Tưởng nhớ về một vị văn nhân lỗi lạc nhất một thời, thật không ngờ hôm nay hắn lại có thể một lần nữa triệu hoán ra.
" Đinh! La Sơn Phu Tử sẽ lấy thân phận phu tử từng giáo qua ký chủ" thanh âm hệ thống vang lên cắt ngang dòng hồi tưởng của Phạm Long.
" xem ra chuyến đi lần này sẽ có nhiều chuyện thú vị đây!" Phạm Long khóe môi khẽ cong lên.
Vì gian thuyền cũng không tính quá lớn, nếu ngồi cùng khoang với Kim Thiếc Phạm Long có một chút cảm giác gượng gạo khi phải luôn giả ra cái bộ mặt ngụy tạo thân thiết của mình. Hắn đành ra ngoài hóng gió ngắm cảnh sắc non nước xứ Việt.
Nước non cảnh sắc tuyệt luân, từng làn sương khói lượn lờ quanh những ngọn núi cao. Hắn đứng ở mũi thuyền chắp tay sau lưng cảm nhận không khí trong lành cùng cái cảm giác se se lạnh vùng Tây Bắc.
Vương Nhu đôi mắt lê mỹ ngắm nhìn cái bóng lưng kia, cảm nhận một nỗi bi thương, mất mát trong nội tâm người thanh niên kia.
" Công Tử! cẩn thận lạnh!" Võ Tánh quan tâm dùng một chiếc áo khoác bằng da thú kết thành choàng lên người Phạm Long.
"Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp,
Con thuyền xuôi mái nước song song.
Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả;
Củi một cành khô lạc mấy dòng."
Phạm Long không nhịn được mà nhớ lại mấy câu thơ trong bài Tràng Giang của huy cận, cảnh đẹp nước non hữu tình, tuy đẹp cảnh, nhưng lòng người không đẹp.
" Thơ hay!" Lỗ Phúc đang đọc sách nghe Phạm Long ngâm thơ không nhịn được phải buộc miệng khen hay.
" thật không ngờ Phạm công tử lại có tài văn chương như đến như thế!"
" ha ha ha! Phạm hiền đệ! Thật không hổ là thiên tài xuất thiếu niên không những giỏi văn mà còn hay võ nữa!" Kim Thiếc cũng nở nụ cười khen ngợi.
" ta xem Phạm Công tử là người có đọc sách qua! Không biết sư thừa của công tử có danh là gì?"
Lỗ Phúc có chút cung kính hỏi.
" thật không dám giấu gì! Sư thừa chỉ là một người không danh không tiếng mà thôi!" Phạm Long có chút áy náy.
" ha ha ha! Một người có thể dạy ra một vị tài cao xuất chúng như công tử đây sao có thể là một kẻ tầm thường cho được!" Lỗ Phúc không cho là đúng tiếp tục truy hỏi.
Phạm Long khẽ cung kính chắp tay về hướng đông một cái rồi mới nới " Gia sư là La Sơn Phu Tử, tự là Nguyễn Thiếp!" giọng nói hắn rất là trịnh.
" Cạch!" quyển sách mà Lỗ Phúc đang cầm bỗng dưng rớt xuống bàn. Mắt lão tròn xoe nhìn Phạm Long không nói lên được một lời.
" thì ra là La Sơn Phu Tử! thì ra là La Sơn Phu Tử!" Lỗ Phúc lầm bầm nói, dường như ông biết về vị danh nhân lẫy lừng kia.
" không biết Phu Tử có khỏe không! Ta có thể đến bái phỏng!" Lỗ Phúc có chút gấp gáp.
" hey! Gia sư chỉ dạy ta một thời gian, sau đó lão nhân gia ngài đã không từ mà biệt, không biết lúc nào ngài ấy đang ở đâu!" Phạm Long cố gắng bày chuyện ra nói. Chứ thật tình hắn nào biết La Sơn Phu tử ở đâu.
Mà từ thái độ của Lỗ Phúc, Phạm Long có thể tin chắc, tại cái quận Giao Chỉ này thân phận của La Sơn Phu Tử không hề thấp, thậm chí nằm ỡ vị trí đức cao vọng trọng.
