Một đêm đối với bao người là một đêm bình an, nhưng đối với Phạm Long lại là một đêm trằn trọc khó ngủ.
Sau khi thông qua một số tin tức tình báo từ Kim Thiếc, thì đội áp cống phẩm, lực lượng chủ chốt đương nhiên là do phó quân Hầu Hùng dẫn quân cùng toàn bột thân vệ của hắn. đồng thời hắn sẽ mang theo khoảng 700 nô lệ, dân phu dùng để vận chuyển kéo xe.
Nếu như toàn bộ số này đều mà nô lệ, hay dân phu lao dịch thì còn tốt, nhưng bên trong số này có một lượng không nhỏ gián điệp hai mang cũng như tay chân của Hùng Hầu.
Như thế một khi không làm suôn sẻ, sẽ có chuyện lớn xảy ra, hắn không thể nào làm bừa được.
Theo như lời Kim Thiếc là giết sạch! Làm như vậy rất gọn gàng sạch sẽ. nhưng như thế Phạm Long không muốn, bọn họ chính là người Đất Việt, mỗi người đều là sức mạnh của dân tộc, làm như thế nhân tâm sẽ mất lá cờ đại nghĩa sẽ chuyển thành cờ sơn tặc lạm sát người vô tội.
Trải qua một đêm khó ngủ, chẳng mấy chốc ánh bình minh đã mọc lên từ phương đông. Phạm Long hai mắt đỏ lòm đi ra bến thuyền nơi Võ Tánh đang trấn giữ.
Từ đằng xa Phạm Long đã nhìn thấy Võ Tánh như một vị ôn thần giữ cửa, hai mắt nhắm nghiền, khoang tay trước ngực, cạnh bên là một cây mộc côn cắm xuống.
" Công Tử! ngươi đã tới!" Võ Tánh mắt không mở ra nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được khí tức của Phạm Long.
" Nguyên Võ! Sao ngươi không vào trong! Ngoài này sương sớm còn lạnh lắm!" Phạm Long quan tâm.
" Công Tử! buổi sáng là thời gian tu luyện tốt nhất của võ giả! Nếu như lúc này vào trong thật sự là không ổn!" Võ Tánh trầm giọng nói.
Nói đoạn hắn nhấc chiếc gậy, tung người lên bờ bắt đầu múa côn luyện tập. Phạm Long thấy thể cũng lao vào đối chiến với Võ Tánh, song côn đối chiến, Thái Sơn Côn đại chiến Phục Hổ Côn.
Một loại võ được xưng tụng là võ đế xuất thân từ Tây Sơn Vương Triều, còn một loại khác chính là từ Nam Thiếu Lâm miền Nam. Mỗi loại võ công đều bắt nguồn từ những vận động trong cuộc sống mà hình thành, theo quy luật tự nhiên mà diễn hóa.
" Cốp! Cốp!" tiếng côn va chạm nhau phát ra những tiếng nổ bôm bốp, kình khí tán ra chấn động xung quanh.
Người trên thuyền cũng bị thứ thanh âm chói tai kia gọi dậy, người Việt vốn có tính bát quái, ngay lập tức ngoi đầu ra khỏi thuyền quan sát trận đấu khốc liệt trên bờ.
Đại chiến mở ra thu hút rất nhiều ánh mắt, trong đó có những tên nô lệ mà Phạm Long mới mua từ ngày hôm qua. Bọn họ trố mắt mà nhìn, bọn họ thật không ngờ chủ nhân của mình lại là một cao thủ, hơn nữa là một cao thủ tuyệt đỉnh.
Đại chiến chừng nửa giờ, Phạm Long luôn ở thế yếu, nhưng một khí hắn phản công đều đua vào thể hiểm buộc Võ Tánh phải lui binh,thậm chí là lùi bước.
Tuy vậy, Phạm Long biết là Võ Tánh đang người mình. Bởi vì hắn cảm nhận khí tức trên người Võ Tánh hùng hậu hơn hắn rất nhiều.
