Hùng Ca Đại Việt

Chương 13: chuẩn bị.



" Nguyên Võ! Để ta! Để ta thử!" Nguyễn Sí lúc này đã có chút gấp. hắn không thể nào tin vào mắt mình lại có một loại cung có thể bắn xa vượt qua 80 bộ mà vẫn chính đến một cách hoàn hảo, hơn nữa sức công phá cực kỳ khủng khiếp.

" Nguyễn Xí! Lượt sau đi! Ha ha ha!" Võ Tánh cười một cái thật dài, tay không ngừng bắn tên như một cái máy. Chưa đầy 3 phút thì toàn bộ số tên trong ống tên đã không còn một mống.

Mà mục tiêu cũng không ngừng thay đổi, 80 bộ, 90 bộ, 100 bộ, 120 bộ. có một số mũi tên vì không có độ chính xác, nên đã bị mất hút trong rừng cây um tùm.

Thế nhưng không sao, mũi tên mất có thể làm lại, nhưng điều quan trọng là trong tay bọn họ từ nay đã có thêm một loại thần khí giết người ngoài trăm bộ.

Võ Tánh ( Nguyên Võ) cùng Nguyễn Xí giống như hai đứa trẻ tìm ra một trò chơi mới, cả hai không ngừng xum xeo muốn trải nghiệm loại cung mới này. Mà Phàm Long cũng cực kỳ hài lòng với kết quả này.

Sau một hồi chơi chán cả hai cùng bước vào, 10 mũi tên ban đầu nay chỉ còn 4 mũi, Võ Tánh niềm nở nói.

" Công Tử! ngài thật là tài cao! Ngay cả loại thần khí này cũng có thể làm ra được!" Võ Tánh không khỏi học theo người vuốt mông ngựa.

" Ngươi xem! Nếu ta dùng loại cung này phục kích quân Hán vận tiêu thì sẽ như thế nào!" Phạm Long ánh mắt dò hỏi Võ Tánh.

Võ Tánh chỉ trong chốc lát trở nên trầm ngâm một hồi.

" mũi tên có tầm bắn chính xác trong khoảng 70 – 90 bộ, gấp đôi tầm bắn chính xác của cung quân Hán. Nếu như phục kích bất ngờ sẽ gây tổn thất cực lớn đối với chúng. Chí ít trong một ngụm trà, tiển thủ phải bắn được 3 mũi tên trở lên, trước khi bọn chúng tập hợp đội hình. Mà đội xạ thủ phải có ít nhất 200 người, như thế mới có phần chắc toàn diệt!" Võ Tánh suy luận.

" Thế nhưng muốn trong thời gian ngắn huấn luyện được 200 cung tiễn thủ là một điều không dễ dàng chút nào. Ta một thân tiễn nghệ cũng phải luyệt suốt ba năm mới đạt tới trình độ này. Còn những nông phu kia muốn huấn luyện bọ họ là một điều khó khăn!"

"đó là phần về người! phần về cung cùng mũi tên cũng không ổn chút nào! Công tử phải dùng hai ngày mới làm được một thanh cung thế này, như thế muốn xây dựng một đội cung tiễn thủ 200 người thì phải mất đến cả năm làm cung ư! Như thế thật không có khả năng!"

" Phụt!" nghe Võ Tánh phân tích đến đây, Phạm Long không nhịn được mà phì cười.

Đúng là hắn trong hai ngày mới làm được một cây cung cùng 10 mũi tên. Nhưng đó là thử nghiệm, nhưng khi quy mô sản xuất đại trà thì lại là một chuyện khác.

200 cây cung cùng lắm là dùng khoảng thời gian 20 ngày để hoàn thành. Phạm Long có thể áp dụng mô hình sản xuất theo kiểu dây chuyền. người vì vót tre, người thì đẽo Chi Cung, người thì đẽo cơ cung, nói chung mỗi người một việc.

Một khi như thế, sẽ giúp cho quy trình sản xuất đại trà trở nên nhanh rất nhiều, mỗi người chỉ cần thành thạo một công đoạn, không cần phải bao quát hiểu biết mọi thứ. Hơn nữa là có thể giảm trách được nguy cơ bị tiết lộ bí mật. vì không có thể một người hoàn thiện được cả, mà phải dùng nhiều người mới có thể phỏng chế lại được.

