" Hỗn Xượt!" Phạm Long gầm lớn, tay khẽ vung lên, chỉ một cú quật nhẹ cũng đã tán tan đòn đánh hiểm kia, thuận thế Phạm Long liền cho tên kia một cước vào ngực.
Tên quân lính kia không nhiên được là bật gọng về phía sau, khóe miệng chảy ra một ít máu tươi.
" To gan! Tiện dân dám tấn công quan binh! Tạo phản! tạo phản!" tên quan binh còn lại gầm lên, thế nhưng hắn lại không dám xông lến, cố gắng gào thật to để gọi thêm người.
Quả thật như tên kia ý muốn, chỉ chưa đầy một khắc sau đã có hơn chục quan binh kéo tới, loan đao đã rút ra.
Dẫn đầu là một tên quan binh toàn thân là một bộ quân trang, giáp trụ, bên hông là một đại đao khí thế oai hùng vô cùng. Xem ra tên này chính là thủ lĩnh của đám lâu la này.
" Là kẻ nào to gan dám đánh quan binh!" tên kia vừa tới liền gầm lên.
" nhìn thấy Hầu đội trưởng còn không mau quỳ xuống!" tên kia nhìn thấy viện binh liền lấy can đảm xông lên.
Phạm Long liếc nhìn tên đội trưởng kia, trầm giọng nói " Ngươi có quan gì với Hầu Hùng!"
" Hừ! thứ tiện dân như ngươi cũng dám gọi tên Hầu Phó quân! Xông lên cho ta!" Tên Hầu đội trưởng quát lớn.
Ngay lập tức hơn chục tên quan binh đã xông tới loang đao vung lên.
" Còn không mau dừng tay!" Phạm Long gầm lên, tay từ trong ngực móc ra một tấn lệnh bài bằng đồng. bên trên còn khắc một chữ Phó thật lớn.
" là là là Phó Quân đại nhân!" tên Hầu đội trưởng ngay lập tức nhận ra cái lệnh bài kia cũng như tinh tức mà biểu ca hắn vừa nói hồi sáng.
" Dừng Tay! Là Phó Quân Đại Nhân!" Tên Hầu đội trưởng kia quát lớn. sau đó cung kính bước đến trước mặt Phạm Long.
" Tiểu Nhân! Hầu Tam Đội Trưởng Vệ Quân! Tham kiến Phó Quân Đại Nhân" Hầu Tam nét mặt nhịn bợ hướng Phạm Long nói.
" Hầu Tam! Dường như cái tên này Phạm Long từng nghe nói đâu đó rồi! à đúng rồi lúc tại bến tàu, dường như Kim Thiếc có làm ăn buôn bán gì với tên này! Xem ra Hầu Gia nhân mạch không nhỏ!" Phạm Long thần nghĩ.
" Quân doanh các ngươi nơi nào! Ta muốn đến xem một chút!" Phạm Long không nóng không lạnh hướng Hầu Tam nói.
" Bẩm Đại Nhân! Quân Doanh các đây không xa đi xe chừng nữa giờ là đến" Hầu Tam cung kính nói.
" Tốt!" Phạm Long gật đầu. nhưng hắn cũng không có trực tiếp đi quân doanh mà hướng một hướng khác mà đi.
Không sai, hắn hướng về vị thanh niên đang đan sooc tre mà bước tới.
" Đường đệ! Nghĩ gì mà thất thần thế!" Phạm Long đương nhiên nhận ra chàng thanh niên kia là ai rồi. người đó không ái khác chính là Bách Chiến Đại Tương Quân Phạm Ngũ Lão.
" A! là Đường ca! ha ha ha! Cuối cùng đệ cũng tìm được huynh rồi!" Phạm Ngũ Lão chợt đứng dậy ôm chầm lấy Phạm Long.
Chỉ thấy Phạm Ngũ Lão thân cao chừng 1m8 dáng người khôi ngô to khỏe, làn da bánh mật chắc khỏe, đôi tay tràn đầy lực lượng cức rắn như cương thiếc.