Chiếc thuyền cứ chậm rãi trôi theo dòng nước, thuyền phu không ngừng đẩy mái chèo, làm cho những gợn nước lăn tăng theo từng cơn sóng nhỏ.
Khi gần đến Trấn Mê Linh cũng dần dần xuất hiện rất nhiều chiếc thuyền cỡ nhỏ như thuyền hắn đi, nhưng bên trong chưa đầy hàng hóa. Hẳn là các thương nhân đến trao đổi hàng hóa. Bởi vì cứ nửa tháng một lần vào trăm rằng và mùng một, tại các thành trấn sẽ mở các phiên chợ trao đổi.
Hàng hóa trên thuyền đa phần là các thổ sản vùng Tây Bắc mới có, da thú, thị rừng, thậm chí mà mấy động vật còn sống, như gà rừng, thỏ rừng, chim công,. . . . .
Mà Kim Thiếc cũng thể hiện sự giao lưu rộng của mình, hầu như chiến thuyền nào đi qua hắn cũng chào hỏi vô cùng thân thiết. có người quen mặt cũng có người lâu chưa gặp lần nào.
Phạm Long cũng cố gắng quan sát tất cả, cố gắng tìm ra những nhân vật quan trọng để thuận lợi cho đại sự sau này.
Đến chiều tối, tại bến cảng Trấn Mê Linh đã tấp nập thuyền đến đậu. trên bến cảng luôn có quan binh canh giữ, nhìn những quan binh này mặc một bộ thuần sắc Hán binh, bên hông luôn là một cây loan đao được rèn đúc rất tốt.
Nhưng những tên quan binh này chỉ đứng đấy cho có lệ mà thôi, bọn chúng chủ yếu là đến thu phí những thuyền buôn chứa đầy hàng hóa.
Theo lẽ thông thường, thuyền sau khi cập bến, quan binh sẽ đến kiểm tra có các loại hàng cấm, hàng lậu, như muối, quặng sắt, rượu,. . . . Nhưng bọn chúng nào có thời gian làm mấy chuyện đó chỉ cần chủ tàu đưa cho chúng một ít lộ phí là được.
Kim Thiếc quen tay lẹ việc, hắn khi nhìn thấy tên quan binh bước tới liền ra một túi thịt thỏ khô cùng một xâu tiền, bên trong chí ít cũng có 100 đồng tiền.
" Mã đại nhân! Ha ha ha! Ngươi tốt!" Kim Thiếc nở ra một nụ cười hèn mọn.
Cái tên quan binh họ Mã kia, nhìn thấy Kim Thiếc, cũng nở ra một nụ cười hèn mọn.
" thì ra là Kim tiểu tử nhà ngươi! Lần này mang theo nhiều hàng hóa không ?"
" ha ha ha! Cũng may nhờ trời thương, lần này trong núi bắt được không ít thú, cùng một ít thổ sản!" Kim Thiếc như một con chó ngoan trả lời.
" tốt! ta sẽ thông báo cho Hầu đội trưởng!" tên họ Mã cười nói.
Thông qua những lời chào hỏi kia, Phạm Long có thể xác định giữa hai bên có một cái giao dịch ngần gì đó, hắn cũng rất tò mò, nhưng nơi này quá đông người, thật sự là không tiện hỏi.
Tên quan binh họ Mã sau khi nhận tiền nói mấy lời sáo rỗng rồi cũng rời đi.
Phạm Long cùng Kim Thiếc cũng rời thuyền, hàng hóa cứ để lại trên thuyền, mấy tên nghĩa quân đi theo chèo thuyền phụ trách giữ thuyền.
Trấn Mê Linh mà một thành trấn khá lớn tại Giao Chỉ cùng với Luy Lâu, Giao Chỉ là ba trung tâm thành thị lớn nhất.
Vì trời cũng đã sẫm thối, Kim Thiếc dẫn Phạm Long đến một cái khách điếm cũng được tính là khá là rộng rãi, giá cả cũng khá là tiện nghi, phòng thượng hạn cũng 10 tiền đồng một đêm, thức ăn cũng khá rẻ chỉ từ 3 – 7 đồng mà thôi.
