Trong nháy mắt khe núi rồng ma đã không còn ai, Trâu Lượng và Shana cũng chuẩn bị rời khỏi. Sau khi Shana đi vào cánh cửa không gian, Trâu thần côn đi theo lại bị bật trở lại như đụng đầu vào tường.
Trâu Lượng sờ sờ đầu nhìn cánh cửa không gian, Shana đã trở về rồi, còn hắn bị cản ở lại, đây là chuyện gì?
Trâu Lượng cắn răng lao vào cánh cửa không gian, kết quả là lại bị bật ra.
Một trận gió lạnh thổi qua, trên không đang rực rỡ ánh mặt trời lại bắt đầu dần dần tràn ngập sương mù.
Bộ xương rồng ma trên mặt đất động đậy, Trâu Lượng dụi mắt, chẳng lẽ, không thể nào...
Một cơn gió thổi tới, xác rồng ma lại bắt đầu ngưng tụ lại một chỗ, cùng với đó là sức mạnh tử vong lại bắt đầu tràn ngập.
... Chỉ còn lại một mình hắn, solo với rồng ma?
Mẹ nó chứ, đây không phải chuyện huyên thiên sao? Trâu Lượng sử dụng chú ngữ rời khỏi không hề khách khí, cho dù là bị chút trừng phạt cũng không quan tâm.
Nhưng vấn đề là chú ngữ rời đi không hề có chút phản ứng nào. Mà rồng ma đã sống lại trước mắt hắn, uy áp khổng lồ lần nữa bao trùm khe núi, đương nhiên bao trùm cả Trâu thần côn cô độc.
Cái đầu to lớn của rồng ma vươn tới, hai mắt như đốt cháy vô số linh hồn đau khổ trợn trừng nhìn Trâu Lượng, sau đó mở miệng ra nuốt chửng Trâu Lượng xuống.
Khi Trâu Lượng còn cách miệng rồng ma mười cm thì trong đầu Trâu thần côn chỉ còn lại một ý nghĩ, mẹ nó, thối, gã rồng này bao lâu không đánh răng rồi?
Xung quanh Trâu Lượng tối om, hắn trôi nổi trong bóng tối, dần dần một thanh đao đỏ như máu cũng hiện lên.
Trâu Lượng vừa cầm lấy đao lập tức lại có vô số đoạn thông tin tràn vào đầu, lần này không hề ôn hòa như truyền thừa sự sống.
Trong hình ảnh đó tựa hồ là đại chiến, vô số người thú dùng các loại vũ khí đại chiến, có lẽ đây chỉ là một số loài người có thân thể của người thú. Chiến đấu điên cuồng, dục vọng của loài người không thể chấm dứt, cuối cùng chiến đấu dẫn đến hủy diệt, thiên đường không hề xuất hiện.
Chẳng bao lâu rồng ma đã mở miệng ra, Trâu Lượng trong đó bay ra, rồng ma nằm sấp xuống không hề có ý tấn công.
Thanh đao này có tên là: Thần chết!
Trâu Lượng vung vài cái không biết nói gì, một cây đao thật thông thường, số liệu tương đương với đồ trắng. Trình độ này mà cũng dám xưng là thần chết?
Do dự một chút, Trâu Lượng vẫn bỏ thanh đao vào đai lưng không gian của mình. Nghĩ lại mình đã vất vả như vậy mới thực hiện được cái gọi là truyền thừa cái chết, có lẽ là cũng sẽ không bị chơi khăm đâu.
Thấy rồng ma ngoan như vậy Trâu Lượng cũng không vội đi, hắn lấy ra chiếc lệnh bài nhận được lúc đầu. Truyện được copy tại Truyện FULL
Vừa cầm lệnh bài ra rồng ma đã máy móc ngẩng đầu lên, Trâu Lượng lay động lệnh bài rồng ma cũng lắc đầu theo như một con chó con khổng lồ.
Chiêu hồn lệnh, triệu tập rồng ma tới chiến đấu, thời gian do tinh thần lực của người triệu tập quyết định.