" được rồi! thân thủ ngươi thật là bất phàm!" Phạm Long nhịn không nổi liền than một cái rồi dừng tay.
" ha ha ha công tử quá lời, Tề Mi Côn cùng Thái Sơn Côn của công tư uy lực cực kỳ bất phàm, chẳng qua do tu vi của ta cao hơn công tử một bậc mà thôi!" Võ Tánh không cho là đúng nói.
Lại nhắc đến cấp bậc võ công, thuận thế Phạm Long liền hỏi.
" Nguyên Võ! Vậy ngươi đạt tới cấp độ nào rồi ?"
" Bẩm Công tử! ta vừa đạt cảnh giới Đại Võ Sư!" Võ Tánh có chút tự hào nói.
Sau một hồi ngâm cức tra khảo cuối cùng Phạm Long cũng tra ra ngọn nguồn của sự việc. với tu luyện võ giả nói cách khác chính là giống như cái giang hồ đại hiệp trong các truyện kiệm hiệp.
Cấp bậc võ giả chia là nhiều cấp bậc thấp nhất là Võ Đồ.
Võ Đồ chính là võ giả nhậm môn một quyền có thể phá nát một viên gạch nung.
Võ Sĩ là thức bậc thứ hai của người tu võ sau Võ Đồ, người đạt cảnh giới Võ Sĩ có thể phát nát 2 viên gạch nung.
Cứ thế mà tính lên cao là Võ Sư, Đại Võ Sư. Người đạt cấp bậc Đại Võ Sư có thể phá nát 4 viên gạch nung.
Cấp bậc tiếp theo là Võ Tướng, ở cấp bậc này chính là thuế biến thân thể ở một cảnh giới nhất định, khí huyết, lực lượng tràn đây, cũng là điều kiện kiên quyết để được phong chức Tướng Quân trong quân đội.
Sau Võ Tướng là Đại Võ Tướng, Võ Quân, cùng Võ Đế.
Nếu dựa theo quy tắc đó, như vậy những tên được phong hào tướng quân trong các quân của chế độ này, thì hắn không có cửa chiến thắng.
Mà muốn đột phá cấp độ tu võ, không thể nào do luyện tập mà đột phá cảnh giới, mà cần phải thông qua rèn luyện, cơ duyện, chiến đấu cùng thiên tài địa bảo trợ giúp.
Ví như Huyết Nhân Sâm kia có thể tăng cường khí huyết cường thân kiện cốt giúp võ giã đột phá hay cũng cố tu vi.
Nghĩ như thế Phạm Long mới móc trong ngực ra một chiếc bình ngọc, bên trong là 10 viên Phục Khí Đan mà Phạm Long nhận được trong gói quà tân thủ.
" Nguyên Võ! Ngươi nhìn!" Phạm Long đua lọ Phục Khí Đan cho Võ Tánh.
Võ Tánh tiếp nhận bình ngọc, hắn mở nút đậy ra, một mùi hương thấm ruột thấm gan phát ra, ánh mắt liền nổi lên dị sắc.
" Công Tử là Phục Khí đan!" Võ Tánh nhỏ giọng dường như sợ ai nghe thấy.
" Ừ! Chính là nó!" Phạm Long gật đầu. hắn có thể nhìn ra biểu cảm của Võ Tánh.
" Công Tử! mau cất vào! Thứ này nếu để lộ ra ngoài công tử sẽ gặp nguy hiểm!" Võ Tánh nhỏ giọng, ánh mắt sắc bén như một con báo săn.
Sau khi lên thuyền Võ Tánh mới nói rõ đầu đuôi sự việc cho Phạm Long. Phục Khí Đan ý như tên gọi có thể hồi phục nguyên khí tiêu hao trong lúc chiến đấu. thử nghĩ mà coi, nếu hai đối thủ có cấp bậc như nhau, vũ khí như nhau, đang trong lúc quan đầu khổ chiến. nếu tiêu hao chiến như vậy người còn nguyên càng nhiều thì kẻ đó sẽ chiến thắng. đó chính là một mạng, như vậy một viên Phục Khí Đan có giá trị như thế nào, khỏi nói cũng đủ biết.