Hơn một tuần đã trôi qua, Phục Hưng thôn đã xây dựng rầm rộ, chỉ trong thời gian ngắn này mọi người hầu như đã có chỗ ngủ nghỉ lại qua đêm, không cần phải chịu cảnh màn trời chiếu đất nữa. chỉ còn phải dựng thêm 40 căn nhà nữa là đủ số lượng.

Vì thế Phạm Long quyết định rút khoảng 50 người ra, những người này đa phần đều có một chút hiểu biết về làm mộc, cũng như đốn gỗ xử lý gỗ. dùng để chế tạo cung một cách đại trà.

Mà phía bên này Phạm Long cùng Võ Tánh một lần nữa qua bờ bên kia tìm Kim Thiếc để bàn chuyện đại sự.

Riêng Nguyễn Xí thì cùng bầy chó của mình rong ruổi khắp khu vực săn giết các loại chim rừng , gà rừng, thức ăn là thứ yếu, nhưng chủ yếu là lông của bọn chúng.

Phục Hưng Thôn bắt đầu những bước tiên trên con đường Phục Hưng của mình.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Phía bên kia Như Nguyệt Giang Phạm Long cùng Kim Thiếc thương thảo về kế hoạch sắp tới.

Trước kia Kim Thiếc từng theo Lương Long khởi nghĩa, lên rừng núi khu vực Chi Lăng tới ải Lộc Châu hầu như Kim Thiếc có thể nắm rõ.

Nhưng Phạm Long nào có thể cái tên kia, dù sao đi nữa 10 ngày nữa bọn họ sẽ có một chuyến đi trấn Mê Linh thu mua một số thứ, vì thế nhân cơ hội này Phạm Long muốn tham khảo địa hình tìm chỗ phục kích cũng như tuyển chọn con đường tẩu tán thích hợp nhất.

Nhìn lên tấm bản đồ vô cùng đơn sơ bằng da thú. Trên đó thể hiện chỉ là vị trí đại khái của các thành trấn, quan ải sông lớn và tuyến đường quan trọng cùng các dãy núi lớn.

Kim Thiếc chỉ về một điểm trên bản đồ, đây là đoạn giữa hải quan cửa ải là Chi Lăn và Lộc Châu. Địa thế nơi này bao quanh bởi các hẻm núi, thông lộ phải thông qua các hẻm núi mà đi đến Hợp Phố - Giao Châu.

Mà khu vực này chính là cửa ải chống lại phương bắc biết bao nhiêu thời kỳ chiến tranh với phương bắc Quỷ Môn Quan - Chi Lăng quan. Nhưng lúc này Chi Lăng Quan không được chí trọng, thậm chí còn chưa được thể hiện trên bản đồ. Mà thay vào đó là một trấn nhỏ có một ít nhân cư mà thôi.

Đơn giản là phương bắc đã đô hộ vùng đất Giao Chỉ này mấy trăm năm rồi, và cũng cho là đây là vùng đất của bọn họ, dân tộc nơi đây ngu si ngốc nghếch sẽ không làm được trò trống gì, vì thế sao phải tốn công tốn sức xây dựng quan ải.

Đặc biệt là từ sau khi khởi nghĩa Lương Long thất bại, dường như đã đánh tan mọi ý chú quật khởi của vùng đất này, thế nên việc tăng cường tuần tra rà soát trên tuyến đường này cực kỳ lỏng lẽo, hầu như là không có.

Điều thứ hai chính là nếu trực tiếp đi từ doanh trại nghĩa quân đến Chi Lăng chỉ tốn 10 ngày bằng đường núi. Khoảng cách rất gần, chỉ cần chọn vị trí thuận lợi việc đánh cướp này bọn họ sẽ ăn chắc.

" Phạm Hiền Đệ! Ngươi thấy kế hoạch của ta như thế nào!" sau khi Kim Thiếc nói kế hoạch của mình ra, liền lên tiếng hỏi Phạm Long. Miệng thì nói vậy, nhưng từ thái độ của hắn. hắn đã nắm chắc kế hoạch này rồi.