Trâu Lượng không nói gì, tốt xấu mình cũng là một thần côn, triệu tập trò đùa này không phải là tự tát vào mặt sao? Nếu để mọi người nhìn thấy chắc chắn sẽ lập tức bị xem như dị đoan, đưa lên cọc thiêu sống.
Kiểu gì cũng phải trang điểm...
Rồng ma nhìn Trâu Lượng với vẻ mặt vô tội, khi cầm lệnh bài trong tay Trâu Lượng có thể liên hệ với rồng ma qua ý thức, nhưng hiển nhiên rồng ma không rõ trang điểm là mệnh lệnh làm gì.
Nhìn rồng ma ngoan ngoãn nghe lời đột nhiên tính trẻ con của Trâu thần côn đại phát, hắn bắt đầu nhảy từ trên đỉnh đầu rồng ma đến tận đuôi, rồng ma vừa rồi uy phong tám mặt lúc này hết sức ôn hòa, tử khí nồng đậm trên người hoàn toàn thu lại.
"Ma, ngươi nói xem cây đao số liệu thấp kém này có tác dụng gì mà tên gọi nghe oách xà lách như vậy?"
Trâu Lượng lại lấy cây trường đao mang tên Thần chết đó ra, nói thẳng với kỹ thuật điêu khắc của Trâu thần côn, hắn xem kiểu gì cũng cảm thấy cây đao này chỉ như một cái xác không.
Rồng ma nhìn thấy thanh trường đao này lại cúi đầu tựa hồ thanh đao này rất có uy thế.
"Ý ngươi là cây đao này rất lợi hại?"
Trâu Lượng hỏi.
Rồng ma gật gật đầu, trông như một hòn núi nhỏ lay động.
Trâu Lượng cảm thán vỗ vỗ đầu rồng ma, "Nếu trên người ngươi có thêm chút thịt thì tốt, tương lai trở thành Giáo hoàng ta dùng ngươi làm thú cưỡi cũng oai hơn chút".
Đáng tiếc, một Giáo hoàng cưỡi rồng ma thì lại chẳng ra gì.
"Được rồi, rồng ma, lần sau gặp lại nhé. Ở đây cho tốt, đừng để người thực luyện khác giết chết".
Trâu Lượng cũng không biết còn có những người khác sẽ tới đây hay không. Rất rõ ràng bây giờ rồng ma đã yếu hơn vừa rồi rất nhiều, bị giết một lần chắc chắn sẽ hạ cấp, có điều sự chênh lệch cấp bậc này không có ý nghĩa đúng Trâu thần côn.
Chuyến đi này vẫn tương đối đáng giá, nhận được một con dao găm tựa hồ không tồi và một cây đao kỳ lạ, đương nhiên quan trọng nhất là chiêu hồn lệnh, tựa hồ hữu ích hơn cỏ ba lá của Elf mặt bạc nhiều. Elf mặt bạc quá keo kiệt, chỉ có thể nhờ nàng giúp đỡ ba lần, bây giờ chỉ còn lại hai lần.
Lần này Trâu Lượng đi vào cửa không gian không còn bật lại nữa mà rất trót lọt.
Trâu Lượng ra khỏi cửa thực luyện, cánh cửa thực luyện cũng đóng lại.
Trong đại sảnh Thông thiên vẫn có đám người lẻ tẻ, đám người Bóng Ma lập tức tràn tới, "Cuối cùng ngươi cũng đi ra, chúng ta còn tưởng rằng ngươi lại gặp chuyện gì ngoài ý muốn chứ".
"Ha ha, lấy đâu ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, rất thuận lợi. Đúng rồi, Đại Kim, các ngươi không có chuyện gì chứ?"
Trâu Lượng vẫn rất lo lắng, dù sao Đại Kim cũng đã bị chết trong chiến đấu.
"Không có gì, chỉ có xếp hạng tụt xuống. Dư Triết rơi mất bảo vệ đùi, không phải trang bị gì quá xịn".
Bóng Ma nói.
