[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 88: 88




"Anh muốn đi sao?" Harry cúi đầu đọc bức thư Tom đưa cho nó, cảm thấy lá thư này tưởng như rất tầm thường nhưng chứa đầy hơi thở hắc ám.

Biết đâu là nó nghĩ nhiều rồi? Harry thầm cười khổ, chỉ mới trải qua nửa tháng hạnh phúc ngắn ngủi, nó đã bắt đầu lo được lo mất rồi sao? Nhưng mà, Tom đi rồi, bốn năm tới của nó ở Hogwarts sẽ trải qua như thế nào đây? Trước đó nó còn nghĩ phải tin tưởng Tom...!Nghĩ tới đây, Harry trả tấm da dê nhìn rất bình thường kia lại cho Tom, lờ đi cảm giác bất an trong lòng: "Có vẻ đây là một cơ hội tốt, anh cũng luôn thích nghiên cứu về pháp thuật mà."
"Nhưng thư nói trong vòng ba ngày ta phải tới Đức để gia nhập nhóm nghiên cứu." Tom khẽ nhíu mày.

Hắn biết rõ nghiên cứu về học thuật một khi thành công chẳng những có thể làm tăng danh dự của hắn trên quốc tế, mà còn có thể giúp hắn có những hiểu biết sâu sắc hơn về pháp thuật, còn được những pháp sư nghiên cứu chuyên sâu kia để ý đến nữa.

Chỉ có điều, hắn không muốn nhanh như vậy đã phải xa Harry.

Bởi vì lần này chia xa chính hắn cũng không biết đến bao giờ hai người mới có cơ hội gặp lại.

Đương nhiên, Tom không phải là người có thể nói ra mấy lời lưu luyến không rời gì đó.

Hắn cúi đầu đọc lại câu Trưởng nhóm nghiên cứu, ngài Douglas sau khi quan sát cậu thi đấu tại Tam Pháp Thuật đã khen ngợi biểu hiện xuất sắc cùng sự khéo léo vận dụng bùa chú của cậu mới nói một nhân viên bình thường như tôi viết thư mời cậu gia nhập nhóm nghiên cứu này.

Tom, cậu phải nắm chắc cơ hội này."
Phải nắm chắc cơ hội này...
Harry bên cạnh nhìn vẻ mặt khó xử của Tom, khẽ nói: "Tom, anh phải nắm chắc cơ hội này." Thật ra nó cũng có tính toán riêng.


Nếu như Tom tham gia là nhóm nghiên cứu pháp thuật bí mật thì dù cho mấy năm tới bọn nó không thể gặp nhau nhưng ít nhất Tom cũng sẽ không trở thành Chúa Tể Hắc Ám.

Mà đến khi tốt nghiệp nó có thể tới bên Tom, tiếp tục trông chừng hắn.
"Em cũng cho rằng đây là một cơ hội tốt không nên bỏ lỡ?" Tom quay đầu nhìn Harry.
Harry khẽ gật đầu, "Em không muốn anh rời đi, nhưng trước sau gì cũng sẽ phải xa nhau.

Hai chúng ta còn có thể gặp lại, mà cơ hội này một khi mất đi..."
Tom hiểu, cơ hội thế này một khi để lỡ nói không chừng sau này sẽ không có lại nữa.

Mà chuyện hắn vốn cho rằng còn rất nhiều thời gian để đi làm, có lẽ bây giờ cũng không thể nói trước được.
"Được rồi, giờ ta viết thư hồi âm." Tom nói xong, lấy bút lông và giấy da dê từ trong chiếc túi mà Harry luôn mang theo ra, ngồi xuống bàn viết một bức thư hồi âm ngắn gọn, hẹn ba ngày sau sẽ tới địa điểm người kia nhắc tới, sau đó mới quay sang nhìn Harry nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh nhìn hắn chăm chú.
"Bây giờ em có thể cùng ta tới thăm một vị phu nhân không?" Harry nhất định biết về hộp dây chuyền Slytherin, ba ngày còn lại thay vì lén lút tìm cách lấy được hộp dây chuyền từ tay mụ Smith kia rồi khiến Harry bất mãn chi bằng quang minh chính đại dẫn nó đi cùng.
Còn chiếc vòng nguyệt quế trong rừng Albania, đành phải chờ khi nào hắn có thời gian vậy.