Kế hoạch của hắn chính là lựa chọn tại một chỗ hiểm địa, sau đó cho quân mai phục hai bên hẻm núi, sau đó sẽ bất ngờ phục kích, đá, khúc gỗ sẽ ném từ trên xuống gây sát thương cao cũng như gây rối loạn đội hình địch nhân. Sau đó nhân cơ hội định không đề phòng xông vào chém giết, lấy Phạm Long, Võ Tánh, Nguyễn Sí cùng hắn làm bốn mũi nhọn đột tiến quân địch từ bốn hướng khác nhau.

Kế hoạch nghe qua dường như rất là hoàn hảo, có thể thuận tiện tiến hành.

" Kim Huynh! Này ta thấy không được ổn!" Phạm Long không ngại nói thẳng.

Kim Thiếc ngay lập tức không được tốt.

" Phạm hiền đệ. Kế này ta cùng Lương Long tướng quân làm rất nhiều lần rồi, chỉ cần mang ra thanh thế cực lớn, bọn Hán tặc sợ chết sẽ bỏ chảy, chúng ta chỉ cần bọn chạy là được, hàng hóa, lương thực sẽ thuộc về chúng ta." Kim Thiếc không có là đúng nói.

" như thế càng không ổn! một khi làm không sạch sẽ, sẽ bị Hán quân điều tra, một khi để bị bọn chúng để ý đến cuộc sống sau này của chúng ta sẽ không được an ổn." Phạm Long phân tích.

" vậy ý hiền đệ là như thế nào?" giọng điệu cực kỳ thách thức.

" Quân Hán là giặc! mà giặc thì phải giết!" giọng Phạm Long cực kỳ băng lãnh.

" rất khó! Đánh lui bọn chúng thì dễ, dưng giết sạch lại rất khó, trang bị chúng rất tốt, khiên thuẫn cùng trận hình rất nghiêm ngặt. hơn nữa mỗi lần chúng hành quân vận tiêu cũng lên đến 500 quân." Kim Thiếc phân tích.

" Vậy Kim huynh ra ngoài, ta muốn cho Kim huynh xem thứ này!" Phạm Long lại dịu giọng đi chút ít rồi trực tiếp bước ra ngoài, đi đến doanh trại huấn luyện.

Kim thiếc sắc mặt không hề tốt, nhưng vẫn bước ra ngoài cùng Phạm Long đi đến quân doanh.

Quân doanh của nghĩa quân cũng không được tính ra rộng lớn, nhưng sân huấn luyện chiều dài cũng lên đến 200 bộ.

" Phạm Hiền đệ! Ngươi muốn cho ta xem thứ gì?" Kim Thiếc dò hỏi.

" Nguyên Võ!" Phạm Long không trực tiếp trả lời mà gọi Võ Tánh phía sau.

" Vâng! Công tử!" chỉ thấy Võ Tánh bước ra, lấy thanh cung sau lưng bước lên phía trước, rút tên trừ trong ống tên ra giương cung mà bắn.

" Phạm Hiền đệ ngươi nói là cái này!" Kim Thiếc nghi hoặc.

" Kim huynh chứ xem sẽ rõ" Phạm Long tự tiếu phi tiếu nói.

" Sưu!" mũi tên xé gió vang lên thanh âm chấn động.

" coong!" một tiếng vang nhỏ phát ra, tại điểm cuối doanh trại, trên một gọc gỗ đã ghim một mũi tên, đuôi mũi tên vẫn còn rung động do phản lực còn dư lại.

Kim Thiếc cùng tùy tùng của hắn đứng hình, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, dường như không tin vào mắt mình, chuyện trước mắt là sự thật.

" 200 bộ! là 200 bộ!" đã có người không nhịn được thì thào nói.

" Kim Huynh! Huynh thấy thứ này thế nào?" Phạm Long cười tà nhìn Kim Thiếc.

" ha ha ha ha ! Phạm hiền đệ là phúc tinh của ta! Chỉ cần có thần cung này trong tay thì địch sẽ bị toàn diệt ha ha ha!" Kim Thiếc cười thích chí.

" huynh yên tâm, đến lúc đó đệ sẽ mang theo 200 cung tiễn thủ giúp huynh áp trận!" Phạm Long cũng cười ha hả.

Còn đám người Kim Thiếc bắt đầu xăm xoe thanh thần binh lợi khí mới này.