở Hẻm Xéo trước đó làm quà cho Harry.
Hắn đến khu vui chơi, mua hai vé vào cửa, sau đó đứng trước cửa kiên nhẫn chờ đợi.

Thế nhưng đợi đến giữa trưa, vẫn không thấy Harry đâu.
Tom không rời đi, chỉ thay đổi tư thế, nhân tiện lén ếm thêm cho mình một bùa hạ nhiệt, tiếp tục chờ.

Hắn tin tưởng, nếu đã hẹn hôm nay gặp thì dù thế nào Harry cũng sẽ đến.
Mặt trời từng chút ngả về tây, người trong khu vui chơi cũng mỗi lúc một ít dần, đợi đến khi người cuối cùng rời đi, thậm chí cả nhân viên của khu vui chơi cũng ra về, Harry vẫn không xuất hiện.
Tom nhíu mày, đè nén tâm trạng càng lúc càng bất an của mình, đến khi hắn bắt đầu nghĩ làm cách nào để đi tìm Harry, cuối đường đột nhiên xuất hiện một bóng người mảnh khảnh, mà bóng người kia có một mái tóc đen rối bù.
"Harry!" Tom gần như không khống chế nổi mà chạy tới, thấy Harry mặt mũi trắng bệch không chút huyết sắc nhìn hắn cười yếu ớt.
"Tôi xin lỗi, hôm qua tôi ăn phải đồ bị hỏng." Harry ngước mặt nhìn Tom cười.

Mà Tom vừa thả lỏng vì sự xuất hiện của Harry lại lập tức lo lắng.
"Mặt của em..." Hắn suýt chút nữa không khống chế được mà rút đũa phép ra ngay giữa đường, nhưng cuối cùng lại nhịn được, kéo Harry đi, lướt qua mấy ngã tư, đi vào căn phòng trong quán Cái Vạc Lủng mà hắn đã thuê trước đó.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nhìn những vết thương vì mặt mũi Harry trắng bệch mà càng thêm rõ ràng sau khi dùng bùa chú chữa trị vẫn không thể biến mất, mặt Tom đen lại, "Một tháng nay rốt cuộc em đã đi đâu?" Nói xong hắn nhìn từ cổ Harry xuống, kéo áo sơ mi trên người Harry ra, thấy vết thương nơi lồng ngực còn nghiêm trọng hơn những vết thương trên mặt, thậm chí còn có một vết thương từ khuỷu tay phải, sượt qua vị trí dưới tim, kéo dài đến rốn.

"Harry!" Ngón tay của hắn nhẹ nhàng lướt dọc theo vết thương nghiêm trọng nhất này, chạm vào nơi vẫn còn rỉ máu, giọng điệu êm ái mà tràn đầy nguy hiểm: "Em đã làm gì để bản thân thành ra thế này?"
Harry khẽ lắc đầu, "Không sao rồi."
Hô hấp của Tom ngừng lại, thay đổi câu hỏi, nhưng giọng điệu vẫn mang theo sự tàn bạo: "Kẻ nào làm em bị thương?"
"Một con thú hoang mà thôi." Harry ngáp một cái, "Nói thật, Tom, giờ tôi rất mệt, tôi bị tiêu chảy từ giữa đêm hôm qua, chẳng ngủ được tý nào..." Nói đến đây nó hất giày dưới chân ra, ngã người xuống giường, "Tôi ngủ một lát đã, có được không?"

Tom còn muốn nói thêm, nhưng hắn chưa kịp mở miệng, Harry trên giường đến quần áo chưa thay đã phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Hắn hơi ngạc nhiên, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, đứng dậy thay quần giúp Harry đang ngủ say đến không biết gì, rồi đắp chăn lên cho nó.
Sau đó, hắn im lặng ngồi bên giường nhìn khuôn mặt say ngủ của con gấu mà hắn và Dumbledore đã đặt biệt danh cho, hơi nhăn mày.

Rốt cuộc hắn phải làm gì mới không để mất con gấu này, lại vẫn có thể bắt được cá? Harry, hắn muốn, nhưng quyền lực và địa vị, hắn cũng muốn!
"Tom..."
Ngay trong lúc Tom đang trầm tư, đột nhiên nghe thấy tiếng nói nhỏ.

Hắn lập tức cúi người nhìn Harry đang mơ mơ màng màng nhìn hắn, "Harry, sao vậy?"
"Thứ anh muốn, tôi đều có thể cho anh, tôi không thể cho anh..." Harry nói đến đây thì không nói nữa, mắt dần nhắm lại.
Mà đến khi Tom nhận ra nó lại ngủ, ngoại trừ cười khổ, trong lòng còn có rung động.