Hai tên quan binh kia nhìn thấy cái tên đan sọc tre kia chính là đường đệ của Phó Quân, mặt ngay lập tức xanh mét, run rẫy quỳ xuống, không ngừng giập đầu xin tha.
Thế nhưng Phạm Long cùng Phạm Ngũ Lão nào để ý đến hai tên lâu la kia, ngay lập tức vào một quán rượu bên đường cùng nhau hàn huyên tâm sự.
Vương Nhu nhau nhảu đi vào trong tửu điếm lấy một ít nước ấm cùng vải băng, băng bó vết thương cho Phạm Ngũ Lão. Còn hắn thì đương nhiên nói chuyện rôm rã cùng Phạm Long.
Cảnh này không khái gì cảnh Hoa Đà cạo xương cho Quan Vũ trong lúc Quan Vũ đang đánh cờ vậy.
Tuy vết thương khá sâu, cùng rộng, phải dùng đến kim để khâu lại vết thương, ấy vậy mà Phạm Ngũ Lão nét mặt không nhăn lấy một cái.
Phạm Long liền kiểm tra lại thuộc tính của Phạm Ngũ Lão.
Phạm Ngũ Lão – Bách Chiến Đại Tướng Quân.
Trung Thành: 90/100 Trung Kiên một lòng theo chúa.
Quân từ chi phụ ( coi quân như con) chỉ luyện ra tinh binh, tinh binh trăm người như một, coi quân như cha, coi quân như con, tận trung tận nghĩa.
" Đường ca! đệ nghe chuyện nhà ca rồi!" Phạm Ngũ Lão nhõ giọng, giọng điệu bi thương.
" Không sao! Chuyện đã qua rồi! bi thương cũng thế thôi! còn đệ! Dạo này sống như thế nào! Chẳng lẽ cả đợi đệ đinh đan sọc tre sao ?" Phạm Long ngay lập tức chuyển sang chủ đề khác.
" hắc hắc! Đường ca nói đùa! Làm sao đệ có thể cả cuộc đời làm cái trò đó được chứ! Đới làm trai, chí phải lớn!" Phạm Ngũ Lão tự tin nói.
" Đường ca! khi nãy đệ nghe đám quân lính kia nói ca nhận chức Phó Quân!" Phạm Ngũ Lão chợt nhỏ giọng.
" Ừ! Hôm qua được Sư Thầy giới thiệu giữ chức Phó Quân Trấn Mê Linh!" Phạm Long khẽ hớp một chén rượu ấm, vị rượu nhạt như nước ốc, chỉ có một chút men thật là khó uống.
" Đường Ca! đám quân lính trong cái doanh trại kia thật rà là một đám không bằng cả súc sinh, hằng ngày bọn chúng đều ra ngoài chợ cướp bóc, nhìn thấy con gái nhà lành thì trêu ghẹo. !" Phạm Ngũ Lão bất bình nói.
" đệ yên tâm! Ta sẽ không chưởng chấp đám tạp binh đó đâu! Bọn chúng chỉ là một đám ô hợp thổ phĩ mà thôi!" Phạm Long nhỏ giọng.
" hắc hắc! hợp ý đệ! Đại Ca chi bằng cho đệ một ghế bên trong đó như thế nào! Dù sao đệ vẫn có một chút công phu huấn luyện một đám tân binh cũng không tồi!" Phạm Ngũ Lão tự tin nói.
" Hắc Hắc! đệ yên tâm ta đã có an bài! Nhưng nơi này không tiện nói chuyện! chúng tra trở về chổ của huynh!" Phạm Long cười gian, sau đó hắn mang Vương Nhu cùng Phạm Ngũ Lão đến Phụng Lai khách điếm, mua lấy hai vò rượu lớn.
Phạm Ngũ Lão tưởng rằng Phàm Long chê rượu ở tửu điếm khí này dỡ không muốn uống, nên đến đại tửu lâu mau hai vò rượu lớn để huynh đệ chè chén một phen.
