Chẳng mấy chốc cả Phụng Lai khách điếm trở nên yên lặng, bởi vị tại vị trí trung tâm có một chàng thanh niên bước tới, người này chỉ có bộ dáng trạc 20 tuổi, nhưng khí độ bất phàm.
Trên người khoác một cẩm bào màu tím nhạt toát ra khí khái của các bậc danh môn vọng tộc.
" Tại hạ Hỹ Huy! Hôm nay mời các anh hùng hào kiệt đến đây tụ hội dùng một chung rượu ấm, cùng nhau bàn một số chuyện thế sự!" Sỹ Huy cao giọng nói đồng thời tự nâng một chung rượu lên ý bảo mọi người cùng cạn
Mọi người đến đây cho dù có ngu ngốc, cũng a dua theo mọi người, cũng nâng chén rượu của mình lên uống cạn, biểu thị cùng với Sỹ Huy.
Quả thật mọi người đến đây đều có tâm tư riêng, hơn nữa muốn được lọt vào mắt xanh của Sỹ Huy công tử, tùy tùy tiện tiện kiếm một chức quan nhỏ, cũng đu trôi qua những ngày tháng sung sướng rồi.
Rượu quá tam tuần, một gã đàn ông trung niên trang phục của một văn nhân, dường như gã là quan viên phụ trách Trấn Mê Linh này, là Hầu Chính giữ chức Hiệu Úy.
" các vị! mấy năm nay Giao Châu chúng ta dưới sự dẫn dắt của Thái Thú đại nhân, nhân chúng ấm no, nhà cửa sung túc! Ta thay mặt cho toàn bộ dân cư Trấn Mê Linh kính mời Sỹ Huy công tử một chung rượu ấm!"
Phạm Long nghe thế thì hừ lạnh" đúng là vuốt mông ngựa cho nhau, cái gì mà dân chúng cơn no áo ấm, bên ngoài kia dân chúng đói khổ, kẻ không có cơm ăn, người không có áo mặt, nạn cướp hoành hành, mà không thể thấy quan binh truy quét sơn tặc, chỉ thấy quan binh hà hiếp dân dúng, cướp bóc trắng trợn."
" Cạn!" Hầu Chính tự mình cạn đồng thời cũng hô lớn.
Lục tục phía sau mọi người cũng nân rượu lên cạn chén, nhưng chỉ có một số ít người lại không hề cạn chung rượu này, trong đó có Phạm Long, những người này âm thầm quan sát cũng như ghi nhớ lẫn nhau.
Tiếp theo là những lời sáo rỗng vuốt mông ngựa cho nhau, ví như Đại Hán thái bình tịnh thế, dân chúng an cư lạc nghiệp, Hán Đế cai trị anh minh ,. . . . .
Một lát sau Sỹ Huy giơ tay ra hiệu mọi người ngừng lại, hắn cung kính đứng lên bước ra khỏi Phung Lai Khách điếm tự mình bước ra chào đón khách nhân.
Nhân chúng bắt đầu xôn xao " là ai mà có thể để Sỹ công tử phải tự thân tiếp đón!"
" hẳn là người kia có thân phận địa vị rất lớn a!"
" có khi nào là Thái Thú đại nhân tự mình đại giá quang lâm!"
Mọi người nghị luận xôn xao.
Rất nhanh sau đó mọi người cũng biết được thực hư, chỉ thấy một ông lão tuổi trạc ngũ tuần, đầu tóc bạc phơ, tuy già mà không yếu, tay chống một chiếc mộc trượng cực kỳ đơn sơ quần áo thì một mạc. nhưng khí thế trên người lại toát ra một cỗ khí thế uy nghiêm, mà chỉ có những bậc đại nho mới có.
Một số người phía trên đã hít ngụm khí lạnh, trong đó còn có cả Phạm Long. Không phải vì khí chất của người kia, mà chỉ có Phạm Long nhìn thấy trên đầu ông lão có một cái chấm than màu vàng.
" là La Sơn Phu Tử! cuối cùng người cũng xuất hiện, không ngờ thầy của ta lại xuất hiện hoành tráng đến như thế này!" Phạm Long thầm tính toán.
La Sơn Phu Tử được xếp vào vị trí chính điện, ngồi còn trên cả vị trí của Sỹ Huy, điều này chứng tỏ Sỹ gia rất chú trọng vị văn nhân này.
Có thể nói La Sơn Phu Tử chính là thái sơn bắc đẩu của bộ bộ nho sinh quận Giao Chỉ, là một người thầy bậc nhất, là một nho sư kỳ tài hiếm có, tài năng của ông không thể dùng con mắt thường để hình dung, mà phải dùng đại giang, dùng núi lớn.
Vì thế chỉ cần lôi kéo được La Sơn Phu Tử về Sỹ Gia, lúc đó những học trò của phu tử sẽ kéo đến, lúc đó Sỹ gia trong thời gian ngắn sẽ đứng vững gót chân tại Giao Châu.
Tuy buổi tiệc tổ chức cho La Sơn Phu Tử cực kỳ trang trọng, nhưng ông lại luôn mang một dáng vẽ dững nhưng, không mán tới thế sự, cho dù Sỹ Huy cố gắng bắt chuyện cũng không làm được gì.
Bất chợt đang lúc bế tắc Sỹ Huy không biết phải làm như thế nào để lôi kéo La Sơn Phu Tử, không người lại có một chàng thanh niên bước tới, tuổi cũng khá nhỏ chỉ ngoài 18 một chút mà thôi.
Nhưng khí chất lại toát ra một cỗ khí tức làm người khác kính sợ, ngay lập tức mấy cái hộ về đứng xung quanh muốn động đao, bọn họ là võ giã, nên cũng nhận ra chàng thanh niên kia cũng là võ giả, hơn nữa cấp bậc cũng đã là Võ Sư, không thể khinh thường đường.