Những thứ Harry có thể cho hắn đều cho rồi, hắn còn chưa thấy đủ sao? Con gấu nguyện vì hắn mà bắt cá, có phải sau khi bắt cá cho hắn sẽ rời đi? Nhắm mắt tưởng tượng cảnh tượng một mình hắn đứng trên địa vị thống trị cao nhất kia, bên cạnh ngoài gió lạnh thì không có một người tâm ý tương thông, người đủ tư cách, lại là người hắn yêu ở bên cạnh, đó là tương lai hắn thật sự muốn sao?
Có lẽ, trước kia là vậy...
Cúi đầu nhìn Harry đã ngủ an ổn, Tom mỉm cười, cởi giày nằm xuống bên cạnh, đưa tay ôm lấy thân thể gầy gò của nó, nhắm mắt lại.

Chỉ chốc lát sau, hơi thở của hắn cũng đã đều đều như Harry.
Đến khi Tom tỉnh lại, trong phòng đã tối đen, cảm nhận được thân thể mềm mại của Harry trong ngực, hắn mới thả lỏng.
"Tỉnh rồi à?" Nhận ra hơi thở hỗn loạn cùng cử động của người trong ngực, Tom mới lên tiếng.


Bởi vì vừa mới tỉnh dậy mà giọng nói khàn khàn, đầy từ tính, "Có đói bụng không?"
"Tôi muốn ăn bánh bí đỏ." Harry vén mái tóc một tháng này đã dài hơn của Tom lên, "Không biết bánh bí đỏ ở quán Cái Vạc Lủng này có ngon như ở Hogwarts không?"
Nghe Harry nói vậy, lòng Tom khẽ động, "Hay là ta làm cho em ăn nhé?" Nói xong không đợi Harry đáp, hắn đã rút đũa phép thắp nến trong phòng lên, sau đó buông Harry ra, đứng dậy.
Hơn mười phút sau, Tom bưng một đĩa bánh bí đỏ, nước bí đỏ và một chiếc bánh sinh nhật đi vào phòng.

Hai người chúc mừng sinh nhật Harry một cách đơn giản, sau đó lại nằm xuống giường tán gẫu.
"Vậy một tháng nay em đã đi đâu, làm gì?" Mỗi vết thương lớn nhỏ trên người Harry đều như những chiếc gai đâm vào lòng Tom, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà một lần nữa hỏi lại.
Harry do dự, "Tôi không hỏi anh làm gì, anh cũng không hỏi tôi, có được không?"
"Những việc ta làm trong một tháng này không có gì để giấu diếm cả, Harry." Tom nhẹ giọng cười, "Sau khi em rời đi, ngoài đi gặp mặt những Slytherin đã tốt nghiệp, ta chỉ tới gặp Grindelwald và Dumbledore mà thôi.

Phần lớn thời gian còn lại không ở trong phòng thì đến Hẻm Xéo, hoặc đến..." Tom hơi nhăn mày, "Hẻm Knockturn." Dù thế nào, hắn nhất định phải tìm được hộp dây chuyền của Slytherin.

Vì thứ đó vốn thuộc về hắn.
Harry nằm bên cạnh Tom đột nhiên khẽ nhúc nhích, "Đến cửa hàng Borgin & Burkes sao?"
Tom nắm tay Harry siết một cái, sau đó mới thả lỏng, "Là vì hộp dây chuyền, em nên biết."
"Người hiểu rõ anh nhất chính là kẻ thù của anh.

Ha ha..." Harry bật cười, mà trong lòng Tom phần nhiều là không vui.


Cảm giác bị nhìn thấu tuyệt đối không phải là cảm giác tuyệt vời gì.
Giống như nhìn ra được cảm xúc của Tom, Harry chống tay nhổm người dậy, trong bóng tối nhìn Tom, "Tức giận sao?"
"Dù sao cũng không vui mừng nổi, hình như em biết tất cả về ta, kể cả tương lai."
Harry nằm lên ngực Tom, nhỏ giọng nói: "Tương lai của anh, tôi không biết.