"Tiểu sư phụ, ngươi đúng là nhất chiến thành danh rồi, có rất nhiều người muốn làm quen với ngươi".
Atilius vẫn khách sáo như trước, xem ra hắn thực sự tràn ngập hứng thú với việc học chiến ca.
Trâu Lượng cười cười, hắn không để ý đến chuyện nổi tiếng, trong Thông thiên cảnh nổi tiếng cũng không có giá trị, nhất là trong tình huống sức mạnh của hắn còn chưa đủ mạnh.
"Tám giờ tối hàng ngày chúng ta gặp nhau ở đây. Kỳ thực chiến ca rất đơn giản".
"Ha ha, tốt, ta vẫn chờ những lời này". Atilius không hề khách khí.
"Tiền bối Augustus đâu?"
"Không biết, không cần để ý đến lão quái vật này, trời mới biết hắn chạy đi đâu rồi. Đúng rồi, ba ngày sau có giao dịch chợ đen, muốn tới chơi thì đừng có quên.
Bóng Ma nhắc nhở.
Rời khỏi Thông thiên cảnh, nói thế nào nhỉ, lại nợ Augustus một món nợ tình không lớn không nhỏ, dù sao nợ nhiều cũng không đè chết người, tựa hồ bây giờ Augustus không hề sốt ruột cần thu hắn làm đồ đệ như lúc đầu mà lại rất để tâm đến chuyện hắn và Shana.
Trở lại hiện thực, Trâu Lượng vỗ vỗ mặt. Hiện nay trang bị tương đối mạnh của mình không thể nghi ngờ là bộ đồ tính mạng, nhẫn sống lại, lá chắn Medusa, lên chợ đen sợ rằng cũng không quá xuất chúng. Chiêu hồn lệnh và cỏ ba lá rõ ràng là thứ tốt nhưng chỉ có người mang truyền thừa là hắn mới có thể sử dụng, không có giá trị trao đổi. Mà Trâu Lượng cũng sẽ không đem thứ tốt như vậy ra trao đổi.
Nhưng hắn thật sự muốn kiếm vài món đồ vật ra hồn để khuấy động thị trường của mình.
Lấy dao găm ra, về trong hiện thực màu sắc của dao găm tựa hồ rất nhạt, gần như đã biến thành nửa trong suốt.
Dao găm âm hồn!
Công năng chủ yếu chính là không có ma sát, không có âm thanh, có thể nói là lợi khí về mặt ám sát, rất phù hợp với Joyner, xem ra cũng không có cách giao dịch.
Còn thanh thần chết đó trong hiện thực càng tỏ ra bình thường tựa như một thanh đại đao mộc mạc, hắn thật sự hoài nghi có phải vừa chém đã vỡ không.
Nghèo thật, xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Đi tới phòng Emma, Emma còn đang ngủ say, chỉ có điều hơi thở lạnh như băng xung quanh lại ít hơn rất nhiều.
Nhẹ nhàng vuốt mặt Emma, nàng công chúa ngủ trong rừng này bao giờ mới có thể tỉnh lại đây? Trâu Lượng thật sự rất tưởng nhớ nàng Emma trần ngập sức sống kia, ả tiểu nữ nô mình có thể tùy ý trừng phạt kia...
Nhẹ nhàng khẽ hôn bờ môi trắng xanh của Emma, mà lúc này lông mi của Emma chớp chớp.
Trâu Lượng chần chừ một chút rồi vội vàng đứng lên, "Tuyết nữ".
Nhưng Emma mở mắt ra mà khí lạnh lại không hề tràn ngập, càng không lập tức đóng băng Trâu thần côn có hành vi làm loạn mà chỉ có vẻ ngỡ ngàng, một lát sau lại biến thành mừng rỡ.
"Arthur, em không chết sao?"
Trâu Lượng hóa đá vài giây, Thần thú ơi, rốt cục ngài đã mở mắt rồi, Emma, lần này là Emma thật sự!!!
Trâu Lượng ôm chặt Emma, rất chặt, sợ rằng vừa buông lỏng tay ra người phụ nữ của mình sẽ biến mất...