Thế nhưng chàng thanh niên kia lại trực tiếp lướt qua Sỹ Huy, mà quỳ gối trước mặt La Sơn Phu Tử.
" Học Trò Phạm Long, bái Kiến Phụ Tử!" giọng hắn tràn đầy cung kính quỳ bái trước bậc vỹ nhân bậc nhất đất Việt này.
" Phạm Long! Là con à! Gia phụ nhà còn khỏe chứ!" La Sơn Phu tử hiếm khi ra lời, thật không ngờ trong lúc này lại chào hỏi gia phụ chàng thiếu niên kia. Sỹ Huy dường như bắt đầu cọng rơm giữa đại giang biển lớn.
Phạm Long cố nặng ra nét mặt bi thương thống khổ nói.
" Thưa Gia sư! Hơn tháng trước ba thông Đông Khê, Tây Khê và Nam Khê bị sơn tặc Cướp bóc, gia phụ cùng mấy vị Lý Trưởng khác đều đều. . ." nói đến đây giọng hắn nghẹn ngào không nói lên lời.
" Hầu hiệu Úy! Xem ra đây là thái bình tịnh thề mà ngươi nói đến đây! Ba thôn bị sơn tặc cướp bóc mà ngươi không hề hay biết!" Sỹ Huy nhanh như chớp, chợp lấy cơ hội, thẳng thừng trừng mắt Hầu Chính.
" Công Tử! là ta thất trách!" Hầu Chính là quan đã lâu, đương nhiên là biết Sỹ Huy đang giỡ ra cái chiêu lấy đức phục người, lấy ơn trả thù mà giữ người có tài ở lại.
" không biết vị tiểu huynh đệ sơn tặc bọn chúng ở đâu! Ta sẽ cho quan binh dẹp loạn, giúp cho những người đã khuất dưới đao sơn tặc báo thù!"
" Sơn Trại kia đã bị ta cùng mấy vị huynh đệ phá rồi! Đại Trại chủ Hắc hùng cùng Nhị trại chủ Nhị Kê đều bị giết! chỉ riêng tam trại chủ Tam Mao thì chạy trốn!" Phạm Long lạnh giọng nói. Ý bảo,bọn ta mà đợi các ngươi đến giúp thì bọn ta đã thành một nắm xương khô rồi.
" thật không ngờ vị tiểu huynh đệ đây là một một người luyện võ, có thể đối địch với bọn sơn tặc hung tàn!" Sỹ Huy cũng tốt tính nói thêm.
" Long Nhi! Ta dạy con như thế nào, giới võ phu là một đám phàm phu tục tử! mọi chuyện đều có trước có sau! Không thể nào cũng phải đánh đánh giết giết!" Phu Tử Chợt nói, nhưng ánh mắt tràn đầy thâm ý đối với Phạm Long.
" Ách! Phu Tử đang tạo thế cho mình, như vậy không phải Nguyễn Thiếp đang cố ý nhắc đến mình trước mặc Sỹ Huy hay sao, bản thân mình là một người giỏi võ có thể đánh giết sơn tặc, đồng thời cũng là học trò cưng của La Sơn Phu Tử, thiếu niên văn võ song toàn thật sự là hiếm có, là nhân tài!" Phạm Long suy diễn ý tứ của phu tử.
" Là học trò sai! Nhưng bọn chúng là một đám cường hào ác bá, giết nhưng không ngoéo tay! Bọn chúng có chết cũng không hết tội!" Phạm Long nói.
" vậy quan binh ở nơi nào? Sao giông giúp dân chúng!" La Sơn Phu tử trợn mắt nhìn Hầu Chính.
" Sỹ Huy Công tử! ta thấy Hầu Chính Đại nhân đây bận trăm công nghìn việc, quản lý chính sự cả một cái trấn lớn không hề dễ dàng chút nào. Một mình ngài ấy khó mà quản được chính sự cũng như quân sự càn quét sơn tặc, phiến quân. !" La Sơn Phu Tử nhìn Sỹ Huy nói.
" Ý Phu tử là sao ?" Sỹ Huy Trầm mặc.
" Ta Thấy vị trí phó quân trong quân doanh còn trống! mà học trò của ta cũng được xem là một người có tài! không biết ý công tử như thế nào. ?" Nguyễn Thiếp khẽ nâng một chung rượu lên nhấp môi.
" không phải các ngươi muốn lôi kéo ta sao, không phải muốn học trò của ta phục vụ cho ngươi xem! Nếu như lần này các ngươi không nhận, ta cũng không làm. Mà các ngươi nhận khà khà khà! Như thế phải xem tiêu tiểu tử này rồi!" Nguyễn Thiếp thầm nghĩ.
" ha ha ha ha! Như theo ý phu tử đi!" Sỹ Huy cũng nhìn ra thái độ của Nguyễn Thiếp ngay lập tức giật đầu.
Chỉ riêng Hầu Chính lại mặt nhăn như khỉ ăn ớt, một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, vì quan hệ với một tên già, lại cướp đi một chức vụ quan trong trong trấn, hắn làm so cho cam cơn nhục này.
" Bẩm công tử! bẩm Phu Tử! chức vụ trong quân doanh, là một chức vụ không hề nhỏ chút nào. Nếu như để một vị thiếu niên này chấp chưởng e khó lòng phục chúng!"
" tốt! vậy theo ý Hầu Hiệu úy là như thế nào ?" Sỹ Huy cười cười.
" lấy đức phục người. Lấy Võ phục dũng! Chỉ cần vị công tử đây đánh thắng được Phó Quân hiện tại đương nhiên là có thể phục chúng được rồi.