Cả ba trở lại bến thuyền, lúc này cũng đã đến giữa trưa lúc này nhóm người Võ Táng đang dựng bếp nấu cơm ngoài bến thuyền, khi thấy Phạm Long dẫn theo một người đến, Võ Tánh cảm thấy nghi hoặc liền bước tới, ánh mắt tràn đầy nghi kỵ đối với Phạm Ngũ Lão.
" ha ha ha! Nguyên Võ! Đây là đường đệ của ta Phạm Ngũ Lão! Còn đây là thân tín của ta Võ Tánh!" Phạm Long liền giới thiệu cho hai người.
" Thì ra là Ngũ Lão công tử! nghe danh đã lâu!" Võ Tánh chắp tay cung kính.
" ha ha ha! Nguyên võ huynh chớ nên khách khí! Là thân tín của đại ca chúng ta cũng coi như là huynh đệ! Đây! Đại ca mới mua hai vò rượu hảo hạn! chúng ta cùng uống một trận cho thỏa thích!" PHạm Ngũ Lão cực kỳ cao hứng.
" Ách! Không được! rượu này ta đã có chỗ khác dùng!" Phạm Long có chút ái ngại đỏ mặt.
" Ah! Rượu không để uống! chứ còn để làm gì nữa đại ca!" Phạm Ngũ Lão có chút thổn thức.
" Ngũ Lão! Thứ rượu như nước đái ngựa! mà uống cái gì! Để đại cho làm rượu ngon cho đệ uống!" Phạm Long vỗ ngực tự tin.
Phạm Ngũ Lão, Võ Tánh, Vương Nhu đều nhìn Phạm Long với một con mắt quái dị.
" hắc hắc! đến lúc có các ngươi đừng có cầu xin ta một giọt rượu nào? ’ Phạm Long ngượng ngùng nói cứng miệng.
Phạm Long mua hai vò rượu lớn mang về đương nhiên là có mục đích không phải dùng để chè chén.
Tại thời cổ đại như lúc này, các hoạt động giải trí của người thời đại này vẫn còn rất ít, hầu như nam nhân chỉ tập trung vào ba thứ chính. đó là quyền lực, tiền tài và tửu sắc.
Đặc biệt là người nhà binh việc đam mê rượu chính là đặc trưng, bất kể ở thời điểm nào, quốc gia nào.
Mà rượu thời kỳ này phải nói là thôi rồi, kỹ thuật nấu rượu vô cùng tệ hại, nhưng giá cả lại cao đến cắt cổ, 100 tiền đồng mới mua được một bình rượu nhỏ. Còn vò rượu lớn mà Phạm Long mang về có gái đến 10 đồng bạc. giá cả cực đắt đỏ. Nhưng chất lượng không hề tốt.
Như thế có thể nói khi các tương quân ngàn chén không say cũng có lý do của nó, vì hàm lượng cồn trong rượu rất ít, tỷ lệ chưa đến 2%.
Việc Phạm Long mua hai vò rượu kia về chính là chưng cất lại rượu để đẩy nồng độ cồn trong rượu cao lên thêm một đoạn. như thế từ hai vò rượu " Hảo Hạn" fake. Sẽ chuyển thành rượu cực phẩm trong cực phẩm.
Nghĩ đến làm liền, sau khi dùng hoa loa một ít cơm trưa, Phạm Long bắt tay vào việc chưng cất rượu.
Theo nguyên lý chưng cất nước cất, sau khi rượu đu sợi, hơn cồn sẽ bốc hơi cùng với hơi nước, sau khi được ngưng tụ sẽ tạo thành rượu có phẩm chất cao hơn, độ rượu có thể vượt qua 15%.
Nhất thời cả một khu bến tàu hương rượu lan tỏa khắp nơi, khiến cho mấy con sâu rượu trong bụng mấy tên kia liền ngọ nguậy, muốn lao ra ngoài uống cho thỏa thích.