Khi biết được tác dụng của viên đan dược này, Phạm Long không hề do dự lấy ra hai viên giao cho Võ Tánh.
" Nguyên Võ! Ngươi cầm lấy!"
" Công tử! không được, thứ này rất quý giá! ta không thể lấy!" Võ Tánh ngay lập tức từ chối.
" Nguyên Võ! Giữa ta và ngươi còn phải như thế sao, mấy viên đan dược này so với ngươi thì như thế nào chứ, vật chính là vật chết, còn người mới là thứ sống. tài vật mất đi có thể tìm lại được, còn người mất đi! Làm sao tìm về!" Phạm Long đôi mắt có thần hướng Võ Tánh nói.
" Tạ ơn công tử!" Võ Tánh mắt tràn lệ nói. Hắn lúc này cũng không có chối từ mà lấy ra một chiếc bình nhỏ cho hai viên đan dược vào và đem nó coi như là trân bảo.
Trải qua một buổi sáng tràn đầy thu hoạch, Kim Thiếc cùng Lỗ Phúc cũng đã rời đi từ buổi sáng để chuẩn bị lực lượng tập kích đội vận tiêu, còn Phạm Long vẫn ở lại, hắn muốn tìm ra tình báo tuyến đường cùng nhân lực của Hầu Hùng để đề ra phương án an toàn nhất.
Còn việc thứ hai là chờ đợi vị Võ Tướng mà hắn đang mong đợi Bách Chiến Đại Tướng Quân - Phạm Ngũ Lão.
Phạm Long kiểm tra số tiền vàng còn dư lại, hắn liền cùng Vương Nhu tiếp tục dạo phố, xem hôm nay có thu nhập gì thêm không, hôm nay hắn quyết định sẽ thu mua một lượng lớn các vật dụng cần thiết khác như dầu, tương, dấm, cũng như một số nông cụ cùng hạt giống tốt. để bổ sung nguồn lực cho Phục Hưng Thôn.
Dạo qua một con phố sầm uất, Phạm Long vẫn chưa tìm ra thứ mình cần tìm. Thế nhưng hắn bất ngờ phát hiện ra một đám đông, dường như bên kia đang có chuyện gì xảy ra.
Khi hắn đến gần thì nghe tiếng quát tháo của một đám quan binh. Mà nhân vật chính lại là một tên bán sọt tre bên lề đường.
" oái! Có cần đến như vậy không!" Phạm Long thầm than một tiếng.
Chàng thiếu niên bán sọt tre kia độ tuổi chừng 16 17 tuổi mà thôi, khuôn mặt góc cạnh khôi ngô, mày kiếm toát lên một cỗ khí khái của võ giả.
Trên đùi hắn đã bị giáo đâm một cú, máu tươi từ bắp đùi chảy ra lênh láng, nhưng sắc mặt hắn không hề biến đổi cho dù chỉ là một chút. Dường như hắn đang suy nghĩ một vấn đề gì đó nhập tâm đến quên cả đau.
" Tổ cha nó! Súc Sính" tên quan binh kia tức giận gầm lên, muốn một giáo đâm lên lồng ngực tên thiếu niên kia.
" Dừng tay!" Phạm Long gầm lớn, khí thế phát ra, như một con hung thú khiến con những người xung quanh phải lui ra nhường cho hắn một con đường.
Ánh mắt hắn nhìn chòng chọc vào hai tên quan binh kia quát lớn " Tạo sao tự dưng đánh thương người!"
Hai tên quan binh kia run sợ, nhưng nhìn trang phục của Phạm Long thì liền cho hắn chỉ là một tên dân đen mà thôi, ngay lập tức lấy lại tinh thần ác bá hung hắn mắn lớn.
" Khốn Kiếp! bổn qua gia làm việc còn phải báo cáo cho ngươi!" nói đoạn hắn vung giáo lên muốn đâm lên ngực Phạm Long, chiêu thức hung tàn, chiêu vừa ra là muốn giết người.