Huống chi khu rừng đó chứa nhiều nguy hiểm, không chuẩn bị gì đã đi vào, dù là hắn cũng không dám đảm bảo mình có thể an toàn đi vào mà lấy được vòng nguyệt quế Ravenclaw.
Về chuyện dẫn Harry đi gặp mụ già Smith lắm tiền nhiều của kia để mua lại hộp dây chuyền Slytherin, thứ nhất là để hai người bọn hắn có thêm thời gian bên nhau trước khi chia xa, thứ hai Tom cũng muốn khiến Harry có thể tin tưởng hắn hơn.

Dù sao Harry đã biết đến chuyện này, để nó tham dự vào quá trình cũng chẳng sao cả.
Mà phản ứng của Harry lại vượt ra sự tưởng tượng của Tom.


Dù đã đoán được Harry biết đến hộp dây chuyền Slytherin, lại không ngờ nó còn biết cả vị phu nhân mà hắn muốn dẫn nó đến gặp cùng là ai.
Harry hỏi: "Anh muốn đến gặp phu nhân Smith sao?"
Nụ cười của Tom đóng băng lại trên mặt, hồi lâu hắn mới chớp chớp mắt, thu lại vẻ mặt kia, thở dài: "Harry, còn chuyện gì em không biết không?" Hắn thật là suy tính thừa rồi.
Sắc mặt Harry hơi tối lại, nhỏ giọng nói: "Còn có tương lai của chúng ta.

Tương lai của Harry Potter và Tom Riddle."
Sự kiêu ngạo của Tom bị lời nói này của Harry làm cho mất hết.
Nó nói là Harry Potter và Tom Riddle, chứ không phải là Chúa tể Voldemort, không phải là với kẻ điên đuổi giết một đứa trẻ sơ sinh kia...
Hắn thở dài một tiếng, đưa tay ôm lấy Harry, nhỏ giọng đảm bảo: "Ta tuyệt đối sẽ không trở thành một kẻ điên."
"Em cũng sẽ không để anh mất đi lý trí, Tom.

Pháp thuật hay sinh mạng không phải là thứ quý giá nhất, quý giá nhất chính là sự thông minh, tài trí." Harry dựa đầu lên bờ vai Tom, tay phải sờ túi của mình.

"Tom, thứ anh muốn, em có thể cho anh." Harry nhắc lại lời đã nói trong giấc mộng đêm đó, rồi lấy từ trong chiếc túi luôn giữ bên mình nửa tháng nay ra một chiếc hộp, đưa cho Tom.
"Đây là...?" Tom hoài nghi nhìn Harry, mà Harry chỉ mỉm cười, đôi mắt màu xanh cong lên, "Là quà sinh nhật sớm cho anh.

Để chuẩn bị hai món đồ này, em đã mất một tháng đó."

Trong lòng Tom vừa động, nhớ lại dáng vẻ gầy gò, tái nhợt của Harry lúc mới gặp lại.
"Những vết thương đầy người em trong một tháng hè trước là vì để chuẩn bị quà sinh nhật cho ta sao?" Hắn thật sự bị Harry làm cho cảm động, nhìn nụ cười bình thản của nó, mũi Tom cay xè, có xúc động muốn khóc.
Tom vội cúi đầu dùng mái tóc dài che đi hơi nước trong mắt, nói năng lộn xộn: "Để xem rốt cuộc em tặng thứ quý giá gì cho ta nào." Vừa nói vừa mở chiếc hộp ra, sau đó hắn sửng sốt đến không ngăn được dòng nước nóng trong mắt nữa.
Tạch!
Một tiếng nước nhỏ xuống bề mặt kim loại vang vọng giữa căn phòng yên tĩnh, rồi tiếng thứ hai, tiếng thứ ba...!Đến gần mười phút sau Tom mới khống chế được cảm xúc của mình, ngẩng khuôn mặt lấm lem nước mắt lên nhìn Harry.
"Em còn làm những gì nữa?"
"Làm tất cả những việc em có thể làm cho anh.