Kim Thiếc khá là hào phóng đặt một lượt 5 phòng, ngay cả Vương Nhu cũng được một phòng riêng của mình.
" Phạm hiền đệ cứ nghỉ ngơi cho thật tốt! đêm mai ta dắt đệ đến một nơi mở rộng tầm mắt!" Kim Thiếc lộ ra một nụ cười xấu xa.
Nhìn cái nụ cười kia, Phạm Long cũng biết hắn muốn đi đâu, hẳn là 9 phần là đến lầu xanh rồi.
Một ngày đi đường mệt nhọc, Phạm Long trầm mình trong bể tắm nước nóng, quả thật những ngày qua hắn sống rất là cực khổ, ăn uống đều không đủ chất, thiếu muối, thiếu đường, thiếu gia vị, nhất định hôm nay hắn phải hưởng thụ một trận xa hoa mới được.
Một đêm yên bình không có chuyện gì xảy ra. Sáng hôm sau, khi hắn tỉnh dậy thì đã thấy Vương Nhu cùng Võ Tánh đã đứng đợi trước cửa chờ hắn.
" Long ca ca! ngươi thật là lười! mặt trời đã lên thật cao rồi!" Vương Nhu chu cái miệng xinh xắn lên.
" ha ha ha! Lâu lắm rồi ta mới được ngủ một giấc ngon như thế này!" Phạm Long có chút xấu hổ nói
" Long ca ca! ngươi dẫn ta đi dạo phố! Ta muốn xem thành trấn là như thế nào!" Vương Nhu có chút háo hức.
Phạm Long không nhịn được mà béo cái má mịn màng của nàng một cái rồi mới gật đầu nói
" tốt! tiểu nha đầu! hôm nay ta sẽ dẫn muội đi chơi thỏa thích!"
Cả ba cùng nhau xuống dưới sảnh, lúc này Kim Thiếc cùng Lỗ Phúc đã ngồi sẵn từ trước, trên bàn bọn họ là một bình trà nóng cùng một tí bánh bao vẫn còn nóng hổi.
" Phạm hiền đệ! Ngủ tốt chứ!" Kim Thiếc lộ ra nụ cười .
" tốt! rất tốt!" Phạm Long cũng không chút khách khí ngồi xuống tự châm cho mình một lý trà nóng, tận hưởng một chút.
" Phạm hiền đệ hôm nay có tính toán gì ?" Kim Thiếc dò hỏi.
" đương nhiên là đi dạo rồi!" Phạm Long trả lời.
" Tốt! đệ cứ đi cho thỏa thích! Nhưng buổi chiều nhớ về, tối nay ta dẫn đệ đi đến một chỗ rất hay!" Kim Thiếc vẫn không từ bỏ ý định tối qua của hắn.
" tốt!" Phạm Long cũng cười cười.
Bữa sáng xong xuôi cả ba cùng nhau đi dạo phố. Thành trấn Mê Linh cũng coi là một thành thị đông đúc, ước tính tòa thành trì này cũng cả 10 cây số vuông, chia ra hai phần nội thành và ngoại thành.
Ngoại thành không có thành lũy bao bọc, chỉ có nội thành là có thành lũy mà thôi, nội thành có diện tích chừng 1 cây số vuông, bên trong là một dãy các cửa hàng lớn, nhà ở, trang viên của các thế lực trong thành, cũng như là dinh phủ của trấn trưởng cùng một cái binh doanh cỡ nhỏ với 500 quân có thể điều động.
Quản lý trấn Mê Linh là một gã họ Hầu giữ chức Hiệu Úy, được Sĩ Nhiếp Phong bổ cách đây không lâu.
Khu ngoại thành có chút hỗn tạp, nơi này chủ tiếp tập trung dành cho dân cư có tầng lớp bình dân, còn khu nội thành nói đơn giản là giành cho những người có tiền, có quyền.
Phiên chợ cách cảng không xa, nên Phạm Long trước hết đi tham giảo giá cả tại khu chợ này trước.
Vì chưa phải là phiên chợ hàng tháng, nên phố xá cũng không đông cho mấy, đa phần là những gian hàng phục vụ nhu yếu phẩm hằng ngày mà thôi.