Tôi chỉ biết Chúa tể Voldemort."
"Quả nhiên là em biết..." Tom thở dài, "Ta hi vọng trong tương lai không kẻ nào dám nói ra tên của ta."
"Anh làm được." Harry nhéo thịt trên người Tom, không biết là để phát tiết phẫn hận hay chỉ đơn giản là cảm thấy thú vị, "Chỉ có điều lúc đó anh không còn đủ lý trí để hưởng thụ cảm giác thành công đó nữa." Nói xong Harry không nhéo Tom nữa, bởi vì toàn thân Tom đã cứng ngắc.
Tom căng thẳng không chỉ bởi vì Harry nói hắn về sau sẽ thành công, đạt được nguyện vọng, mà hắn chợt nhớ ra một chuyện mà hắn đã bỏ qua thật lâu.
"Harry..." Hắn chua xót mở miệng: "Em vẫn chưa nói cho ta biết, kẻ linh hồn không trọn vẹn thích tự hủy khuôn mặt đuổi giết em là ai." Mặc dù Tom đã đoán ra được đáp án đó, nhưng hắn thật sự không muốn nghe thấy sự khẳng định từ chính miệng Harry.
Trong tương lai, Harry là kẻ thù của hắn, mà vẻ ngoài của hắn và người cha trên danh nghĩa hắn chưa từng công nhận kia có chín phần tương tự, cộng thêm câu nói chỉ có điều lúc đó anh không còn đủ lý trí để hưởng thụ cảm giác thành công đó nữa vừa rồi của Harry, Tom gần như có thể khẳng định người giết cả gia đình nó, tìm giết nó lúc nó mới chỉ là đứa trẻ sơ sinh chính là hắn.
"Anh thật sự muốn biết?" Harry ngồi dậy.
Mà Tom chỉ nhìn lên trần nhà, cười khổ, "Ta chỉ muốn xác định mà thôi."
"Được rồi." Harry nhún vai, "Là Voldemort!" Nói xong, nó thở ra một hơi nhẹ nhõm, giống như cuối cùng cũng đã buông bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng nó mười mấy năm nay xuống vậy.

Sau đó, Harry nhắm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh giống như vừa nói chúc ngủ ngon với Tom vậy.
Trong phòng rơi xong im lặng, vẻ mặt của Tom không khác Harry là mấy.

Một lúc lâu sau, hắn thở dài một tiếng, đưa tay ôm lấy Harry, ghé vào lỗ tai nó nỉ non: "Vậy em nói xem bây giờ ta nên làm thế nào đây?"
"Tôi..." Harry mở to mắt nhìn vào đôi mắt đen sáng của Tom, "Tôi không biết.

Anh bây giờ không giống với ấn tượng của tôi.


Tôi cũng không biết rốt cuộc anh thay đổi hay là tôi thay đổi."
"Là chúng ta đều thay đổi." Tom nhẹ tay vuốt vuốt lưng Harry, rất xác định sự thay đổi của mình.

Đừng nói lâu, dù là một năm trước, lúc hắn đã xác định mình thích Harry, hắn cũng tuyệt đối không tin mình sẽ vì ai mà thay đổi mục tiêu của mình, dù cho người đó là Harry.
Mà bây giờ, hắn không muốn mất Harry, nguyện ý vì giữ Harry ở lại bên mình mà trả giá.
"Ta..." Tom cân nhắc lời của mình, "Ta không thể đảm bảo chuyện tương lai, nhưng ta có thể đảm bảo, dù sau này ta làm gì, ta tuyệt đối không muốn làm tổn thương em, Harry."
"Tôi tin tưởng anh." Harry nhỏ giọng nói, sự thay đổi thái độ của Tom làm Harry đoán ra được Tom đi tìm Grindelwald và Dumbledore vì chuyện gì.

Với sự kiêu ngạo của Tom, dù biết Dumbledore không phải là Trường Sinh Linh Giá, hắn cũng sẽ không chủ động đi tìm Dumbledore nhờ giúp đỡ.

Mà bây giờ hắn lại chủ động đi tìm Dumbledore, có thể chắc chắn hắn không vì pháp thuật.

Mà nếu như không vì pháp thuật, vậy chuyện mà Tom muốn xin giúp đỡ chỉ còn lại chuyện tình cảm.

Bởi vì chuyện tình cảm của bọn nó khá giống với Dumbledore và Grindelwald.
"Harry..." Tom khàn giọng gọi Harry, chậm rãi nhích đầu tới gần, hôn lên môi nó, "Ta thật sự thích em..."
Harry đáp lại nụ hôn của Tom, hai người hôn nhau một lúc lâu mới hổn hển tách ra.

Vẻ mặt vốn tái nhợt của Harry hơi ửng hồng, môi mấp máy, ánh mắt như nước nhìn Tom, "Em...!em cũng thích anh, Tom."
Tom cúi đầu ngậm lấy môi Harry, nhiệt tình cọ xát, "Đồng ý với ra, sẽ không rời bỏ ta."
"Nếu như..."
"Nếu như ta sắp vượt qua điểm giới hạn của em, nhất định phải nói cho ta biết." Tom cắn môi Harry, nhỏ giọng mà khẳng định, "Vì em, ta nguyện ý dừng bước!".