Cũng giống như anh đã đồng ý không làm những việc em không muốn vì em vậy."
Tom im lặng, hồi lâu mới cúi đầu xuống, đưa tay lau đi nước mắt rơi xuống hộp dây chuyền Slytherin và vòng nguyệt quế Ravenclaw, ngón tay cong lên, lấy ra chiếc hộp dây chuyền, tầm mắt chuyển qua Harry và hộp dây chuyền một lát, rồi bồi hồi vươn tay vòng sợi dây bạc qua đầu Harry.
"Em giúp ta bảo quản thứ này." Hắn trịnh trọng nói, dù là động tác hay vẻ mặt, thậm chí cả lời nói đều biểu đạt rất rõ tâm ý của hắn với Harry.
Harry cúi đầu nhìn hộp dây chuyền chạm khắc tinh xảo đeo trên cổ mình, lại ngẩng đầu nhìn Tom, cuối cùng lộ ra một nụ cười xán lạn, gật mạnh đầu, "Em sẽ bảo quản tốt."
Trong hai ngày cuối cùng, Tom lôi kéo Harry đi làm tất cả những việc mà những người yêu nhau đều làm, sau đó mới mở bức thư hồi âm từ nước Đức ra, cầm lấy chiếc chìa khóa, xoay tròn rồi biến mất trước mặt Harry.
Nhìn bóng dáng Tom biến mất trước mặt mình, Harry thở dài một tiếng, thu dọn đồ đạc, vài phút sau rời khỏi căn phòng, mang theo hành lý đi ra ngoài đường phố Luân Đôn, rồi lại không biết nên đi đâu.

Đây không phải Luân Đôn mà nó quen thuộc, mà nơi nó quen thuộc đã không còn những người nó quen biết nữa.
Lang thang suốt một buổi chiều, đến khi bóng tối dần buông xuống, Harry mới phát hiện nó lại quay về gần rừng cây lúc chiều đã đi qua.

Nó không biết có đúng là rừng cây đó không, nhưng nhìn quang cảnh có chút quen mắt nên vẫn nhận ra được nơi này.
Đi đến một sân chơi rộng, Harry đặt hành lý xuống bên cạnh xích đu, ngồi xuống một xích đu còn đang khẽ đung đưa, nhìn những đứa trẻ lưu luyến không muốn về nhà lại bị ba mẹ lần lượt kéo về, cuối cùng chỉ còn lại một cậu bé.
"Sao em còn chưa về nhà?" Harry nhìn cậu bé ngồi trên xích đu bên cạnh, khẽ đá đôi chân đang vung vẩy của cậu, "Mẹ em đang gọi kìa."
"Anh cũng chưa về mà!" Đứa bé trai hếch mặt, trừng mắt nhìn Harry, "Dựa vào cái gì mà nói em?"

Harry thoáng kinh ngạc, sau đó cười khổ.

"Anh không có nhà."
"Em xin lỗi." Đứa bé kia nhỏ giọng nói, "Vậy người nhà của anh đâu? Nhà anh cũng bị phá hỏng rồi à? Em nghe nói nhà của rất nhiều người bị chiến tranh phá hỏng."
"Phải rồi, là vì chiến tranh." Harry gật đầu, "Cho nên bây giờ người nhà không còn ở bên anh được nữa."
"Thật đáng thương." Đứa bé kia nhún vai, sau đó nhảy xuống, "Anh định qua đêm ở đây sao?"
Harry đưa mắt nhìn rừng cây vốn là căn nhà số 4 sau này, "Có lẽ vậy, dù sao bây giờ anh cũng không nghĩ ra nơi nào để đi cả."
"Ồ." Đứa bé kia gật đầu, quay đầu chạy về phía bóng người đang chạy tới.

"Mẹ, con vừa quen một..."
Tiếng nói mỗi lúc càng xa, Harry nhìn theo cậu bé được mẹ gọi là Jerry theo mẹ rời đi, sau đó nhắm mắt lại.

Có lẽ nó nên gọi Xe Đò Hiệp Sỹ tìm một nơi nào đấy qua đêm.

Hoặc có lẽ, Alphard có thể thuyết phục gia tộc Black cho một bạn học Slytherin như nó tới chơi? Đặc biệt người bạn này còn là bạn trai của Thủ Lĩnh Nam Sinh Slytherin vừa tốt nghiệp Hogwarts.
Nghĩ tới đây, Harry lấy từ trong rương hành lý ra một cây đũa phép chưa đăng ký mà Tom để lại cho nó, đang chuẩn bị gọi Xe Đò Hiệp Sỹ tới thì đột nhiên nghe thấy tiếng người vang lên phía sau.
"Này, nếu qua đêm ở đây, anh có muốn đến nhà em kể chuyện của anh cho em nghe không?"
Đến chương này thật sự rất thương bé Harry.

Yêu một người dã tâm lớn như Tom cần dũng cảm, cần hy sinh, chịu nhiều tổn thương, dằn vặt đến thế nào.
Harry yêu, về đây em thương..